Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lần nữa mở mắt ra, tôi đã ở trong vũ trụ mênh mông vô ngần. Tinh thể băng bụi bặm xẹt qua bên phi thuyền điều khiển, vẽ ra một tia sáng lộng lẫy.

Tôi nín thở, trầm mặc nhìn chăm chú vào hành tinh đang thiêu đốt đến mỹ lệ trong lửa đạn kia.

Đây là tái diễn sự kiện năm 1027 của kỷ nguyên Liên Bang cũ ——

Đế Quốc bất ngờ tập kích, 'Vườn địa đàng' ngã xuống.

Từ lúc biết được người ra đề không hiểu ra sao mà đổi thành Adam, tôi đã mơ hồ đoán được một kẻ đặc biệt thích tìm tòi nghiên cứu tình cảm của con người như y sẽ ra đề như thế nào.

Rốt cuộc lúc ấy trong số cao tầng Liên Bang làm ra quyết sách sai lầm, có cả cha tôi. Mà trong số hàng vạn quân nhân Liên Bang vì sai lầm này mà trả giá tính mạng.....

Có cả anh trai sinh đôi của tôi.

Nếu muốn thu thập dữ liệu dao động cảm xúc của tôi, không có bối cảnh mô phỏng bắt chước nào thích hợp hơn trận chiến thảm khốc này.

Tôi hờ hững nghiêng đầu nhìn về phía thiết bị, quả nhiên màn hình đang chậm rãi hiện ra một hình bóng tương đối quen thuộc.

Người đàn ông tuấn mỹ đứng ở không gian hội tụ lưu trình của dữ liệu, đôi mắt màu trắng bạc hơi cong lên, nhẹ giọng ôn nhu hướng về phía tôi: "Diệp Húc...... Lâu rồi không thấy, cuối cùng cũng tình nguyện một lần nữa tiến vào Tinh Võng sao?"

Ngữ khí kia dù có ôn nhu, đi qua âm điệu điện tử lạnh băng của máy móc, cũng chỉ làm người cảm thấy quái dị.

Kỹ thuật tiêu chuẩn của Liên Bang có thể đạt tới hoàn toàn giống như con người, nhưng sự tồn tại của Adam khiến thượng tầng đề phòng, cho nên họ kiên trì giữ giọng nói xa cách khác thường này để phân rõ ranh giới với con người.

"Trước khi tám chuyện thì nói cho tôi những đề mục chính đi." Tôi nhíu mày, "Đừng vì tư tâm của cậu mà trì hoãn bài kiểm tra của tôi."

Adam thở dài khe khẽ, góc trên bên phải màn hình cuối cùng cũng bắt đầu đếm ngược.

Tôi nhìn đồng hồ, quả thực muốn bật dậy đánh người.

Bài kiểm tra tổng cộng 120 phút, hiện tại đã bị tên này lãng phí mất bốn phút.

Phải biết rằng theo tiến độ học tập hiện tại, lần kiểm tra này này chính là đi đến các địa điểm khác nhau để tiến hành tuần tra hoặc sưu tập vật phẩm. Mà điểm thưởng cho loại đề bài này chính là hiệu suất hoàn thành, cho nên tôi mới tận lực ghi nhớ toàn bộ trạm không gian trên tinh hệ số một cùng các điểm dịch chuyển, chủ ý là lướt qua hướng dẫn của hệ thống trực tiếp đi đường tắt ngắn nhất.

Adam thưởng thức sự phẫn nộ của tôi, mỉm cười bắt đầu nói theo lý thuyết: "Tài nguyên vĩnh viễn thiếu thốn, vậy nên chinh phục cùng chiếm đoạt càng là đương nhiên. Lịch sử thành lập Liên Bang là một quyển sách sử toàn máu và khói lửa tàn khốc."

Lời giới thiệu ngu đần gì vậy, thi cử còn nhiều chuyện như thế, thật nên trở về thời đại làm nông cày ruộng để tĩnh tâm chút.

Tôi đang mất kiên nhẫn mà nghe thanh âm tự động không tình cảm kia, bỗng nhiên cảm nhận được một trận rung nhỏ truyền đến từ lớp vỏ ngoài khoang điều khiển.

Nhưng các hành tinh sẽ không gây nên bất cứ ảnh hưởng nào đối với phi thuyền, radar trên bản đồ cũng không hiện ra các điểm đỏ.

Tôi nheo lại mắt, đột nhiên điều khiển phi thuyền lệch khỏi phương hướng quỹ đạo mà hệ thống đã sắp xếp.

Gần như cùng lúc đó, mấy chùm tia sáng điện bỗng thình lình xẹt qua đuôi thuyền, nổ tung loé sáng giữa ngân hà tối đen không rõ.

Cường độ công kích này.....

Mẹ nó, là khu trục hạm cao cấp có khả năng tàng hình?!

Tôi nheo lại mắt dựa theo phán đoán trong lòng mà đánh trả, chuẩn xác dùng hạt pháo nổ tung đối thủ tiềm tàng thành hạt bụi.

Màn hình nhắc nhở tôi tiêu diệt quân địch thành công.

Thanh tiến độ nhiệm vụ ngay sau đó tăng lên 10%.

Đáng lý đây là chuyện tốt, nhưng trong lòng tôi lại có cảm giác khó chịu không rõ. Lần này người chủ khảo là Adam, nếu xét năng lực tính toán cùng hiểu biết của tôi với y, hẳn là sẽ không đưa cho tôi loại tấn công bất ngờ dễ dàng như thế này.

Tôi một bên quay đầu chạy tốc độ cao tới trạm không gian gần nhất, một bên hung tợn rống về phía Adam: "Đừng nhiều lời! Trực tiếp nói cho tôi yêu cầu của bài kiểm tra đi!"

Người có mái tóc dài màu bạc hé mở đôi môi mỏng. phun ra lời nói lạnh băng lại ôn nhu: "Tôi cảm thấy loại nhiệm vụ thu thập vật phẩm này quá đơn giản đối với cậu, cho nên đổi trận kiểm tra mô phỏng này thành trận đấu đối kháng."

Lòng tôi hơi căng thẳng, ánh mắt nhìn tới quân hiệu trên khoang điều khiển mà lúc trước tôi chưa để ý.

......

Không phải tinh nguyệt màu bạch kim chuyên dụng của Liên Bang tôi quen thuộc, mà là một đôi kiếm giao nhau, mũi nhọn lập loè dưới sao trời nhìn lên đặc biệt lạnh lẽo.

Tôi nhớ lại vòng bạc nhận được từ đầu bài kiểm tra, ánh mắt nhìn Adam hoàn toàn lạnh đi.

Đối phương cười cười, dạt dào hứng thú nhìn chằm chằm vào tôi, tựa như đang xem xét một món đồ chơi trân quý mà mới lạ: "Không sai, Diệp Húc, lần kiểm tra mô phỏng này cậu là người của Đế Quốc, phi thuyền mà cậu vừa đánh rơi kia là một thí sinh khác đang chấp hành nhiệm vụ bảo vệ 'Vườn địa đàng'. Cho nên cậu sẽ làm gì? Từ bỏ bài kiểm tra mà bảo vệ 'Vườn địa đàng', hay là..... Vì chiến thắng mà chính mình huỷ diệt nó?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro