CHƯƠNG 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yến Kích ngồi trên giường, đem mình bao bọc đến chặt chẽ, ánh mắt đề phòng nhìn Đồ Sinh. Đồ Sinh nhìn lại một cái, tại sao lại có cảm giác cậu là Alpha đi cường bạo, cậu là Omega nhu nhược có được không.

Đồ Sinh đem đồ vật thả xuống, cầm quần áo ngủ đi vào phòng tắm tắm rửa. Đồ Sinh vừa đi, Yến Kích liền đem đồ vật của cậu đẩy xa ra một chút.

Trong phòng tắm, Đồ Sinh đem quần áo cởi ra rồi treo lên. Cậu nhìn mình trong gương một chút, xoay xoay đầu. Dấu răng ở tuyến thể sau gáy vẫn chưa có biến mất. Đây là Yến Kích để lại cho cậu, chỉ là qua mấy ngày vẫn chưa biến mất, Đồ Sinh sầu não nghĩ.

Mở vòi hoa sen, Đồ Sinh bắt đầu tắm rửa, bên ngoài Yến Kích nghe thấy tiếng nước chảy, tâm tình phúc tạp. Omega này quá phiền phức, mũi hắn nhạy bén. Vào lúc này đã có thể ngửi thấy được tin tức tố trong veo của Omega này. Không thể không nói, trong số các Omega mà Yến Kích gặp, tin tức tố của Đồ Sinh không làm hắn chán ghét. Không giống như các Omega khác tức khí ngọt ngào, cũng không quá nhạt nhẽo. Chỉ là thoang thoảng, Yến Kích theo bản năng hít vào vài cái. Lập tức ý thức được bản thân đang làm cái gì, hắn một mặt tái nhợt.

Đáng lẽ phải đem tên Omega này ném ra khỏi nhà. Nhìn xem, tên này không thời khắc nào là không quyến rũ hắn.

Đồ Sinh tắm xong, sấy khô tóc, mặc quần áo ngủ đi ra khỏi nhà tắm. Áo ngủ của cậu là tơ lụa mềm mại rộng rãi, bởi vì cổ áo có chút lớn, nên xương quai xanh có thể dễ dàng nhìn thấy. Áo ngủ màu đen tuyền càng làm cho da cậu thêm trắng nõn.

"Tắt đèn!" Đồ Sinh hướng về không khí nói. Hệ thống tự động tắt làm không gian đột nhiên trở nên tối tăm. Đồ Sinh bò lên giường, giường của bọn họ vì là giường tân hôn nên rất giống, ba người nằm đều dư sức. Nhưng Yến lại nằm sát tận mé giường,  phảng phất Đồ Sinh là yêu tinh hút dương khí vậy.

Đồ Sinh đối với việc này cũng quen thuộc, vì lẽ đó cậu nằm xuống liền thản nhiên ngủ. Yến Kích kỳ thật đã buồn ngủ, nhưng hắn vẫn cố gắng tỉnh táo. Chờ đến khi nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Đồ Sinh, chắc hẳn cậu đã ngủ. Mới yên lặng xoay người liếc nhìn Đồ Sinh một cái, yên tâm đi ngủ.

Hai người cứ như vậy ở trên cùng một cái giường tường an vô sự. Bọn họ đều cho rằng loại tường an vô sự này sẽ kéo dài đến hừng đông. Nhưng những chuyện phát sinh thì luôn đến bất ngờ.

Yến Kích vốn là đang ngủ rất tốt, ai biết có đồ vật gì đó, làm cổ hắn ngứa ngứa, tiếp theo là đến gò má ngứa ngứa. Trong lồng ngực cũng có một đồ vật biết động đậy, đến khi miệng bị một khối ấm áp mềm mại dán lên, Yến Kích lập tức choàng tỉnh. Yến Kích nhìn thấy Đồ Sinh đã đem quần áo của chính mình cởi phân nửa, miếng thì dán lên mặt hắn đòi hôn hôn.

Yến Kích đem cậu đẩy ra, mở đèn. Quay sang nhìn Đồ Sinh quần áo ngổn ngang, hai má ửng hồng, ánh mắt mờ mịt, trong không gian tràn đầy mùi khí tức của cậu.

"Cậu muốn làm gì!" Yến Kích sinh khí nói, thuận tiện đem áo ngủ của mình đóng chặt vào.

Đồ Sinh ngồi dậy, biểu tình vẫn mờ mịt như cũ, ý thức tựa hồ không thể tỉnh táo. Cậu bò về phía Yến Kích, Yến Kích lại ngăn cản cậu, bàn tay hắn chạm phải bả vai nhẵn mịn tinh tế của cậu lại nhanh chóng rụt lại. Đồ Sinh phảng phất không được thoả mãn, đem mặt của Yến Kích hôn tới hôn lui.

"Cậu mau buông tay!" Yến Kích âm thanh tăng cao nói. Khi các hạ thủ khác của hắn nghe được ngữ khí, bọn họ đều biết hắn là muốn phát bạo rồi. Nhưng mà Đồ Sinh không biết, cậu dừng lại một chút, đưa hai mắt ướt nhẹp của mình nhìn Yến Kích nói:

"Thật nóng nha..."

Nói xong cậu là tiếp tục động tác của chính mình. Yến Kích bắt đầu giãy dụa, hoả khí tích tụ càng nhiều, hắn lần cuối cùng đưa ra lời cảnh cáo Đồ Sinh: "Cậu còn không buông tay ra, tôi liền đối với cậu không khách khí."

Đồ Sinh không để ý chút nào, ngón tau thon dài đã sờ soạng Yến Kích tìm kiếm. Yến Kích ánh mắt trầm xuống, thân thể di chuyển, lấy thắt lưng của mình hai ba đường cơ bản đem hai tay Đồ Sinh trói chặt. Đặt cậu lên gần song sắt đầu giường trói lại cố định.

Yến Kích thở phào nhẹ nhõm, đem mồ hôi trên mặt lau một lần, nhìn Đồ Sinh nói: "Đã nói là tôi sẽ không khách khí."

Nói xong hắn tắt đèn, chuẩn bị tiếp tục đi ngủ. Ai biết bên cạnh Đồ Sinh vẫn phát ra âm thanh rên rỉ ám muội kia. Yến Kích lấy chăn chùm kín lên cả đầu, nhưng vẫn còn nghe được. Hắn liền vén chăn lên, hướng Đồ Sinh che miệng cậu lại, quát: "Cậu có thể đi ngủ hay không."

Hắn nói xong lại cảm giác tay mình bị liếm. Hắn cả kinh, buông tay khỏi miệng cậu lau lau chùi chùi lên chăn.

"Nóng.." Đồ Sinh mềm mại nói. Yến Kích lúc này mới cảm thấy có chút không đúng. Sờ sờ trán Đồ Sinh, nhiệt độ so với bình thường cao hơn. Bộ dáng này lại giống như tới kỳ động dục. Liên tưởng đến "bệnh" đặc thù của Đồ Sinh, Yến Kích suy đoán cùng với tin tức tố hỗn loạn của cậu khả năng có liên hệ.

Vì có thể ngủ ngon một giấc, Yến Kích tiến đến sau gáy Đồ Sinh, tại dấu răng lần trước cắn xuống.

"A.." Đồ Sinh nhỏ giọng rên rỉ một hồi, Yến Kích ngửi tức khí của Đồ Sinh, cảm thấy cơ thể cũng nóng lên. Hắn liền đem tin tức tố của mình truyền vào tuyến thể, xong lập tức thả Đồ Sinh ra. Có tin tức tố của Alpha, Đồ Sinh cũng coi như ngoan ngoãn lại. Yến Kích thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể ngủ.

Thế nhưng hắn nhìn Đồ Sinh một thân quần áo mở rộng, nghĩ buổi tối nhiệt độ hạ, liền tốt bụng đắp chăn cho Đồ Sinh. Dù thế nào cũng là Omega của mình, chăm sóc cậu ta là trách nhiệm của hắn. Chẳng qua ngày mai nhất định phải cùng Omega này nói chuyện rõ ràng, hắn không dám cùng cậu trên cùng một chiếc giường nữa.

Ngày thứ hai, Đồ Sinh vừa mở mắt, phát hiện cha mẹ cậu đang đứng trước cửa phòng ngủ, vẻ mặt phức tạp nhìn cậu. Đồ Sinh sợ hết hồn, muốn đứng dậy, mới phát hiện hai tay mình đang bị treo ở đầu giường.
"Cha,mẹ, hai người khoẻ..." Đồ Sinh lúng túng nói.

Cha cậu chẹp miệng lắc đầu đi ra ngoài. Mẹ cậu đi đến giúp cậu cởi dây ra. Bộ dạng khó nói lúng túng khuyên nhủ:
"Tiểu Sinh, mẹ biết các con là ân ái mới mẻ. Vui vẻ là tốt nhất. Nhưng làm gì cũng phải biết điểm dừng, đừng xoa đoạ."

Vợ chồng bà là muốn đến xem Yến Kích cùng Tiểu Sinh có giống như bên ngoài bàn tán hay không. Ai biết được lại thấy tình cảnh này... Sáng nay vừa bước vào cửa, Yến Kích đã lễ phép đón tiếp. Khi hỏi đến Đồ Sinh, Yến Kích lên án nói: "Em ấy quá nhiệt tình." Sau đó chỉ chỉ vào căn phòng.

Đồ Sinh giờ khắc này chỉ muốn đem mình chui xuống đất. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao mới sáng sớm đã bị trói đầu giường, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy cha mẹ mình, còn bị hiểu nhầm làm trò hạn chế độ tuổi.
  "Mẹ, con không có!"
Đồ Sinh xoa xoa dấu vết xanh tím trên tay.

Mẹ cậu lại nhìn dấu vết trên cổ cậu, ánh mắt hiểu chuyện nói:
  "Chuyện này cũng không có gì mất mặt, các con ân ái hạnh phúc chúng ta yên tâm. Chỉ là, làm Omega nên biết rụt rè e thẹn, Alpha nhà con còn cáo trạng chúng ta là con quá nhiệt tình. Mẹ biết con hơn hai mươi năm vẫn cấm dục, thật vất vả mới kết hôn. Nhưng ngày tháng còn dài, khắc chế một chút vẫn tốt hơn. Ha."

Mẹ nói xong liền đứng dậy ra ngoài. Cậu một mặt khó hiểu nằm trên giường. Cậu là đang còn mơ sao. Sao đột nhiên lại biến thành một Omega cơ khát, rõ ràng tên Yến Kích kia còn chưa có đánh dấu cậu nữa. Buồn bực ấn ấn thái dương, trong đầu đột nhiên lóe lên mấy hình ảnh đêm qua, ký ức cứ thế càng ngày càng rõ ràng. Cậu ngồi một lúc, cả mặt đỏ lên - tự nhủ: "Không phải chứ !"

Xong chuyện này, Yến Kích khẳng định cho rằng mình là tên Omega lưu manh, chuyên chọn các thanh niên trẻ khoẻ Alpha để ra tay. Đồ Sinh a Đồ Sinh. Mày tự đem chính hôn nhân của mày đi phá hủy....

Đồ Tiêu lại nhìn chằm chằm trần nhà.
Có lẽ phải đi gặp bác sĩ một chuyến, không thể cứ gây phiền toái cho Yến Kích như thế này.

Nội tâm giãy dụa một hồi lâu, Đồ Sinh cuối cùng cũng từ trên giường bò dậy, cậu đi rửa mặt. Mặt méo xị nhìn dấu răng mới cắn trên cổ, mặt đỏ lên. Hiện tại cậu nhớ rõ, Yến Kích là làm sao mà cắn cậu, đưa tin tức tố của hắn vào cơ thể này. Là một Omega lớn tuổi, chuyện này quả có chút xấu hổ. Cậu liền giấu đầu hở đuôi, dán băng y tế đè lên, mới mở đi ra khỏi phòng ngủ.

Vừa đến nhà ăn, Yến Kích cùng cha mẹ đều quay sang nhìn cậu. Cha xuất thân cũng là quân nhân, bình thường sắc mắt đa phần là nghiêm túc. Bây giờ hai mắt thẳng tắp nhìn cậu, Đồ Sinh cảm giác như mình sắp bị thẩm vấn phạm nhân.

"Cha. Lão Công" Đồ Sinh vì không muốn lòi đuôi, hướng Yến Kích gọi vậy.

Lông mày Yến Kích nhảy một cái, trong lòng như có lửa, tên Omega này thật là quá phận. Không nói đến đêm qua chiếm tiện nghi thân thể hắn, bây giờ nói chuyện cũng muốn chiếm tiện nghi. Thật không biết xấu hổ!

Đồ Sinh đẩy Yến Kích sắc mặt không tốt lắm. Ngồi xuống bên cạnh hắn.

"Người trẻ tác phong nên nhanh nhẹn." Cha cậu lên tiếng.

Đồ Sinh mặt lúng túng gật đồng "Vâng" một tiếng. Cha cậu cũng không đáp lại, ba người trầm mặc ngồi trên bàn ăn mãi cho đến khi mẹ cậu mang đồ ăn ra.

"Tiểu Sinh, đã lâu rồi con không ăn thức ăn mẹ làm đi."

Đồ Sinh sững sờ, trên mặt chậm rãi lộ ra nụ cười. Cậu còn tưởng mẹ cậu đi vệ sinh, hoá ra là đi làm món ăn.

"Cảm ơn mẹ!" Đồ Sinh đứng dậy bưng thức ăn, mẹ cậu làm rất nhiều món Đồ Sinh thích ăn.

"Lão công! Anh mau nếm thử tay nghề của mẹ em làm." Đồ Sinh nói xong liền phát hiện mình nói quá trễ, cha hắn và Yến Kích đã động đũa rồi. Hai đôi đũa trên bàn ăn, ngươi tới ta đi. Đồ Sinh lập tức ngồi xuống. Mẹ của cậu vốn dĩ làm đầu bếp, làm ra nhiều món người bình thường muốn ăn cũng không có. Cha cậu cũng chỉ lúc ăn uống mới lộ ra biểu tình cao hứng.

Chỉ là không nghĩ tới Yến Kích cũng ăn cao hứng như vậy. Đồ Sinh chăm chú nhìn hắn ăn, tốc độ gắp thức ăn cũng nhanh dần. Mẹ cậu nhìn bọ họ cười cười, nói ăn chậm thôi, trong bếp vẫn còn thức ăn.

Ăn cơm xong, hai vị thấy cặp chồng chồng Đồ Sinh cũng không như người ngoài đồn là bất hoà, thậm chí là quá mức thân mật. Hai vị cũng không quấy rầy thêm nữa.

Đồ Sinh cùng Yến Kích tiễn bọn họ ra ngoài cửa, nhìn hai người lên phi thuyền. Yến Kích mới dùng một tay đóng cửa lại.

"Được rồi. Bây giờ chúng ta nói chuyện đêm qua." Yến Kích nhìn chằm chằm Đồ Sinh, khuôn mặt dần đen kịt. Đồ Sinh trong lòng kêu thảm một tiếng, lúc này đặc biệt muốn chạy ra ngoài gọi ba mẹ trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro