Phiên ngoại 1. Trương trình game show yêu đương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Khương Thanh Nguyên rời đi, tâm trạng của Ngô Đồng trông giảm sút rõ thấy, cậu thỉnh thoảng sờ sờ cái bụng hơi nhô lên, ngồi trên chiếc giường gỗ rắn chắc cạnh cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn nhà nơi Khương Thanh Nguyên thường nằm, sững sờ nhìn phong cảnh sông nước bên kia.

Nửa tháng sau, việc đầu tiên Lý Ngọc Ninh và Khương An Vanh làm sau kỳ nghỉ là về Hạc Tê Loan thăm con dâu và hai đứa cháu trai chưa chào đời.

Ngay khi Lý Nguyệt Ninh bước vào cửa, bà bắt gặp khuôn mặt hốc hác của Ngô Đồng, đến chút thịt mà bà đã cố gắng bồi bổ nhiều hơn một chút trước khi ra nước ngoài cũng đã giảm xuống, bà rất kinh ngạc.

Vội vàng kéo Khương Hành ra hỏi tội: "Có phải anh ngược đãi Tiểu Đồng không? Không phải mẹ đã cho anh danh sách thực đơn bữa ăn đầy đủ rồi sao? Tại sao trước khi mẹ ra nước ngoài con dâu béo tốt như thế mà khi về lại gầy trơ xương như kia? Để anh chăm vợ, mẹ thực sự sợ một ngày nào đó anh làm hỏng con dâu mẹ mất."

Khương Hành bị mắng oan.

Lý Ngọc Ninh cảm thấy khó hiểu: "Chẳng lẽ là ốm nghén? Không đúng, thời gian ốm nghén đã qua lâu rồi mà."

Khương Hành im lặng lắc đầu, cười khổ.

Ngô Đồng đây là tâm bệnh, nó không liên quan gì đến việc ăn uống.

Những ngày này, hắn nhìn Ngô Đồng càng ngày càng gầy, hắn lo lắng hơn bất cứ ai khác, nghĩ ra vô số cách để chuyển hướng sự chú ý của Ngô Đồng.

Hắn đưa Ngô Đồng ba tấm thẻ bảo cậu đi dạo mua sắm hoặc đi chơi trung tâm thương mại, mua một số thứ mình thích. Trong hai ngày đầu, Ngô Đồng cũng có đi mua sắm, mua một đống đồ, lần lượt đưa đến phòng Khương Thanh Nguyên ở tầng ba.

Sau khi Khương Hành đi làm về, hắn đi thẳng lên tầng ba tìm Ngô Đồng, khi hắn mở cửa bắt gặp hai ba công nhân đang lắp đặt hai cũi trẻ em, Ngô Đồng đang ngồi trên chiếc giường lớn ban đầu của Khương Thanh Nguyên, bên cạnh có đống quần áo trẻ em được gấp gọn gàng, trong tay cậu là một chiếc áo len màu xám đen lớn của hãng Givenchy vẫn còn chưa gỡ mác.

Đánh giá từ thiết kế của nó, có logo hãng riêng, phong cách lòe loẹt cao cấp mà Khương Thanh Nguyên thích, với mục tiêu là để cho thế giới biết rằng nó là người có tiền.

Không cần phải nói, chiếc áo này là Ngô Đồng mua cho Khương Thanh Nguyên.

Ngô Đồng thất thần nhìn chằm chằm chiếc áo len, khi nhìn thấy Khương Hành đi vào, phản ứng đầu tiên của cậu chính là giấu áo sau lưng. Tuy nhiên, cậu không những không giấu được áo mà còn làm đổ đống quần áo đã được gấp gọn bên cạnh làm chúng vương vãi khắp giường.

Cậu ngượng ngùng nghiêng người nhặt quần áo rơi xuống đất lên: "Thầy Khương, sao anh lại lên đây?"

Khương Hành lấy chiếc áo len từ tay cậu, rũ áo rồi ngắm nhìn một lúc, sau đó lại gấp lại vào tay Ngô Đồng. Quỳ một gối xuống bên cạnh cậu, hắn ngước lên nhìn cậu: "Em mua chiếc áo này có hơi sớm rồi đi, phải mất mười lăm năm nữa nó mới có thể mặc được đấy."

“Em không mua cho nó.” Ngô Đồng biết Khương Hành lo lắng mình không thể thoát ra ngoài, cậu cũng không muốn Khương Hành vốn đã bận ở công ty sau khi về nhà lại phải lo lắng cho mình, vì vậy cậu nhét áo len vào tay hắn: "Cái này cho anh, thầy Khương, anh cầm lấy mặc đi."

Khương Hành vốn không thích kiểu quần áo có in logo hãng ra ngoài: "Được, cám ơn em..."

Phương pháp đầu tiên không có tác dụng, cho nên Khương Hành nghĩ đến một phương pháp khác.

Ngô Đồng đang nằm trên ghế sofa ngủ yên giấc, khi tỉnh lại đã thấy Khương Hành đang vào nhà cùng với một người lạ.

Đối phương là một học giả có mái tóc hoa dâm, vẻ ngoài lịch sự khoảng chừng năm mươi tuổi. Khương Hành nói đây là đồng nghiệp của Lý Nguyệt Ninh, phó giáo sư của Trường Nghệ thuật Tự do thuộc Đại học XX.

Ngô Đồng chào phó giáo sư mấy lần, lại tiếp đón ông.

Sau đó vị giáo sư già nói ông đến đây để dạy học cậu.

Ngô Đồng: "Hả?"

Khương Hành thấp giọng giải thích với cậu: "Làm thai giáo trước khi sinh cho hai đứa bé."

Một đứa bé khác bị mất đi do sự bất cẩn không chú ý của họ, Khương Hành không biết nếu nó sinh ra thì sẽ như nào, nhưng lần này nó nhất định sẽ được sinh ra với sự bảo vệ tốt của họ.

Nhưng vì Khương Thanh Nguyên vốn có thành tích học như phế lại có cơ hội đầu thai lại, Khương Hành sẽ không bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này, bắt đầu từ khi nó còn là phai nhi, bắt đầu từ giáo dục tiền sản, để búp măng non có thể phát triển mạnh, kiên quyết tránh cho nó phát triển theo chiều hướng nhắng nhít như trước kia.

Ngô Đồng cảm thấy những gì hắn nói có vẻ hợp lý liền vui vẻ chấp nhận đề nghị thai giáo trước sinh, cậu dành hai giờ mỗi buổi chiều để học tập về thể xác và tinh thần từ các giáo sư văn học, toán học, ngoại ngữ và vật lý.

Nhưng cậu sớm phát hiện ra rằng đây là một sự tra tấn hai chiều về thể xác và tinh thần giữa cậu và các giáo sư, giáo sư không thể dạy cậu, cậu cũng không nghe hiểu.

Dù sao thì đây cũng chỉ là thai giáo trước khi sinh, đối tượng được dạy học là hai đứa bé chưa được sinh ra, mà mục tiêu cuối cùng lại là không làm khó một thai phu có học lực kém như cậu.

Nhưng Ngô Đồng rất dễ để tâm vào những việc vụn vặt, cứ khư khư chấp niệm với bài toán mình không biết làm, cứ nghĩ đi nghĩ lại.

Mỗi đêm, Khương Hành đều thúc giục cậu tắm rửa rồi đi ngủ, hai người ôm nhau say giấc.

Hôm đó Khương Hành trở về muộn từ bữa tiệc, hai giờ sáng mở cửa phòng ngủ chính thấy Ngô Đồng do không có người thúc giục ngủ đang cúi người trước bàn làm việc, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, khi quay đầu lại nhìn hắn, cậu liền khóc đến bong bóng trong mũi vỡ ra.

Ngô Đồng vừa khóc vừa lau nước mắt: "Tại sao khi giáo sư nói em lại hiểu, mà lúc em tự làm thì mặt tăm mày tối mù mịt, tại sao em lại ngu ngốc như vậy... Nếu hai đứa bé học kém giống em thì sao…"

Khương Hành: "..."

Cho dù tiểu mỹ nhân khóc vẫn đẹp mắt, Khương Hành dỗ dành cậu từ bỏ câu hỏi này, lau nước mắt, rửa mặt rồi đi ngủ.

Hai cách chuyển hướng sự chú ý lần lượt thất bại, Khương Hành cũng rơi vào tình huống bất lực một hồi.

Thấy Khương Hành lúc này bị Lý Ngọc Ninh chất vấn, Ngô Đồng mỉm cười với bà: "Con không sao, chỉ là gần đây khẩu vị không tốt, ăn không ngon."

Cậu có cái miệng ngọt khuôn mặt ưa nhìn nên dỗ dành Lý Duyệt Ninh vài câu, thậm chí bà còn không muốn dạy học, mỗi ngày đều muốn đến Hạc Tê Loan nấu ăn cho Ngô Đồng.

Lý Duyệt Ninh và Khương An Vanh rời đi, biệt thự lớn lại rơi vào im lặng.

Trong trí nhớ của cậu, ngôi nhà này vẫn luôn rất náo nhiệt, khi Khương Thanh Nguyên là một con husky nó sẽ luôn chủ động khiêu khích Khương Hành, khắp nhà đầy tiếng chó sủa. Khi nó trở thành người, nó thậm chí còn ồn ào hơn, cái miệng của nó sẽ không bao giờ dừng lại, căn nhà sẽ không có thời gian yên tĩnh.

Sau khi thích nghi với sự im lặng như vậy trong hơn nửa tháng, Ngô Đồng vẫn không thể hoàn toàn quen.

Lúc Lý Duyệt Ninh đến, bà mang theo một con gà mái già đã hầm sẵn, Khương Hành ở trong bếp hâm nóng mang ra rồi đặt lên bàn, vẫy tay gọi Ngô Đồng đến uống.

Ngay cả sau khi đun nhỏ lửa trong vài giờ, gà mái già vẫn mềm ngon ngọt, canh ngon vừa miệng, không béo ngậy hay dầu mỡ, không có mùi tanh.

Thấy cậu uống xong, Khương Hành lại lấy một bát nữa phục vụ cậu một cái dùi gà, đột nhiên nhớ ra điều gì đó hỏi: "Phó tổng Hồ của công ty ngày mai tổ chức sinh nhật buổi tối ở khách sạn Moya, Tiểu Đồng, em có muốn đi cùng anh không?"

Ngô Đồng dùng đũa kéo thịt đùi gà, ngẩng đầu nhìn Khương Hành, lắc đầu được một nửa lại nghe thấy Khương Hành nói: "Em không muốn đi sao... Vậy thì anh lại phải cô đơn một mình rồi. Những người khác đều có đôi có cặp, chỉ có anh tuy đã có vợ, nhưng vẫn cô đơn."

Ngô Đồng : “Em đi…”

Khương Hành nghiêng người, hôn lên sườn mặt cậu: "Vợ anh thật sự yêu anh mà, không để anh bị tủi thân."

Tối hôm sau, Ngô Đồng tạo kiểu ở nhà rồi lái xe đến Moya.

Buổi chiều, Khương Hành sắp xếp một đội nhân viên tạo mẫu đến nhà tạo kiểu cho cậu, chu vi vòng eo của quần áo được chọn không phù hợp với Ngô Đồng, phải thử vài bộ mới vừa vặn. Vì lý do này, cậu bị trì hoãn một thời gian, sợ Khương Hành sẽ đến muộn, Ngô Đồng bảo Khương Hành trực tiếp đến bữa tiệc sau giờ làm việc, cậu sẽ đi sau.

Ngồi trong xe, gọi điện thoại cho Khương Hành hai lần mới có người nghe.

Có rất nhiều tiếng ồn bên tai tràn ngập giọng nói của phó giám đốc Hồ. Giữa lúc ồn ào, Khương Hành hơi cao giọng hỏi: "Tiểu Đồng, em ở đâu vậy?"

"Em đang ở bãi đậu xe." Bãi đỗ xe tối nay rất náo nhiệt, xe sang nhiều như kiến, mấy thanh tiên công tử nhà giàu ăn mặc lộng lẫy đi ngang qua khoác vai nhau, Ngô Đồng liếc mắt nhìn bọn chúng nói.

"Đến rồi sao... Xin lỗi bảo bối, lát nữa anh phải lên sân khấu phát biểu tạm thời không thể rời đi được, em có thể tự mình đi thang máy lên được không?"

Ngô Đồng gật đầu: "Đương nhiên là được rôid, phòng tiệc ở tầng sáu sao?"

Khương Hành nói: "Ừm"

Điện thoại cúp máy, Ngô Đồng tháo dây an toàn, đẩy cửa rồi xuống xe.

Cậu đã đến Moya vài lần, tìm thấy thang máy quen thuộc rồi nhấn nút trên lầu.

Có vài người khác cũng đứng ở cửa thang máy, hình như là những cậu ấm cô chiêu nhà giàu mà cậu vừa nhìn thấy trong xe, hai người trong số họ có bạn tình khác giới, tán tỉnh nhau như thể xung quanh không có ai. Nhìn thấy một Omega đi một mình, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, sau đó ánh mắt đầy ý vị rơi vào trên người Ngô Đồng.

Ngô Đồng bình tĩnh nhìn họ gật đầu chào hỏi một cách lịch sự.

Là người của công chúng, cậu thường xuyên tiếp xúc với mọi ánh mắt từ người khác, cậu không sợ một vài người lạ.

Thang máy rơi xuống, cửa chậm rãi mở ra, Ngô Đồng muốn đi thang máy lên tầng tiếp theo nhưng lúc này cậu lại bị đám người này vây quanh, người phía sau không ngừng dồn lên, ép cậu vào trong góc.

Ngô Đồng mất cảnh giác, bị chen lấn vào, định đi ra ngoài nhưng cửa thang máy đã bị ép đóng lại.

"Chờ chút…"

Cửa thang máy đóng lại, ánh mắt của nhưng người đó càng trở nên bất lương, tất cả đều quay sang Ngô Đồng đang bị ép vào góc.

Có một Alpha đeo kính không tròng trong nhóm này trông khá bảnh, nhưng khi hắn vừa mở miệng nói chuyện thì hai chữ "cặn bã" liền hiện lên trên mặt.

"Xin chào, chúng ta có thể làm quen một chút được không? Tôi họ Tần."

Ngô Đồng ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn thẳng vào Omega đang đứng cạnh nút thang máy, người này trông có vẻ rụt rè, dường như sẵn sàng giúp đỡ cậu hơn những người khác.

"Xin chào, có thể giúp tôi nhấn tầng sáu được không? Cảm ơn."

Omega rụt rè nói "Ừm", đang định duỗi tay ra nhưng lại bị nam nhân Alpha túm lấy: "Mày có mắt nhìn không, kia chính là người mà Tần thiếu gia nhìn trúng, mày liền để cậu ta đi?"

Thấy vậy, Ngô Đồng không muốn làm khó một Omega đang ở vị trí dễ bị tổn thương, vì vậy cậu quyết định tự mình bấm lên tầng sáu.

Cậu vô cảm ngước mắt lên, nhìn Tần thiếu gia đang chặn trước mặt: "Phiền toái buông tay, cản đường rồi."

Tần thiếu gia không hề động tâm, mà ngược lại hỏi lại một cách thản nhiên: "Chỉ là làm quen thôi mà, cũng không phải là chuyện gì xấu, cậu có thể nói cho tôi biết tên của cậu không?"

"Không thể." Gần đây tâm trạng Ngô Đồng không tốt, người này làm cho cậu có chút phát bực, nhưng trong thang máy có rất nhiều người, cậu không thể khiêu khích bọn họ, cho nên chỉ có thể khống chế lòng bàn tay suýt chút nữa là đấm vào mặt đối phương, kiên nhẫn nói: "Tôi đã kết hôn rồi."

"Kết hôn?!" Tần thiếu gia ngạc nhiên nói.

Ngô Đồng hít sâu một hơi, bây giờ có thể buông tha tôi được rồi đi?

Không ngờ, Tần thiếu gia nói với đám người phía sau: "A Lương, thế mà đã kết hôn rồi này. Người này nhường mày đấy, mày thích chơi mấy loại như này mà."

Ngô Đồng: "..."

Nhóm người này rốt cuộc đã chạy ra từ viện tâm thần nào vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo#stv