Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại khái là do động tác nhìn chằm chằm vào thẻ tên quá rõ ràng, cậu ta đã nhận ra sự tò mò của tôi.

Cậu ta tốt tính mỉm cười, chủ động hướng về phía tôi, thanh âm thật sự dịu dàng: "Diệp Húc, chúc mừng cậu đã đạt hạng 1 trong bài kiểm tra mô phỏng. Từ lúc nhập học đến bây giờ, tôi chỉ có thể ở trước mặt cậu thua đến tâm phục khẩu phục. Tuy rằng có thể cậu không có ấn tượng gì về tôi."

Vẫn luôn thua còn không phải là do cậu vô dụng sao, nói cái gì mà tâm phục khẩu phục.

Ấn tượng sao...... Cũng không có thật.

Tôi chỉ quan tâm thành tích của mình có phải hạng 1 hay không.

Mà lần kiểm tra mô phỏng tại 'Vườn địa đàng' lần trước tôi bị Adam chọc giận, nên ra tay cũng vô cùng tàn nhẫn. Cơ bản là toàn bộ chiến hạm đối mặt trực tiếp đều bị tôi xử lý, không hề lưu ý đặc biệt đến ai.

Tôi âm thầm đưa Du Nguyên Thanh vào danh sách không có chút lực uy hiếp nào, không đủ tiêu chuẩn làm đối thủ cạnh tranh của mình, sau đó lạnh nhạt 'ừ' một tiếng, muốn quay về phòng bên cạnh khoá cửa lại một lần nữa.

Không ngờ tay đã bị một người thoạt nhìn khá văn nhược như cậu ta nắm lấy.

Bốn ngón tay thon dài hoàn toàn bao lấy phần xương cổ tay nhô lên, cảm giác ấm áp lan tràn từ phần da thịt tiếp xúc.

Tôi thu tay một chút, không thoát được.

Trò quái gì đây?

Tôi không nhịn được bắt đầu đề phòng, cau mày chăm chú nhìn Du Nguyên Thanh, mỗi tấc cơ bắp trên người cũng dần dần căng chặt lên.

Có phải người này vì vẫn luôn bại trận nên sinh lòng bất mãn, hiện tại khó khăn lắm mới gặp ở bên ngoài trường Quân Đội, cho nên muốn đánh nhau một trận với tôi hay không?

Đang lúc tôi suy xét lát nữa làm thế nào để tránh phải đánh lộn, người này bỗng nhiên tràn đầy ý xin lỗi mà buông lỏng tay ra.

"Vừa rồi tôi hơi kích động." Ánh mắt cậu ta chân thành tha thiết, "Lúc đầu để ý đến cậu, là bởi vì nhìn thấy tư liệu quân bộ có ghi pheromone của chúng ta đều là vị chanh tươi. Có thể gặp được tình huống chỉ có xác suất 1 phần nghìn này...... Thật sự là có duyên."

Người này thế mà biết hương vị pheromone của tôi.

Tôi mím môi, cảm giác chuyện này có chút khó giải quyết.

Quả nhiên, câu nói tiếp theo của Du Nguyên Thanh là: "Xin phép hỏi một chút, vì cái gì hiện tại tôi không thể ngửi thấy được vị chanh tươi trên người cậu?"

"Phun thuốc tiêu trừ."

Tôi lạnh nhạt trả lời cho có.

Pheromone là một việc khá nhạy cảm.

Bị hỏi lải nhải không dứt như vậy, người tốt tính đến mấy cũng sẽ tức giận. Huống chi tôi tự nhận tính tình của bản thân cũng chỉ tốt hơn một chút so với tên khốn Tần Ánh Nam kia thôi.

Nếu không phải hiện tại trong thân thể còn chứa tinh dịch của Tần Ánh Nam, không thể cử động quá mạnh, tôi đã dùng nắm đấm thay lời nói từ lâu rồi.

Du Nguyên Thanh giống như đột nhiên hiểu ra, đánh giá tôi một lượt từ đầu đến chân, tầm mắt lơ đãng xẹt qua bụng nhỏ bị rót đến hơi phồng lên, nhẹ giọng dịu dàng nói: "Hoá ra là như vậy. Nhưng trong phòng bây giờ toàn là một mùi vị nồng nặc kỳ quái...... Nếu cậu mang theo mùi vị này đi ra ngoài, có thể sẽ khiến cho người khác hiểu lầm đó."

Tôi nheo mắt, cảm thấy người này thật sự rất nhiều chuyện: "Cho nên?"

"Diệp Húc, cậu cần hỗ trợ không?" Mi mắt cậu ta cong cong, ánh mắt dịu dàng, hoàn toàn không giống như đang nhìn một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ: "Tôi có thể dùng pheromone bao trùm lên mùi vị kỳ quái trên người cậu. Dù sao pheromone của chúng ta cũng đều là vị chanh mà."

Lời đề nghị này khiến tôi có chút lung lay, đột nhiên cảm thấy tên Du Nguyên Thanh này cũng không đáng ghét đến vậy.

Nhưng từ 'bao trùm' của cậu ta lại khiến tôi cảnh giác.

"Phải làm như thế nào?" Tôi nhấc mí mắt.

Nếu phương pháp mà cậu ta nói có ý đồ làm nhục, thì về sau dù có phải đánh liều bị Trường Quân Đội ghi tội, tôi cũng sẽ hung hăng dần cho cậu ta một trận.

Đối phương thẹn thùng cười, lộ ra bộ dáng mềm mại vô hại: "Đồng phục của quân giáo sinh đều giống nhau, hai chúng ta đổi áo cho nhau là được. Tôi không phun thuốc tiêu trừ pheromone, có thể dùng pheromone của chính mình hoà tan đi mùi vị khác trên áo."

Tôi nói một câu 'cảm ơn', cúi đầu bắt đầu cởi nút áo.

Lời tác giả:
Nhãi con: Đúng là người tốt.

Tần Ánh Nam: Em xong rồi. (Gòy gòy tới công chiện gòy)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro