Chương 9: Cơ hội gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thịnh Trạc tắm xong, lau tóc rồi bước ra ngoài, nhặt chiếc điện thoại cạnh giường lên, phát hiện thấy Trần Vân Chu gửi cho hắn một đường link.

Hắn ngồi xuống bên mép giường, tiện tay nhấp vào đường link, trang web mở ra lại là diễn đàn trong trường.

Hắn vốn dĩ không hứng thú với những thứ này, đang cảm thấy chán muốn tắt đi thì mắt ánh hắn lướt qua thấy một tiêu đề lớn trên đó - "Trì Trì Dũng Cảm, không sợ Alpha!"

Thịnh Trạc vô thức nghĩ đến Trì Nhạc, ngón tay dừng lại một chút, tiếp tục cuộn xuống.

Dưới tiêu đề là một bức ảnh chụp lén, trong ảnh, Trì Nhạc và Phương Du Niên đứng đối diện nhau, quần áo trên người của Phương Du Niên ướt đẫm, Trì Nhạc không lộ ra biểu cảm gì nhìn hắn ta, hai người nhìn nhau lạnh lùng, xung quanh là các học sinh đeo ba lô. Người đăng bài còn không ngại thêm vào các icon nổi giận bên cạnh bọn họ, trông thực sự có chút gì đó...cảm giác như đang châm thêm dầu vào lửa.

Thịnh Trạc nhíu mày, nhìn chằm chằm vào bức ảnh kia một hồi rồi mới tiếp tục đọc xuống dưới. Dưới bài viết trên diễn đàn trường, có người còn mô tả chi tiết quá trình sự việc từ góc nhìn thứ ba, phía dưới còn có không ít bình luận khác, càng đọc lông mày hắn càng nhíu chặt.

【Phương Du Niên không giữ lễ độ, lại dùng pheromone áp chế Trì Nhạc, lúc đó bên cạnh tôi có một bạn Omega, suýt chút nữa chân mềm nhũn.】

【Đừng có mà ăn nói lung tung, Phương Du Niên lúc đó là quá tức giận không kiểm soát được, sau khi Giản Chanh nhắc nhở thì hắn ta không phải đã thu lại ngay sao, hơn nữa Trì Nhạc là Beta, pheromone sẽ không ảnh hưởng đến cậu ấy.】

【Ảnh đẹp quá, Phương Du Niên đã rất đẹp trai rồi, không ngờ so sánh với Trì Nhạc thì Trì Nhạc còn đẹp tinh tế hơn, nếu Trì Nhạc là Alpha thì tôi chắc chắn sẽ theo đuổi cậu ấy, tiếc là cậu ấy là Beta, tôi là Omega, tôi không muốn phải trải qua kỳ phát tình một mình.】

【Mọi người không thấy việc Trì Nhạc và Phương Du Niên đứng cạnh nhau lại có chút gì đó khá hòa hợp sao? Nhưng mà Giản Chanh chắn trước mặt Trì Nhạc thì lại càng hợp hơn! Alpha mạnh mẽ bảo vệ Beta, hai Alpha tranh giành một Beta, ngay cả Phương Du Niên và Giản Chanh cũng rất hợp! Tình yêu giữa hai Alpha! Cặp đôi mạnh mẽ! Càng đánh nhau càng hấp dẫn!】

【Bạn trên nói đúng đó, cho tôi tham gia với, không giấu gì bạn, tôi đã lén lút thích cặp Trì Nhạc và Thịnh Trạc rồi, kẻ thù trở thành người yêu! Bạn không cảm thấy thú vị hơn sao?】

【Đừng lạc đề, lúc đó tôi đứng ngay bên cạnh, mọi người không thấy nét mặt của họ, đặc biệt là Phương Du Niên, nhìn là biết tức đến không thể tức hơn nữa, tôi suýt chút nữa tưởng rằng họ sắp đánh nhau rồi, không ngờ lại giải quyết trong suôn sẻ.】

【Tôi đứng gần đó, nghe thấy họ hình như đã đặt cược gì đó, chắc chắn chuyện này chưa kết thúc đâu.】

...

Mọi người đều tò mò họ đã cược gì, nhưng những người có mặt ở đó nghe không rõ, dưới bài viết, chủ đề bắt đầu chuyển sang cuộc cá cược này, mọi người bắt đầu đoán xem Trì Nhạc và Phương Du Niên có thể cược gì, các giả thuyết càng lúc càng kỳ quái, Thịnh Trạc không tiếp tục đọc nữa, thoát ra rồi tiện tay báo cáo bài viết.

Cùng lúc đó, Trì Nhạc cũng đang xem diễn đàn, nhưng cậu chỉ xem một chút rồi thoát ra, không đọc bình luận, vì Giản Chanh không chỉ gửi cho cậu đường link diễn đàn mà còn gửi cho cậu hai video, đều là những video của Phương Du Niên chơi bóng rổ trong các trận đấu mùa giải ở trường trước đây.

Trì Nhạc vò đầu bứt tóc, quyết định rút lại những lời trước đó vì cậu nhận ra vấn đề rất lớn.

Cậu xem đi xem lại hai video đó vài lần và phát hiện ra rằng Phương Du Niên thực sự rất giỏi trong việc chơi bóng rổ, đòn tấn công mạnh mẽ, kỹ thuật chơi bóng thuần thục, thậm chí còn là trụ cột của đội trong các giải đấu mùa giải hàng năm của trường.

Trước đây, trong các buổi học thể dục, Trì Nhạc luôn thấy Phương Du Niên thua Thịnh Trạc, điều này khiến cậu nghĩ rằng Phương Du Niên chơi bóng rổ cũng không tốt lắm, nên cậu mới dám đồng ý với cuộc cá cược này. Nhưng bây giờ nhìn lại, hóa ra chỉ là Thịnh Trạc quá giỏi mới dẫn đến hiểu lầm như vậy. Khi đối đầu với những người khác, Phương Du Niên cũng rất mạnh, thậm chí có thể nói là giỏi nhất trường.

Trì Nhạc vừa cảm thấy tiếc nuối, lại vừa có chút tự hào.

Vợ cậu chơi bóng rổ còn giỏi hơn cả đội bóng rổ nữa chứ!

Trì Nhạc bỗng nảy ra một ý tưởng, vỗ đầu rồi đứng bật dậy.

Đúng rồi, vợ cậu giỏi như vậy, cậu trực tiếp đi nhờ vợ dạy cậu chẳng phải là được sao!

Trì Nhạc hớn hở cầm điện thoại lên, nhưng ngay khi thấy ảnh đại diện có phần nghiêm túc của Thịnh Trạc, cậu mới bình tĩnh lại. Dù Thịnh Trạc là vợ tương lai của cậu, nhưng hiện tại họ vẫn chưa thân thiết đến mức đó.

"......"

Trì Nhạc đành phải đi hỏi Giản Chanh. Cậu nhớ Giản Chanh biết chơi bóng rổ, nhưng dường như đã lâu không thấy cậu ấy chơi.

Trì Tiểu Gia: Quả Cam, cậu có thể dạy mình chơi bóng rổ không?

Nhặt Cam: Hồi nhỏ mình chơi bóng rổ khá giỏi, nhưng mấy năm nay bận làm việc, tôi cũng không còn thời gian chơi bóng rổ nữa, kỹ thuật gì đó cũng đã lỗ thời rồi. Bây giờ mình còn không cả giỏi bằng Phương Du Niên, căn bản không thể đánh bại cậu ta, làm sao mà dạy cậu giỏi hơn cậu ta được?

Trì Nhạc: ...... Haiz

Nhặt Cam: Haiz!

Hai người bọn họ than thở với nhau một lúc, cũng không nghĩ ra cách nào khác. Cuối cùng vì rảnh rỗi, hai người bọn họ bắt đầu chiến đấu bằng các biểu tượng cảm xúc, cho đến khi Giản Chanh nhận ra hành động này của họ quá ngớ ngẩn nên không thèm để ý đến Trì Nhạc nữa.

....

Thịnh Trạc ban đầu muốn nhắn hỏi Phương Du Niên rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, nhưng khi mở ứng dụng nhắn tin và thấy hình đại diện con Samoyed trắng như tuyết trong danh sách, ngón tay hắn dừng lại một chút rồi, như thể bị điều khiển, lại quay sang nhắn tin cho Trì Nhạc.

Thịnh Trạc: Nghe nói cậu đánh nhau với Phương Du Niên à?

Trì Tiểu Gia: Tôi không đánh nhau với một kẻ ngốc

Thịnh Trạc: Nhưng cậu lại cá cược với tên ngốc đó.

Trì Tiểu Gia: ......

Thịnh Trạc: Các cậu đã cá cược cái gì?

Trì Tiểu Gia: Cá cược bóng rổ.

Thịnh Trạc: Cậu chơi bóng rổ còn giỏi hơn cả thành viên trong đội bóng rổ à?

Trì Tiểu Gia: Tôi không biết chơi bóng rổ.

Thịnh Trạc: ... Cậu chắc là kẻ ngốc ở đây là Phương Du Niên?

Trì Nhạc tức giận gửi một biểu cảm chú chó Samoyed nhe răng qua.

Thịnh Trạc mở ra xem kỹ, nhận ra chú chó Samoyed trong biểu cảm này chính là con chó trong ảnh đại diện của Trì Nhạc, trông ngốc nghếch nhưng rất dễ thương.

Hắn tiện tay thêm biểu cảm này vào bộ sưu tập của mình.

Lúc đó, Lâm Ngữ Nhiên gõ cửa bước vào, tay cầm một đĩa trái cây. Thấy con trai cầm điện thoại cười, bà trêu chọc: "Đang nhắn tin với ai thế? Có người yêu rồi à?"

Thịnh Trạc đặt điện thoại xuống và nhận đĩa trái cây từ tay bà, "Bạn ngồi bàn trên của con."

Lâm Ngữ Nhiên nghĩ ngợi một chút, "Cô bé tên là Lý Phương Phương ấy hả?"

"Không phải, con chuyển xuống ngồi ở phía sau rồi, đây là bạn ngồi ở bàn trên mới."

Lâm Ngữ Nhiên thấy con trai có vẻ hứng thú và sẵn sàng nói chuyện tiếp, bà khẽ cười, tiếc nuối nói: "Tiếc là lần trước họp phụ huynh con không báo mẹ, nếu không mẹ cũng muốn gặp bạn ngồi bàn trên mới của con."

Thịnh Trạc xiên một miếng trái cây ăn, thản nhiên nói: "Khi nào có dịp con sẽ dẫn bạn ấy cho mẹ gặp."

Lâm Ngữ Nhiên mỉm cười nhìn con một lúc, ghi nhớ bạn ngồi bàn trên mới của con ghi tạc trong lòng. Bà là người hiểu rõ con trai mình nhất, ở trường ai chào hỏi nó thì nó đều đáp lại, nhưng những người mà nó nhắc đến khi về nhà thì không nhiều.

Trong khi đó, ở nhà họ Trì, Trì Nhạc đang lật lại lịch sử trò chuyện giữa hai người và thẫn thờ.

Nếu có ai đó nói với cậu nửa tháng trước rằng cậu sẽ có thể nói chuyện với Thịnh Trạc một cách bình tĩnh như thế này, cậu chắc chắn sẽ nghĩ người đó đang nói chuyện hoang đường. Cũng giống như việc nếu không phải chính mắt thấy, cậu cũng không thể tin rằng tương lai mình sẽ ở bên Thịnh Trạc. Trước khi có giấc mơ đó, nếu ai nói với cậu rằng mười năm sau cậu và Thịnh Trạc sẽ kết hôn và có một đứa con, cậu chắc chắn sẽ đấm người đó một cú, thậm chí đấm cho người đó gãy răng.

Trì Nhạc cười một mình một lúc, rồi gửi cho Thịnh Trạc một phong bao lì xì chúc ngủ ngon, sau đó mới hài lòng đi ngủ. Tuy nhiên, việc muốn nhờ Thịnh Trạc dạy cậu chơi bóng rổ cậu vẫn chưa dám nói ra. Cậu dự định tự mình thử trước, chẳng phải chỉ là chơi bóng rổ thôi sao, chắc cũng không khó lắm đâu?

Hôm sau, được nghỉ, Trì Nhạc hiếm khi không ngủ nướng. Sau khi ăn sáng đơn giản, cậu nhờ chú Lý chở đến trung tâm mua sắm lớn nhất gần đó. Cậu đi hết năm tầng lầu mới mua được một quả bóng rổ tốt nhất và đắt nhất, thậm chí còn có chữ ký của cầu thủ, thể hiện hoàn hảo truyền thống hào phóng của nhà cậu, không phụ lòng những bài học kiên nhẫn mà ba cậu đã dạy dỗ hằng ngày.

Mua xong quả bóng rổ, khi tìm chỗ để luyện tập thì cậu lại gặp khó khăn. Cậu bình thường không chơi bóng rổ, ngoài trường học ra thì cậu hoàn toàn không biết chỗ nào gần đây có sân bóng rổ. Vấn đề chính là cậu muốn tìm một chỗ không có người để luyện bóng một cách bí mật. Nếu đi đến những nơi đông người như sân vận động, thì với kỹ năng kém cỏi của mình, cậu chắc chắn sẽ bị chế giễu, thậm chí có thể bị quay lén rồi đưa lên diễn đàn trường.

Cậu suy nghĩ một lúc, rồi bảo chú Lý chở đến chỗ mà lần trước Thịnh Trạc đã xuống xe, cậu chỉ biết rằng ở đó có sân bóng rổ.

Cậu chỉ đến đây một lần nên không quen đường, phải rẽ trái rẽ phải trong hẻm một hồi lâu mới tìm được chỗ mà lần trước Thịnh Trạc và Phương Du Niên gặp nhau. Đi chưa được mấy bước thì cậu nghe thấy tiếng bóng đập, liền nhanh chóng đi theo âm thanh đó.

Trì Nhạc ôm quả bóng rổ mới, hớn hở đi đến sân bóng rổ, và kết quả là nhìn thấy Thịnh Trạc đang chơi bóng ở đó. Thịnh Trạc đang cầm một quả bóng rổ cũ kỹ, đã bị mòn, nhìn kỹ thì vẫn là quả bóng lần trước.

Trì Nhạc trong lòng vui mừng, tự hào ôm quả bóng rổ của mình vào ngực. Chưa kịp vui mừng thì đã phát hiện ra Thịnh Trạc thực sự rất giỏi, hắn nhảy lên thực hiện một cú úp rổ.

"Wow!" Trì Nhạc không kìm được mà thốt lên kinh ngạc, vỗ tay tán thưởng.

Thịnh Trạc ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy cậu thì sững lại một chút, ngừng chơi bóng rồi bước đến gần, tiện tay kéo vạt áo lau mồ hôi trên mặt, "Sao cậu lại ở đây?"

Trì Nhạc cúi đầu nhìn vào bụng phẳng của Thịnh Trạc, ánh mắt dừng lại trên cơ bụng của hắn một chút, nghĩ đến cái bụng mềm nhũn không có cơ của mình, liền nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ lung tung.

Cậu cười hớn hở: "Tôi đến để luyện bóng, không ngờ lại trùng hợp thế, cậu cũng ở đây, chúng ta thật có duyên."

Thực ra hôm nay Phương Du Niên đã hẹn Thịnh Trạc đến đây chơi bóng rổ, nhưng đội bóng rổ bất ngờ có buổi tập luyện, nên Phương Du Niên đành cho Thịnh Trạc "leo cây" và nhờ hắn giữ giùm quả bóng "bảo bối" của mình.

Thịnh Trạc nhớ đến điều gì đó, nhướng mày một chút, "Sao cậu biết ở đây có sân bóng rổ?"

Trì Nhạc lập tức ngừng lời, ánh mắt đảo qua lại một cách lúng túng, "Tôi nghe người khác nói."

Thịnh Trạc nhìn cậu một cái, vẻ nghi ngờ.

"Giản Chanh!" Trì Nhạc vội vàng ụp nồi cho người bạn thân của mình, "Nhà cậu ấy trước đây ở gần đây."

Lời này của Trì Nhạc thực ra không phải là nói dối, trước đây nhà Giản Chanh đúng là ở gần đây, nhưng đó là chuyện của 10 năm trước rồi. Từ khi bố mẹ cậu ấy qua đời, cậu ấy đã chuyển đến sống với người chú của mình, và ngôi nhà cũ đã bị bán đi.

Thịnh Trạc không hỏi sâu thêm, nhìn quả bóng rổ mới tinh và đẹp đẽ trong tay cậu, cười trêu: "Cậu biết chơi bóng rổ không mà đến đây luyện?"

"Chuyện này thì..." Trì Nhạc nở nụ cười rạng rỡ, tươi cười với hắn, "Ban đầu tôi không biết chơi, nhưng số phận đã đưa đẩy để tôi gặp cậu. Cậu xem chúng ta có duyên như vậy, đã là bạn học của nhau, lại còn là bạn ngồi cùng bàn thân thiết, hay là... cậu dạy tôi nhé?"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro