Mùi hương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh! Cái tên Engima mắc dịch!" HoSeok đang ở trong cái thế bị ép vào góc tường, hai tay bị hắn nắm chặt lấy với mong muốn chiếm thế tiện nghi, hơi thở nóng hổi của hắn liên tục phả vào mặt khiến cậu có vài điểm choáng váng. Yoongi chẳng nói câu gì, chỉ nhếch mép cười rồi thả pheromones của mình vào không khí, ép HoSeok phải hít nhiều nhất có thể. 

"Tên khốn nạn này!" Con giun xéo lắm cũng quằn, sức chịu đựng của con người cũng có giới thiệu, HoSeok cuối cùng đã không thể chịu nổi nữa nên đã vung nắm đấm của mình vào mặt của hắn. "Ah!" Một cơn đau điếng ập đến khiến HoSeok không kịp trở tay, cậu ôm lấy tay mình mà ngồi khụy xuống dưới đất. Yoongi mỉm cười khi cậu lại đánh hắn một lần nữa và lần này gậy ông đập lưng ông, HoSeok đã làm tay mình bị thương, nó liên tục nhức nhối như thể cậu đã đấm vào một tảng đá lớn. Cú đấm vừa rồi không làm hắn thấy bối rối hay khó hiểu chút nào, nhưng có một điều mà hắn biết rõ, đó chính là hắn ta đang tận hưởng việc cậu tự làm tổn thương mình. Yoongi buông tay HoSeok ra rồi cúi người xuống, hạ tông giọng của mình để hỏi một câu hỏi đơn giản.

"Em muốn được ghép đôi với người khác, phải không? Vậy nói tôi nghe, những gì tên khác có gì mà tôi không có?

"Ít nhất những người đó cũng không tận dụng cơ hội để đánh thuốc tôi!" HoSeok nhanh chóng đứng lên và đẩy hắn ra xa. Nhưng có một điều mà đến cả cậu cũng không biết, đó là cậu đã vô tình giải phóng pheromones từ bao giờ. Một hương thơm thoang thoảng xuất hiện bay nhè nhẹ trong không khí đã thành công thu hút sự chú ý của hắn, Yoongi chau mày rồi nhoẻn miệng cười.

Hắn cẩn thận tiết ra một lượng pheromone vừa đủ, sau đó chậm rãi tiếp cận cậu từ một khoảng cách nhất định với hai tay dang rộng, trong màn đêm tĩnh mịch nơi chỉ có ánh trăng làm đèn, vẻ đẹp của hắn hiện lên trước mắt cậu thật mê người.

"Hãy để tôi nói một sự thật và có lẽ em sẽ hiểu. Mỗi Alpha sẽ có hai mùi pheromones khác nhau, một là dùng để bảo vệ lãnh thổ, uy hiếp kẻ địch, hai là để quyến rũ giống loài khác, sử dụng để kết đôi, tìm bạn đời. Một khi đã được kết đôi thì sẽ không thể ngửi thấy mùi pheromones của ai khác ngoài bạn đời của mình và phản ứng của Alpha cũng sẽ rất mãnh liệt khi ngửi thấy nó." 

Yoongi dừng lại một chút rồi ghé sát phần cổ của cậu và hít một hơi thật sâu. Cậu có thể nhìn thấy tròng mắt của hắn giãn nở ra ngay sau khi ngửi thứ gì đó trên người mình. "Vậy thì câu hỏi đặt ra cho em ở đây là nếu như tôi không phải là bạn đời của em, thì tại sao em lại giải phóng lượng pheromone nhiều đến như vậy? Có phải nó nghĩa là cơ thể em đang không đồng ý với lời nói của em không?"

"Cái gì?" HoSeok có vẻ khó tin trước những lời nói của hắn, nhưng khi cậu ngửi thấy mùi oải hương thoang thoảng thì liền cứng người. 'Không thể nào... Sao lại như thế này?' HoSeok thầm nghĩ. Từ trước đến nay cậu đều có thể điều khiển pheromone của mình một cách hoàn hảo cơ mà? Tại sao bây giờ cậu lại không thể kiểm soát nó? Bàn tay run run của cậu khẽ chạm đến tuyến thể ở sau gáy như thể đang lo sợ điều gì đó. 

Hắn tiến thêm một bước nữa, giọng nói nhỏ dần để thu hút các giác quan của cậu, mùi pheromone của hắn trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Khi Jung HoSeok cảm nhận được sự hiện diện của áp lực được tạo nên từ Min Yoongi, nó giống như cảm nhận sức nóng từ lửa, lần đầu tiên cậu có cảm giác sợ hãi đến mức không thể nói chuyện như bây giờ. Giọng nói của hắn trở nên nhẹ nhàng, hấp dẫn và lôi cuốn.

"Em không thể phủ nhận ảnh hưởng của tôi đối với em được nữa đâu. Pheromones của em... nó mất kiểm soát rồi..."

Hắn liếm nhẹ vành tai khiến HoSeok run lên.  "Điều này chỉ xảy ra khi em ở gần người bạn đồng hành thực sự hoặc bạn đời định mệnh của mình. Trong trường hợp của em, đó là tôi. Và tôi nghĩ em biết điều đó." Yoongi rót những lời đường mật vào tai cậu rồi từ tốn hôn lên phần mang tai rồi kéo xuống tận cổ.

"Đừng có cố gắng thay đổi suy nghĩ của tôi..."

HoSeok mặc dù bây giờ sức để đứng cũng chẳng còn nữa nhưng vẫn cứng đầu cứng cổ một mực phủ nhận phản ứng của cơ thể mình. 

"Em nói xem, một Alpha đứng đầu chuỗi thức ăn mà nay lại không thể kiểm soát pheromone của mình. Không phải là điều đó quá lạ hay sao? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, pheromone của em..." Bên tai cậu bỗng có tiếng hít vào thật sâu. "Rất thơm.."

Cậu khụy hai chân vào nhau khi nhận ra có một bàn tay đang sờ xuống dưới đũng quần của mình. "Dừng lại!" HoSeok hô hấp khó khăn khi cả cơ thể phải dựa hết vào hắn, đôi tay run rẩy của cậu cố gắng kéo tay hắn ra. "Đừng..!" Cả cơ thể HoSeok run lên khi hắn chạm vào tuyến thể đằng sau gáy mà vuốt ve. "Nếu tôi cắn vào đây, thì liệu em có trở thành của tôi không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro