Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái thứ đồ AI này thật là phiền, nên sớm đưa đi khởi động lại.

Tôi mím môi, lãnh đạm liếc nhìn y: "Có phải cậu đã quên hình thức mã nguyên thuỷ của mình là từ viện nghiên cứu của 'Vườn địa đàng' mà ra. Nói cách khác, kia chính là quê hương của cậu..... Adam tiên sinh."

"AI chúng tôi không tiếp nhận cái này." Adam vô cùng nghi thức mà chớp chớp mắt, môi mỏng được thiết kế tạo hình tỉ mỉ nhếch lên độ cung tiêu chuẩn, "Trả lời tôi, Diệp Húc. Quyết định của cậu là ——"

Tôi không hề do dự mà ấn xuống nút khai hoả, ánh lửa nở rộ trong ngân hà cho thấy thái độ kiên quyết của bản thân: "Cũng chỉ là cảnh tượng mà cậu mô phỏng ra thôi, có gì đáng để ý đâu?"

Sự tình đã xảy ra thì không thể xoay chuyển.

Làm tốt những gì nên làm hiện tại là được.

Nếu bởi vì bỏ thi mà không giữ được hạng nhất toàn hệ, tôi sẽ mất đi cơ hội kiến tập làm hạm trưởng, cũng không thể điều khiển phi thuyền trong hiện thực đi bảo vệ một 'Vườn địa đàng' khác đang được kiến tạo lại.

Việc nào nặng việc nào nhẹ, vừa nhìn là hiểu ngay.

Tròng mắt màu trắng bạc của Adam không cảm xúc mà nhìn tôi, mi mắt hơi nâng lên, có vẻ như đang cố gắng biểu hiện ra cảm xúc "kinh ngạc".

Biểu tình này rất khó làm được, không thể so với cái mỉm cười quen thuộc phía trước.

Đại khái là với Adam - cái tên khốn vô cùng giỏi suy đoán này.....

Rất ít khi sẽ "kinh ngạc" với những gì xảy ra.

Tôi "chậc" một tiếng, giữa lửa đạn tán loạn vẫn không quên trào phúng: "Biểu tình phức tạp một chút cũng không học được, còn dám nghiền ngẫm phân tích cảm xúc của tôi?"

"Diệp Húc." Adam lại cong cong đôi mắt một lần nữa, ngữ khí ôn nhu dị thường, "Thật sự..... Chơi cậu rất vui."

Có thể là do mấy ngày nay thời gian cùng Tần Ánh Nam lên giường tương đối nhiều, tôi nghe câu này liền không thoải mái.

Mẹ nó chơi cậu mới vui, chơi cả nhà cậu đều vui.

Tôi đen mặt khai hoả toàn bộ, đánh rơi chiến hạm của từng thí sinh khác. Sau khi xác nhận không còn quân địch, tôi tắt đi lớp phòng hộ phi thuyền, dùng toàn bộ năng lượng còn dư lại tàn nhẫn độc ác mà tấn công hướng tới 'Vườn địa đàng'.

Thanh tiến độ trên màn hình điên cuồng tăng lên.

Tôi chậm rãi thở ra, nhắm hai mắt dựa vào lưng ghế điều khiển, khôi phục trạng thái lười biếng thường ngày: "Kiểm tra kết thúc, Adam cậu có thể bắt đầu tính điểm được rồi."

Nhưng mà đối phương chậm chạp không trả lời.

Tôi nhíu mày, khi mở mắt lại phát hiện chính mình đã rời đi phi thuyền, đang đặt mình trong một không gian nhỏ hẹp u ám.

Bốn phía là thác nước dữ liệu đang chảy xuống.

Tôi thử duỗi tay đụng vào, chợt bị một cơn điện giật hung hăng đâm vào khu thần kinh, bị tê mỏi chừng bốn năm giây mới khôi phục khả năng khống chế thân thể.

Những tia sáng hội tụ thành bộ dáng của Adam.

Y nghiêng đầu, đứng ở bên ngoài không gian nhìn tôi: "Diệp Húc, cậu còn ưu tú hơn so với dự đoán của tôi. Tôi đưa toàn bộ 30 người trước về không gian này, chỉ có cậu bị tôi đưa đến trận doanh của Đế Quốc. Mà cuối cùng còn lại cũng chỉ có cậu, thậm chí còn thừa năm phút."

Tôi lãnh đạm mà "ừ" một tiếng: "Cho nên?"

"Sau khi vào trường Quân đội cậu vẫn luôn từ chối tiến vào Tinh Võng, cho đến lần kiểm tra mô phỏng này. Làm cho tôi muốn tìm cậu cũng không có cách nào." Adam nhìn tôi, ngữ khí bắt chước ra một chút ấm ức, "Diệp Húc, vì cái gì cậu không giống như khi còn nhỏ tìm tôi chơi ——"

Kết nối thần kinh bỗng nhiên bị cưỡng chế cắt đứt từ bên ngoài.

Tôi mờ mịt mở mắt ra, phát hiện Tần Ánh Nam mặt trầm như nước mà thu lại ngón tay vừa ấn nút khẩn cấp.

"Tôi còn tưởng là em lần đầu tiếp xúc thực tế ảo, không nghĩ tới còn rất quen thuộc người sáng lập Tinh Võng Liên Bang?" Đôi tay hắn ôm ngực, ánh mắt lăng lệ nhìn chăm chú vào tôi, "Khi còn nhỏ còn cùng chơi với nhau?"

Tôi sửng sốt, lại giây lát nhớ tới Tần Ánh Nam là người có được quyền giám sát can thiệp tối cao trong trường Quân Đội, đương nhiên có thể làm giám thị quan sát từng tiến trình kiểm tra của học viên.

Cái người từng phút giây đều quý giá này quan sát bài kiểm tra của tôi, còn xem từ đầu đến cuối?

Không chờ tôi ngẫm lại trong lòng đây là cảm giác gì, đối phương đã đen mặt túm tôi từ trong khoang điều khiển mô phỏng ra ngoài.

Hắn nắm lấy cổ tay tôi, ngữ khí không tốt thấp giọng nói: "Vậy bây giờ thì cùng tôi chơi đi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro