Chương 8: Phong bì đỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thịnh Trạc định đến một nơi cách trường không xa, rất nhanh đã tới nơi.

Trì Kính Đông dừng xe lại, thái độ của Thịnh Trạc kính cẩn chào tạm biệt ông, trước khi xuống xe đột nhiên quay đầu nhìn về phía Trì Nhạc .

Trì Nhạc ngơ ngác vẫy tay, "...tạm biệt?"

Thịnh Trạc mỉm cười, đưa tay xoa đầu cậu, giọng nói trầm xuống, "Nhạc Nhạc, tôi đi đây."

Khuôn mặt Trì Nhạc đỏ bừng, cả người nóng bừng như muốn nổ tung.

Thịnh Trạc gọi cậu bằng tên thân mật!

Còn xoa đầu cậu nữa!

...

Đợi đến khi Trì Nhạc tỉnh lại, Thịnh Trạc đã băng qua đường và đi sang bên kia,Trì Nhạc vội mở cửa xe, "Ba! chờ con một chút, bạn con để quên đồ trên xe, con đưa cho cậu ấy."

Cậu bịa ra một cái cớ, không đợi Trì Kính Đông trả lời đã đuổi theo.

Dù sao Thịnh Trạc cũng là vợ tương lai của cậu, cậu muốn tìm hiểu thêm, ít nhất phải biết vợ sống ở đâu.

Trì Kính Đông nhìn dáng vẻ lúng túng của cậu, không nhịn được cười.

Hoàng hôn buông xuống, ráng chiều đầy trời.

Thịnh Trạc chân dài bước nhanh, đến khi Trì Nhạc đuổi theo, chỉ có thể nhìn thấy vạt áo của hắn, suýt chút nữa là cậu đã mất dấu.

Đây là một khu phố cũ, khắp nơi đều là cầu thang và ngõ hẻm, tối tăm và cũ kỹ, hai bên là những tòa nhà cũ kỹ lộn xộn, nhiều ngôi nhà đã bỏ trống, tường đầy những tờ quảng cáo nhỏ.

Trì Nhạc nhìn những tòa nhà cũ nát xung quanh, nghĩ đến quả bóng rổ cũ mà Thịnh Trạc cầm theo suốt đường, lại nghĩ đến 'mẹ của Thịnh Trạc', đoán rằng gia đình Thịnh Trạc có lẽ không khá giả lắm.

Chẳng trách lần trước cậu tặng Thịnh Trạc bánh quy hình gấu nhỏ, Thịnh Trạc không nỡ ăn!

Trì Nhạc rẽ trái rẽ phải, mãi mới đuổi kịp Thịnh Trạc, phát hiện hắn đang cho mèo hoang ăn trong ngõ.

Ánh hoàng hôn chiếu lên người Thịnh Trạc, tạo một lớp ánh vàng trên mái tóc của hắn, hắn ngồi xổm trước một con mèo mướp, cúi đầu nhìn con mèo, đường viền quai hàm rõ ràng, đôi mắt cụp xuống phản chiếu ánh hoàng hôn ấm áp, trông có vẻ dịu dàng.

Con mèo mướp kêu meo meo vài tiếng, ngón tay của hắn nhẹ nhàng gãi cằm con mèo, con mèo nheo mắt lại, cổ họng phát ra tiếng gừ gừ thoải mái, trông rất thích thú.

Trì Nhạc sững sờ nhìn người và mèo trước mắt, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác mềm mại.

Thịnh Trạc không nán lại lâu, chơi với con mèo mướp một lát rồi tiếp tục đi về phía trước, không để ý đếnTrì Nhạc đang đứng ở đầu ngõ.

Trì Nhạc vô thức đi theo hai bước, thấy Thịnh Trạc đi xuống bậc thang, Phương Du Niên từ phía đối diện đi tới, cậu vội dừng lại.

Trì Nhạc sợ Phương Du Niên nhìn thấy cậu đi theo Thịnh Trạc, không tiến lên nữa, dừng lại trên bậc thang.

Phương Du Niên không biết nói gì với Thịnh Trạc, Thịnh Trạc cười, hắn ôm cổ Thịnh Trạc đi về phía trước, rất nhanh đã đi qua khúc quanh, hai người vừa đi vừa nói chuyện, biến mất khỏi tầm nhìn của Trì Nhạc .

Trì Nhạc nằm trên lan can nhìn họ đi xa, buồn bã bĩu môi.

Vợ tương lai của cậu đang khoác vai người đàn ông khác.

Haizz...

Trì Nhạc duỗi tay tháo cái nón xanh trên đầu xuống, cậu muốn nhắc nhở ba sau này đừng mua cho cậu chiếc mũ màu này nữa, dù sao bây giờ cậu cũng đã là người có vợ rồi!!!

....

Sau khi ăn no nê vào buổi tối, Trì Nhạc đắp chăn, trốn vào trong chăn ăn kem. Cậu dùng thìa múc một thìa kem đầy và cho vào miệng, lạnh đến rùng mình một cái, nhưng mắt lại cong lên với nụ cười vui vẻ.

Dù bây giờ đang là mùa đông, nhưng trong nhà lại ấm áp. Cậu thích nhất là vào mùa đông trốn trong chăn ấm để ăn kem. Tuy nhiên, ba cậu hiếm khi cho phép cậu làm như vậy, chỉ khi vui hoặc muốn dỗ dành cậu thì mới cho cậu ăn một hộp.

Con Samoyed trong nhà chạy vào, vẫy đuôi, Trì Nhạc ngồi dậy xoa đầu con chó lông xù. Cảm giác mềm mại dưới tay khiến cậu bất giác nhớ đến cách Thịnh Trạc xoa đầu cậu hôm nay, cùng với giọng nói trầm khàn khi rời đi, gọi cậu là "Nhạc Nhạc". Giọng nói của Thịnh Trạc cứ vang vọng trong đầu cậu, khiến cậu bất giác có chút choáng váng.

Một lúc sau, Trì Nhạc bực bội vuốt vuốt tóc.

Thật là, gọi tên thân mật thì gọi, sao lại gọi một cách gợi cảm như thế chứ!

Điện thoại bỗng reo lên hai tiếng, là có người trong nhóm lớp đang nói chuyện.

Trì Nhạc cầm điện thoại lên, vô thức lướt qua màn hình, phát hiện Thịnh Trạc rất ít khi nói chuyện trong nhóm. Cậu chợt nhớ ra mình và Thịnh Trạc chưa kết bạn, liền tiện tay nhấn thêm bạn bè.

Cậu vốn nghĩ Thịnh Trạc sẽ mất một lúc mới nhìn thấy, không ngờ Thịnh Trạc lại chấp nhận ngay, khiến cậu ngẩn người một chút.

Trì Nhạc nhìn Thịnh Trạc nằm trong danh sách bạn bè, tò mò lướt qua. Tên trên mạng của Thịnh Trạc rất đơn giản, chỉ là hai chữ "Thịnh Trạc", avatar là một cốc trà ô long.

Cậu bật cười khúc khích, cảm thấy Thịnh Trạc giống như một lão cán bộ già. Trì Nhạc nhìn chằm chằm tên của Thịnh Trạc một lúc, do dự không biết có nên chủ động chào hỏi không, suy nghĩ một hồi, cuối cùng chọn gửi một bao lì xì.

Dù sao trong lòng cậu, Thịnh Trạc bây giờ là một đứa bé đáng thương đến nỗi không nỡ ăn bánh quy gấu nhỏ, cậu đương nhiên không nỡ để vợ bé nhỏ đáng thương của mình chịu khổ.

Thịnh Trạc vừa chơi bóng rổ xong, ngồi trên ghế lau mồ hôi, nhìn thấy avatar của Trì Nhạc sáng lên. Hắn mở ra xem, thấy avatar của Trì Nhạc là một con Samoyed đang cười ngốc nghếch, trắng muốt, đôi mắt tròn tròn đen láy, biểu cảm không hiểu sao lại hơi giống Trì Nhạc.

Thịnh Trạc nhìn chằm chằm avatar của cậu một lúc, rồi mới mở khung trò chuyện, sau đó thấy Trì Nhạc gửi cho hắn một bao lì xì.

Thịnh Trạc: ?

Trì Tiểu Gia: Chúc mừng chúng ta trở thành bạn bè.

Thịnh Trạc: ...

Trì Nhạc lại gửi thêm một bao lì xì nữa.

Thịnh Trạc: ?

Trì Tiểu Gia: Chúc mừng lần đầu tiên chúng ta trò chuyện.

Không đợi Thịnh Trạc phản ứng, Trì Nhạc lại gửi thêm một bao lì xì nữa.

Trì Tiểu Gia: Chúc mừng Trì Tiểu Gia tôi vui vẻ.

Thịnh Trạc: ... Cậu có nhiều việc để chúc mừng thật.

Trì Tiểu Gia: Chúng tôi, là những người có tiền, đều thích chúc mừng.

Trì Nhạc vừa gõ chữ vừa nhẹ nhàng hừ một tiếng, nghĩ thầm rằng chủ yếu là vì người có tiền như chúng tôi đều biết cách cưng chiều vợ.

Thịnh Trạc nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình điện thoại, bật cười.

Phương Du Niên đi tới, thấy Thịnh Trạc cười khi nhìn điện thoại, cảm thấy điều này thật hiếm thấy, liền tháo băng bảo vệ tay và hỏi một cách tùy tiện, "Đang nhắn tin với ai thế?"

"Trì Nhạc ."

Động tác cởi áo bóng rổ của Phương Du Niên khựng lại một chút, "Hai người thân đến mức này rồi sao?"

Thịnh Trạc thản nhiên đáp "Ừm" một tiếng.

Trì Nhạc thấy Thịnh Trạc mãi không nhận bao lì xì, liền trực tiếp chuyển khoản. Tài khoản của Thịnh Trạc ngay lập tức có thêm 200 tệ.

Thịnh Trạc nhìn chằm chằm vào 200 tệ đó một lúc, cười thầm, nhớ đến biểu cảm của Trì Nhạc mỗi lần đưa đồ cho mình. Trong đầu hắn tự động hiện lên hình ảnh Trì Nhạc hơi nhấc cằm lên, chắc chắn bây giờ cậu ấy đang cầm điện thoại, đôi mắt rạng rỡ đầy tự tin.

Thịnh Trạc nhớ lại cảm giác mềm mại khi xoa đầu Trì Nhạc hôm nay, bất giác cảm thấy tay mình ngứa ngáy. Nếu bây giờ Trì Nhạc ở trước mặt hắn, hắn chắc chắn sẽ không kìm lòng mà xoa đầu cậu ấy thêm một lần nữa.

Phương Du Niên chú ý đến biểu cảm của hắn, cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, "Ê không phải chứ... rốt cuộc bây giờ hai người là quan hệ gì vậy?"

Thịnh Trạc nhìn dãy bao lì xì trên màn hình điện thoại, khẽ gãi đầu, "Hình như là quan hệ tiền bạc."

Phương Du Niên: "..."

---

Sáng hôm sau, Thịnh Trạc ngồi trong lớp, lại nhận được một bao lì xì.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn, thấy Trì Nhạc từ cửa đi vào, cúi đầu bấm điện thoại.

Rất nhanh sau đó, điện thoại của Thịnh Trạc lại rung lên. Hắn lấy điện thoại ra xem.

Trì Tiểu Gia: Chúc mừng tôi sáng nay không đi học trễ.

Trì Nhạc đi đến chỗ ngồi, tâm trạng vui vẻ, miệng ngâm nga bài hát.

Thịnh Trạc đặt điện thoại xuống bàn, ngẩng đầu nhìn cậu, nhẹ gõ lên bàn một cái, "Ý là gì đây?"

Trì Nhạc ngừng hát, đặt một hộp sữa lên bàn Thịnh Trạc, cười rạng rỡ như một thiếu niên, "Hôm nay cũng là một ngày Trì Tiểu Gia tôi yêu thương bạn bè."

Thịnh Trạc nhìn hộp sữa trên bàn, cười mỉa, "Người ngoài không biết chắc còn tưởng cậu định bao nuôi tôi đấy."

Gần đây Trì Nhạc lúc thì tặng đồ ăn, lúc thì gửi bao lì xì, nói là yêu thương bạn bè nhưng chỉ yêu thương mỗi mình hắn, cảm giác không đúng chút nào.

Trì Nhạc ngẩn người, "Có thể bao nuôi được sao?"

Đôi mắt cậu sáng lấp lánh nhìn Thịnh Trạc, như thể nếu Thịnh Trạc nói có thể, cậu sẽ lập tức ném tiền lên mặt hắn.

"..." Thịnh Trạc vừa bực vừa buồn cười, "Cậu bao nuôi tôi rồi thì định làm gì?"

Trì Nhạc đỏ mặt, cảm thấy suy nghĩ của mình có chút không trong sáng, "Tất nhiên là bao cậu ăn, bao cậu mặc, còn bao cậu uống sữa mỗi ngày, không thì còn làm gì nữa?"

Thịnh Trạc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu, nhức đầu xoa trán, rất muốn biết trong đầu cậu đang nghĩ gì.

Trì Nhạc nghiêm túc suy nghĩ một lát, "Nhưng tiền tiêu vặt của tôi bây giờ có hạn, có lẽ không thể đáp ứng mọi thứ cậu muốn, nhưng đợi tôi lớn lên, tôi sẽ cố gắng kiếm tiền để cho cậu có cuộc sống tốt hơn."

Thịnh Trạc nheo mắt lại, "Cậu nghiêm túc đấy à?"

Trì Nhạc đối diện với ánh mắt của hắn, ngay lập tức chùn bước, không cần nghĩ ngợi đã lắc đầu, "Đùa thôi mà."

Thịnh Trạc nhếch môi cười, "Nghĩ cũng táo bạo đấy."

Trì Nhạc liền thuận theo lời mà leo lên, "Tất nhiên rồi, tôi mà."

Thịnh Trạc nhìn mái tóc dựng đứng của "vua là vua của những thứ táo bạo ", cố nhịn cơn xúc động muốn đưa tay ấn xuống, khẽ cười, rồi cầm hộp sữa lên nói cảm ơn.

Trì Nhạc nở một nụ cười rạng rỡ, ngồi trở lại chỗ và ngoan ngoãn uống phần sữa của mình.

Một lúc sau, cậu không nhịn được mà bật cười.

Ha, vợ tương lai cười lên thật đẹp.

---

Lớp Hai và Lớp Ba thường có tiết thể dục cùng nhau, hôm nay cũng vậy. Gần đến kỳ thi cuối kỳ, thầy thể dục chỉ cho cả lớp vận động nửa tiết rồi cho tự do hoạt động.

Trì Nhạc vẫn chưa từ bỏ kế hoạch phơi nắng để làm đen da, liền tìm một chỗ để tiếp tục tắm nắng. Giản Chanh lười không muốn ngồi dưới nắng với cậu, nên ngồi dưới bóng cây gần đó trò chuyện cùng cậu. Thịnh Trạc thì lại bị Phương Du Niên kéo đi chơi bóng rổ.

Hôm nay trời nắng đẹp, có khá nhiều người ở sân bóng rổ. Nam sinh hai lớp đã tổ chức một trận đấu ngắn, chơi xong cũng vừa kịp đến giờ tan học.

Tiết thể dục là tiết cuối cùng trong ngày, nên mọi người đều mang theo cặp sách để sau đó có thể về thẳng nhà.

Thịnh Trạc đi đến ngồi xuống ghế đá, tiện tay lấy hộp sữa trong cặp ra, cắm ống hút vào rồi lấy một cây kẹo mút cho vào miệng.

Phương Du Niên vặn nắp chai nước ngọt, nhìn thấy hộp sữa bò nguyên chất trong tay Thịnh Trạc, ngạc nhiên thốt lên, "Không phải chứ? Cậu vừa chơi bóng xong mà uống sữa à?"

Hắn không biết từ khi nào Thịnh Trạc lại trở nên chú trọng sức khỏe như vậy.

Thịnh Trạc nhếch môi cười, nhẹ nhàng lắc lắc hộp sữa trong tay, "Trì Nhạc mua cho tôi đấy."

Phương Du Niên: "???" Hắn nghe thấy giọng của Thịnh Trạc mà như đang khoe khoang vậy?

Thịnh Trạc ngậm cây kẹo mút trong miệng, khóe miệng dần cong lên, "Còn kẹo mút này cũng là Trì Nhạc mua cho tôi."

Phương Du Niên: "..." Hắn chắc chắn Thịnh Trạc đang khoe khoang!

Trần Vân Chu đi ngang qua với trái bóng rổ, nghe thấy cuộc trò chuyện của họ liền cười đùa, "Tiểu Niên này, cậu lại ghen tị à?"

"Người ghen tị là cậu đấy!" Phương Du Niên không vui ném chai nước ngọt bên cạnh cho cậu ta, trước khi ném còn cố tình lắc mạnh.

Trần Vân Chu nhận lấy chai nước ngọt đầy bong bóng, tức giận chửi một tiếng, rồi đánh nhau với cậu ta.

Trì Nhạc ngồi ở phía đối diện sân bóng rổ, nhìn thấy những người khác đều có nước ngọt, chỉ có Thịnh Trạc là không có, không khỏi cảm thấy thương cho người vợ nhỏ của mình, ngón tay ngứa ngáy lại gửi một bao lì xì qua.

Cậu nghĩ ngợi một chút, cảm thấy Thịnh Trạc vừa chơi bóng rổ xong, tiêu hao nhiều năng lượng chắc chắn sẽ đói, chỉ uống nước ngọt thôi thì không đủ, liền gửi thêm một bao lì xì nữa.

Ha! Trì Tiểu Gia không hổ danh là Alpha mạnh mẽ nhất trong tương lai, thật chu đáo!

Điện thoại trong túi rung lên một cái, Thịnh Trạc lấy ra xem tin nhắn.

Phương Du Niên và Trần Vân Chu đang đánh nhau đến bên cạnh hắn, nhìn lướt qua, thấy là 'Trì Tiểu Gia' gửi một bao lì xì qua, lập tức có vẻ mặt khó chịu.

Thịnh Trạc ngẩng đầu, liếc nhẹ một cái, rồi bấm nút nhận.

"Ê? Cậu thực sự nhận à!" Phương Du Niên kích động, muốn giật lấy điện thoại của hắn để ngăn không cho hắn nhận.

Điện thoại lại rung lên một cái, một bao lì xì khác được gửi đến.

Thịnh Trạc vui vẻ mở từng phong bao lì xì, không ngẩng đầu lên mà nói: "Niềm vui được người khác bao nuôi, cậu không hiểu đâu."

"..." Phương Du Niên nghẹn lời, khó tin nhìn sang Trần Vân Chu bên cạnh, "Là tôi điên rồi hay cậu ta điên thật rồi? Là tai tôi bị điếc, hay là Tập đoàn Thịnh thị sắp phá sản rồi?"

Thịnh Trạc không điên, hắn chỉ cảm thấy mỗi lần Trì Nhạc đưa đồ cho hắn đều rất thú vị, muốn nhìn thêm vài lần, đặc biệt là lúc cậu ấy hơi đỏ mặt. Hắn cũng muốn biết tại sao Trì Nhạc đột nhiên thay đổi thái độ với hắn, rốt cuộc là muốn làm gì.

Trần Vân Chu từ lâu đã quen với điều này, không để ý, chỉ nhún vai rồi trêu: "Mẹ tôi thường gửi tiền tiêu vặt cho ba tôi cũng là dáng vẻ như thế này đấy."

Phương Du Niên: "..." Cậu nói lại lần nữa thử xem?!

Tiếng chuông tan học vừa vang lên, học sinh trên sân trường liền ào ra ngoài.

Thịnh Trạc vắt cặp sách lên vai, không ngoảnh đầu lại mà vẫy tay, Trần Vân Chu vội vàng cầm lấy áo và cặp sách đặt trên ghế đá rồi đuổi theo, cùng hắn đi ra khỏi trường.

Phương Du Niên phải ở lại để tập luyện cùng đội bóng rổ, nên không về cùng họ, mà hướng về phía sân vận động với chiếc áo khoác hờ trên vai.

Trì Nhạc cũng theo dòng người đi về phía cổng trường, nhưng cậu đi rất chậm. Cậu vừa phát hiện Thịnh Trạc lần đầu tiên nhận lì xì của mình, có chút không kìm được niềm vui, cảm thấy quan hệ giữa cậu và Thịnh Trạc đã "tiến thêm một bước", cậu cúi đầu nhắn tin, muốn nói gì đó.

Phương Du Niên vừa cúi đầu uống nước ngọt, vừa suy nghĩ về chuyện vừa rồi, không để ý đến Trì Nhạc đang đi tới.

Hai người bất ngờ va vào nhau, chai nước ngọt bị lệch đi, Phương Du Niên suýt bị sặc, nước ngọt đổ ướt hết cả người cậu.

Bây giờ trời đã lạnh, quần áo ướt sũng dính vào người, lạnh đến mức Phương Du Niên run lên một cái, hắn lập tức nổi giận.

"Trì Nhạc, cậu đi đường không mở mắt à?"

Trì Nhạc liếc nhìn quần áo ướt sũng của hắn, ban đầu còn cảm thấy có chút áy náy, nhưng khi bị hắn quát thì cũng sinh ra chút tức giận, phản bác một cách chậm rãi: "Cậu có mở mắt mà không biết né à? Ai đâm vào ai còn chưa chắc đâu."

Các học sinh xung quanh đều nhìn qua, có cả các anh chị lớp 12, cũng có cả các em lớp 10, thấy bộ dạng nhếch nhác của Phương Du Niên, có vài người không nhịn được cười ra tiếng.

Phương Du Niên mặt đỏ bừng vì bối rối, nghe tiếng cười xung quanh, cảm thấy ánh mắt của mọi người như những cây kim đâm vào người hắn ta, càng làm hắn ta thêm tức giận. Hắn ta vốn đã có sẵn định kiến với Trì Nhạc là một thiếu gia dựa vào nhà giàu để bắt nạt người khác, giờ còn dám bắt nạt đến hắn, hắn sao có thể nhịn.

"Trì Nhạc, tôi không phải Trang Tâm Thuần, đừng tưởng có thể bắt nạt tôi như cậu bắt nạt cậu ấy."

Trì Nhạc nghe đến cái tên Trang Tâm Thuần, lông mày khẽ nhíu lại, sắc mặt nhạt đi vài phần, giọng nói trở nên mỉa mai, "Hừ, quả là một kẻ có mắt như mù, bảo sao đi đường không biết nhìn."

Phương Du Niên tức đến nỗi không nói nên lời, giận dữ trừng mắt nhìn Trì Nhạc, thậm chí cả pheromone trên người cậu cũng phát ra, "Cậu nói ai có mắt như mù!"

Giản Chanh nghe thấy tiếng liền chạy tới, ngửi thấy mùi hương liền chạy tới, ngửi thấy mùi hương tùng tuyết tỏa ra từ người Phương Du Niên, lập tức bảo vệ Trì Nhạc phía sau lưng như gà mẹ bảo vệ con. "Phương Du Niên, cậu là Alpha nên cố tình dùng pheromone để áp chế Nhạc Nhạc đúng không? Cậu biết rõ Nhạc Nhạc là Beta,làm ra hành động như vậy khác gì kẻ tiểu nhân ?"

Phương Du Niên vừa tức giận đến mức sôi máu, hoàn toàn không nhận ra mình đã thả ra pheromone. Nghe vậy, hắn hơi khựng lại, dù vẫn còn tức giận nhưng nhanh chóng thu hồi pheromone về. Hắn không muốn thắng một cách không công bằng, nếu muốn thắng Trì Nhạc, dù không dùng đến pheromone, hắn cũng nhất định sẽ làm được!

Trì Nhạc là Beta, thực ra cậu hoàn toàn không ngửi thấy pheromone của Phương Du Niên, chút pheromone yếu ớt này sẽ không ảnh hưởng gì đến cậu. Nhưng Giản Chanh khi bảo vệ bạn thì chẳng bao giờ chịu nói lý lẽ. Cậu xắn tay áo lên, đối mặt với Phương Du Niên và nói: "Cậu muốn đánh nhau à? Tôi là Alpha, tôi sẽ đánh với cậu!"

Phương Du Niên hừ lạnh, "Đánh thì đánh, ai sợ ai?"

Trì Nhạc kéo Giản Chanh lại, không muốn dính líu thêm vào chuyện này, liền hỏi thẳng Phương Du Niên: "Cậu muốn thế nào?"

Phương Du Niên vẫn chưa hết giận, "Cậu đâm vào tôi làm hỏng áo của tôi thế này, cậu nói xem nên thế nào?"

Giản Chanh phản bác: "Hai người các cậu đụng vào nhau, chẳng thể nói là ai đâm vào ai."

Hai người liền cãi nhau, họ giống như hai quả pháo, mỗi lần gặp nhau là chắc chắn sẽ tranh cãi, chỉ cần có chút chuyện là bùng nổ.

Trì Nhạc nghe mà nhức đầu, nhìn chiếc áo của Phương Du Niên, thấy thực sự có chút tệ, "Nếu cậu muốn tôi đền, cứ nói giá cho tôi biết. Nhưng chuyện này chúng ta đều có trách nhiệm, tôi chỉ trả một nửa chi phí giặt khô."

Phương Du Niên không ngờ Trì Nhạc lại nói chuyện dễ dàng như vậy, khác hẳn với hình ảnh kiêu ngạo mà cậu tưởng tượng.Hắn ngẩn ra một chút, nhưng rồi cũng không để tâm lắm, chỉ cho rằng Trì Nhạc đang cố ý làm bộ làm tịch trước mặt mọi người. Hắn ta nhớ lại những gì Trang Tâm Thuần đã nói trước đây, sắc mặt lạnh dần. Nghĩ đến hành động gần đây của Trì Nhạc, cố tình tiếp cận Thịnh Trạc một cách bất thường, cậu nghi ngờ rằng Trì Nhạc đang có ý đồ xấu, nên hắn chỉ muốn làm cho cậu ta bẽ mặt.

Hắn nhìn Trì Nhạc một lúc, xoay quả bóng rổ trong tay, và đã có quyết định.

"Có bản lĩnh thì cậu đấu bóng rổ với tôi. Nếu cậu thắng được tôi, tôi sẽ tâm phục khẩu phục, không tính toán chuyện áo quần này nữa. Nếu cậu thua, thì phải tự tay giặt sạch chiếc áo này trước mặt các bạn trong trường."

"Được." Trì Nhạc chẳng cần suy nghĩ mà đồng ý ngay, nhếch cằm nói: "Nhưng nếu cậu thua, thì phải gọi tôi là ông nội."

"Ai sợ ai?"

Giản Chanh từ phía sau thúc vào Trì Nhạc, "Cậu điên rồi à, cậu ta là thành viên đội bóng rổ, cậu thậm chí còn chưa từng cầm quả bóng, sao mà đấu lại được?"

Trì Nhạc từ nhỏ sức khỏe không tốt, nên Trì Kính Đông chưa bao giờ cho cậu vận động mạnh, bao gồm cả chơi bóng rổ.

Phương Du Niên nghe vậy liền bật cười, nhưng chưa kịp cười thành tiếng thì đã bị Giản Chanh chặn lại.

"Trận đấu này không công bằng, cậu dù có thắng cũng mất mặt!"

Phương Du Niên ngẫm lại cũng thấy đúng, hắn không biết trước rằng Trì Nhạc chưa từng chơi bóng rổ. Nếu Trì Nhạc không biết chơi, thì dù hắn thắng cũng chẳng vẻ vang gì, hắn không muốn trở thành loại người như thế.

Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi cho cậu một tháng để luyện tập, khi nào cậu học xong thì chúng ta đấu tiếp."

"Được." Trì Nhạc nghĩ bụng mình chưa từng ăn heo nhưng cũng đã thấy heo chạy, chẳng phải là ném bóng vào rổ thôi sao? Cậu đã xem Thịnh Trạc ném bóng hàng nghìn lần rồi, dù Phương Du Niên có là thành viên đội bóng rổ, nhưng qua quan sát, cậu thấy Phương Du Niên ném bóng không hề bằng Thịnh Trạc. Trì Nhạc đoán kỹ thuật của Phương Du Niên chắc cũng chẳng ra gì, cảm thấy không vấn đề gì, dù sao cũng còn nửa tháng nữa là đến kỳ nghỉ đông, lúc đó cậu sẽ có rất nhiều thời gian để luyện tập.

Giản Chanh tuy vẫn có chút lo lắng, nhưng thấy Trì Nhạc tự tin như vậy, cậu cũng không phản đối.


------------------

Bánh Xoài: Mọi người ơi, mình nên để là Trì thiếu gia hay Trì tiểu gia taaaa.... Mọi người đọc rồi cho mình ý kiến với ạ!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro