35: Nụ hôn Kỳ lân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit được đăng tại: hometranche.wordpress và quát pát Phù Thỉ 56317

Edit: Chè Beta: Chè + Butterfly

"Malfoy!" Hermione hét lên, vừa tức giận vừa khiếp sợ, "Cậu điên à?"

"Granger, cho phép tôi nhắc nhở cậu, vừa rồi là tôi đã cứu Harry." Draco nhìn thấy bản thân trong quá khứ đang chạy về phía này, lập tức chui vào bên trong rừng.

Cậu ta và Hermione tìm một nơi bí mật để trốn, nhìn qua khe hở giữ những tán cây và thấy những người đuổi theo đang vây quanh Harry và Sirius, sau đó nhanh chóng đưa họ về lâu đài.

"Chúng ta còn bốn mươi lăm phút...." Hermione nói, trong lòng không thể kìm nổi sự tò mò và kinh ngạc, vì vậy cô bé dừng lại vài giây rồi nói thêm, "Vừa rồi cậu đã triệu hồi Thần Hộ mệnh có thể xua đuổi tất cả lũ Giám ngục, đó là phép thuật vô cùng cao cấp!"

"Thế à?" Draco hờ hững đáp, nhưng vẻ đắc ý kiêu ngạo trên mặt lại không thể che giấu nổi.

Cậu ta cảm thấy bốn mươi lăm phút này còn khó chịu hơn cả việc đợi Pettigrew xuất hiện. Cậu ta thiết tha muốn được quay trở về để thăm Harry, mặc dù đã đuổi được lũ Giám ngục, nhưng chúng vẫn gây ra cho Harry những tổn thương không hề nhỏ.

Trong bóng tối, Hermione và Draco giao tiếp vài câu ngắn gọn về thần chú Thần Hộ mệnh, rồi nhanh chóng im lặng. Nếu không phải vì Harry, hai người họ sẽ không bao giờ giao tiếp với nhau, Harry như một sợi dây trói chặt họ lại, những học sinh Slytherin và Ravenclaw Hermione Granger, Ron Weasley nhà Gryffindor, có lẽ sau này còn có thể thêm một học sinh Hufflepuff nữa cũng nên.

Draco chưa từng gặp ai kỳ diệu như Harry, rõ ràng cậu thuộc nhà Slytherin, nhưng lại như thể thuộc về tất cả các nhà. Khi sử dụng những mánh khóe tinh ranh, cậu trông giống như một Slytherin điển hình, nhưng lòng dũng cảm phi thường và sự liều lĩnh mà cậu thường xuyên biểu hiện ra lại giống như một Gryffindor, đồng thời, cậu còn rất thông minh - không chỉ về học tập - nếu được xếp vào Ravenclaw, Draco tin cậu vẫn sẽ xuất sắc, và lòng trung thành với bạn bè của Harry, sự kiên nhẫn và cần cù từ sâu bên trong đều rất phù hợp với đặc điểm của Hufflepuff.

Có lẽ đây chính là Chúa cứu thế trong mắt thế gian.

Draco nghĩ vậy, lại cảm thấy hơi buồn bã. Thực ra cậu ta không hy vọng Harry hoàn hảo đến vậy, hoàn hảo là một xiềng xích, kìm hãm Harry trong trách nhiệm và đau khổ, không ai có thể giải cứu.

"Chúng ta nên đi thôi." Hermione ôm chặt chiếc lồng trong tay, nói với Draco đang ngây người.

Cậu bé tóc vàng gật đầu, rồi khoác áo tàng hình lên người hai người, lặng lẽ đi về phía lâu đài.

Họ tính toán thời gian vừa vặn, khi vén áo tàng hình lên, cụ Dumbledore vừa khóa cửa. Snape đứng bên cạnh, không hề tỏ ra bất ngờ khi nhìn thấy họ.

"Giáo sư! Đây là Pettigrew!" Hermione đưa chiếc lồng cho giáo sư Dumbledore, mặt cô bé đỏ ửng vì kích động.

"Cảm ơn trò Granger." Giáo sư Dumbledore mỉm cười dịu dàng với cô bé, rồi nói, "Tối nay các con đã làm được một việc vô cùng vĩ đại, Ravenclaw và Slytherin mỗi nhà được cộng thêm năm mươi điểm, ta nghĩ Harry và trò Weasley cũng vậy, mỗi người được cộng thêm năm mươi điểm. Severus, anh thấy sao?"

Vì trong đó có hai học sinh nhà Slytherin, nên đương nhiên Snape không có ý kiến gì.

Giáo sư Dumbledore bảo Draco và Hermione về phòng y tế nghỉ ngơi. Chuyện tiếp theo là việc mà người lớn cần giải quyết.

***

Harry nhận thức rõ ràng mình đang mơ, nhưng lại không thể tỉnh dậy.

Có vẻ như cậu đã từng nhìn thấy nơi này ở đâu đó - khu rừng nguyên sinh không nhìn thấy ánh mặt trời, còn có đầm lầy và sương mù trắng xóa bao phủ.

Một người đàn ông khô gầy đang đi về phía chỗ cổ thụ khổng lồ trên một khoảng đất trống bên bờ đầm lầy, rễ cây của nó ngoằn ngoèo uốn lượn tạo thành một không gian tự nhiên giống như lều trại, bên trong có thứ gì đó đang chuyển động.

Harry chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của người đàn ông, làn da trắng nhợt với tàn nhang, mái tóc vàng hoe như rơm khô, hơi dài che khuất một bên mắt.

Rồi người đàn ông bước đến gốc cây và quỳ sụp xuống đất. Nằm đó là một chiếc nôi, một con rắn khổng lồ đang cuộn tròn xung quanh như đang bảo vệ.

Con rắn khổng lồ nhìn thấy người đàn ông, nó ngóc nửa thân trên lên, phát ra tiếng xì xì đe dọa, nhưng rồi nhanh chóng bị thứ gì đó dỗ dành, ngoan ngoãn bò sang bên, cho phép người đàn ông đến gần.

Thứ trong nôi dường như là một đứa trẻ, nhưng lại có khuôn mặt giống rắn, một vết sẹo xấu xí cắt ngang toàn bộ khuôn mặt khiến khuôn mặt này càng trở nên ghê rợn hơn.

Người đàn ông bò về phía trước, hôn lên tấm vải bẩn thỉu trong nôi, như một tín đồ cuồng đạo, không ngừng lẩm bẩm: "Chủ nhân.... Chủ nhân.... Chủ nhân...."

Đứa bé mặt rắn chậm rãi mở đôi mắt đỏ như máu, khi Harry nhìn thẳng vào đôi mắt đó, một cơn đau dữ dội từ vết sẹo trên trán truyền đến khiến mắt cậu như tối sầm lại.

"Harry? Harry! Harry! Tỉnh lại đi!"

Dường như có người đang gọi cậu, Harry cố gắng thoát khỏi giấc mơ. Một bàn tay ấm áp nắm lấy tay phải của cậu, cậu như kẻ đuối nước vớ được phao cứu sinh, siết chặt lấy bàn tay đó.

Ngay sau đó, đầm lầy tối tăm trở nên sáng sủa, Harry nhìn thấy một cái đầu vàng hoe mơ hồ đang đong đưa trước mắt. Khi ý thức dần trở lại, cậu gọi bằng giọng khàn đến mức gần như không thể nghe thấy: "Draco..."

"Harry, tôi ở đây, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi."

Cậu bé tóc vàng đỡ cậu dậy. Đưa cốc nước đến bên môi Harry, khi dòng nước lạnh tràn qua cổ họng khô khốc, cuối cùng cậu cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Sau đó cậu nghe thấy giọng của bà Pomfrey, không ngạc nhiên, có rất nhiều lọ thuốc lập tức được rót vào miệng cậu, trong đó có một lọ thuốc có vị ngọt khác hẳn những loại thuốc quái lạ khác.

Cái này hẳn là giáo sư Snape đã điều chế, Harry vô thức nghĩ.

Khi những âm thanh ồn ào xung quanh cuối cùng cũng lắng xuống, Harry dựa vào giường và lấy lại cặp kính của mình.

Bà Pomfrey đã rời đi, Draco ngồi bên cạnh cậu, vẫn nắm lấy tay cậu, còn giáo sư Dumbledore thì đứng ở cuối giường nhìn cậu đầy trìu mến.

Harry mở miệng, có quá nhiều câu hỏi muốn hỏi, nhưng những câu hỏi đó như đang dồn lại trong miệng cậu, tranh nhau muốn thoát ra ngoài, kết quả đều bị kẹt lại ở cửa, không thể thốt nên lời.

"Đừng lo con trai, thầy biết con có nhiều chuyện muốn hỏi, cũng nhất định có nhiều lời muốn nói." Giáo sư Dumbledore thấy cậu cấp bách tới vậy, liền dịu dàng nói: "Chúng ta nói từng cái một nhé, được không? Thầy nghĩ điều con muốn biết bây giờ nhất chắc hẳn là tình hình của Black đúng không?"

Harry gật đầu.

"Nhờ trò Malfoy và trò Granger, họ đã bắt được Pettigrew đang trốn chạy, nên Black có thể được chứng minh là đã vô tội, chỉ là thủ tục pháp lý kế tiếp sẽ phức tạp và rườm rà, nên hiện giờ con chưa thể gặp anh ấy được."

Harry thở phào nhẹ nhõm, rồi quay lại nhìn Draco với vẻ biết ơn, đôi mắt phảng phất chứa trọn bầu trời đầy sao. Và tay cậu siết chặt tay Draco tới mức khiến cậu bé tóc vàng cảm thấy hơi đau.

"Vậy vấn đề tiếp theo con muốn hỏi cái gì vậy Harry?"

"Thầy Lupin..... Và thầy Snape.... Tại sao họ lại đến Lều Hét ạ? Thầy Lupin có ổn không ạ?" Harry không biết phải sắp xếp ngôn ngữ như nào, nhưng hiển nhiên cụ già thông thái có thể hiểu được điều cậu muốn biểu đạt.

"May mắn thay, hai giáo viên của ta đều đã giải thích cho ta một số tình huống, để thầy có thể trả lời câu hỏi của con." Giáo sư Dumbledore mỉm cười và nói, "Giáo sư Lupin đã an toàn trải qua một đêm trong Lều Hét, hiện anh ấy đang hồi phục. Anh ấy đến đó vì nhận được tin tức của Black, còn về việc nội dung cụ thể là gì, thì anh ấy không nói cho thầy biết, thầy nghĩ có thể nó liên quan đến Peter. Còn giáo sư Snape - anh ấy đi đưa thuốc cho Remus, nhưng không thấy ai cả, trùng hợp thay anh ấy nhìn thấy trò đi vào hốc cây từ cửa sổ, nên đã lập tức đuổi theo."

Nói thật thì, cậu không quen với sự quan tâm và săn sóc ngày càng rõ ràng của giáo sư Snape. Cậu lúng túng cử động rồi hỏi câu hỏi cuối cùng.

"Thưa thầy, lúc đó con nhìn thấy một con kỳ lân, nó đã đuổi lũ Giám ngục đi....."

Trong nhận thức của cậu, không ai có Thần Hộ mệnh là một con kỳ lân cả.

Vậy thì rốt cuộc ai đã cứu cậu.

Nhưng giáo sư Dumbledore không giải đáp câu hỏi của cậu, mà bình tĩnh nói: "Đúng vậy, một con kỳ lân, nó đã cứu trò. Kỳ lân là một sinh vật cổ xưa, nhìn có vẻ mỏng manh yếu ớt, nhưng thực ra lại rất mạnh mẽ. Thầy nghĩ, con đã biết từ năm nhất rồi đúng không?"

Harry dạ một tiếng thật khẽ, rồi nhìn giáo sư Dumbledore với vẻ háo hức muốn biết thêm nhiều, nên không chú ý tới Draco ở bên cạnh đột nhiên ngồi thẳng dậy và ho nhẹ.

"Harry, còn biết kỳ lân tượng trưng cho điều gì không?"

"Dạ... thuần khiết ạ?" Harry trả lời với vẻ hoang mang, không hiểu rõ ý của câu hỏi này.

"Đúng vậy, nhưng thuần khiết chỉ là một khía cạnh, nó còn tượng trưng cho sự cao thượng, kiêu ngạo, lòng dũng cảm -" Giáo sư Dumbledore nháy mắt tinh quái với cậu, rồi nói, "Và tấm lòng trung trinh duy nhất."

Harry càng cảm thấy hoang mang hơn, dường như giáo sư Dumbledore không trả lời câu hỏi của cậu, nhưng lại giống như đang trả lời.

Gương mặt nhợt nhạt của Draco chuyển sang màu hồng, nhưng tâm trí của Harry hiện đang quá hỗn loạn, không thể nhận ra sự thay đổi này.

"Con còn muốn hỏi gì nữa không Harry?"

Harry suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Vậy khi nào con có thể gặp lại chú Sirius? Ý con là Black....."

"Về chuyện này thì khả năng cao con phải đợi một khoảng thời gian, nhưng thầy nghĩ sẽ không lâu lắm đâu."

Harry kiềm chế sự phấn khích trong lòng, gật đầu.

Dumbledore không ở lại lâu. Khi rời đi, cụ nhìn Harry với vẻ ẩn ý. Cậu bé này quá sắc sảo, thông minh, và điềm tĩnh hơn hẳn các bạn cùng trang lứa, có tầm nhìn xa, cũng như rất có kế hoạch trong mọi việc, như thể cậu đã biết rất nhiều điều mà cậu không nên biết. Điều này khiến trong lòng Dumbledore có sự nghi hoặc mơ hồ, nhưng cụ vẫn cần thời gian để chứng minh.

Chẳng mấy chốc trong bệnh thất chỉ còn lại Harry và Draco. Bọn họ đều đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình, không ai cất lời.

Bỗng, Harry nhận ra mình hình như đã quên mất một điều gì đó rất quan trọng - bởi vì không chọn môn Tiên tri, cho nên cậu đã bỏ lỡ lời tiên đoán của giáo sư Trelawney.

Nếu lời tiên đoán là thật - kẻ đầy tớ trung thành của Voldemort đã trở lại - thì người đàn ông này chắc chắn không phải là Peter Pettigrew đã bị bắt. "Kẻ đầy tớ trung thành" này là đang chỉ ai?

Giấc mơ vừa rồi có hơi mơ hồ, cậu thậm chí còn không nhớ nổi dáng vẻ của người đàn ông trong giấc mơ, chỉ ấn tượng khuôn mặt rắn có vết sẹo dài.

Nếu lời tiên tri không thay đổi, nhưng chuyện đã phát sinh đã thay đổi, vậy người đàn ông này liệu có phải là người mà lời tiên tri nhắc đến không?

Con bướm vỗ cánh, tạo nên sóng thần.

Harry mệt mỏi nằm xuống giường, bắt đầu cảm thấy lo lắng và sợ hãi, nếu những gì sắp xảy ra vượt ngoài tầm hiểu biết của cậu, nếu tương lai trở nên hoàn toàn khác so với trước đây, liệu cậu còn có thể cứu được những sinh mạng vô tội đó không?

"Harry?" Draco nhẹ nhàng gọi cậu vì cậu bé tóc đen đã thay đổi tư thế.

Từ góc nhìn của Harry, cậu bé tóc vàng trông không thật vì bị phản quang, cơ thể cậu ta như được bao phủ trong ánh sáng vàng nhạt mềm mại, nhưng lại khiến Harry cảm thấy hơi giống một con kỳ lân.

Kiêu ngạo, cao quý, có thể chữa lành cậu.

"Cảm ơn cậu nhé, Draco." Harry nói.

Việc Draco đã bắt được Pettigrew như nào không còn quan trọng nữa. Harry chợt nhận ra cậu bé này dường như luôn luôn ở bên cạnh cậu, dù là khi họ còn là kẻ thù hay là bây giờ khi đã trở thành bạn bè.

Những thứ không thể nắm bắt được, dường như cuối cùng cũng hóa thành thực thể, khiến cậu có thể chạm vào nó.

Harry nóng lòng muốn được nắm giữ tất cả những gì mình có được, sợ rằng chỉ cần sơ sảy chúng sẽ trốn đi mất, không bao giờ quay trở về nữa. Cơ hội sống lại lần nữa cũng chẳng còn.

Tâm trí cậu còn nhiều thứ chưa được suy nghĩ cẩn thận, nhưng đặc điểm của Gryffindor đã hùng hổ xâm chiếm lấy cậu.

Gần như là vô thức, cậu túm lấy cổ áo cậu bé tóc vàng và kéo cậu ta xuống.

Đôi môi mềm mại chạm vào nhau, không hề có động tác nào tiến tới thêm, chỉ dịu dàng chạm vào nhau.

Đôi mắt Draco mở to mà nhìn, đôi tay không biết đặt ở đâu chống xuống hai bên sườn Harry.

Đó là nụ hôn mà cậu ta chỉ dám mơ nhưng không dám thực hiện, nhưng vào lúc này, cậu ta đã có được nó.

Harry chủ động hôn cậu ta.

✨✨✨

Lời tác giả: Thực ra tôi không muốn họ hôn nhau sớm như vậy, nhưng có vẻ như tôi đã viết mất rồi, cốt truyện nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi, và rồi tự nhiên...ahem..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro