C11. Cưới cậu làm vợ chính là kiếm lời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạnh Thư Cẩn dẫn Chu Nam Sơ đi vào phòng hắn ở tầng hai, vừa bước vào đập vào mắt chính là một căn phòng rộng rãi, có không gian chơi game vô cùng sống động, dàn máy chơi game PS4 kết nối với dàn TV cỡ lớn, cạnh ghế còn có kính 3D thực tế ảo, đây chắc hẳn là căn phòng mơ ước của hầu hết nam sinh.

Mạnh Thư Cẩn: “Cậu ngủ ở đây cùng tôi.”

Chu Nam Sơ biết tư thế ngủ bản thân rất xấu, cậu sợ đến lúc đó quấy rầy đến chất lượng giấc ngủ Mạnh Thư Cẩn, thấy trên lầu có hai phòng, liền nói: “Tôi, tư thế ngủ không tốt, hay là, để tôi ngủ phòng khác đi.”

Mạnh Thư Cẩn nhíu mày “Phòng kia là của Hạ Vi Hàm.”

Chu Nam Sơ ngây người, xấu hổ trả lời: “… Ngại quá, tôi không biết.”

“Ừm, phòng dưới lầu cũng không mua giường, cậu ngủ cùng tôi là hợp lý nhất rồi.”

Chu Nam Sơ gật đầu, đem vali kéo vào phòng ngủ chính, cậu một bên sắp xếp đồ bản thân một bên nhịn không được tâm tình phiền chán.

Khi nghe Mạnh Thư Cẩn nói căn phòng kia là của Vi Hạ Hàm, cậu không thể kiềm chế được mà ganh ghét.

Cậu thấy mình đúng là không biết tự lượng sức, cậu có tư cách gì mà đi đố kỵ thậm chí là ghen với Vi Hạ Hàm chứ?

Nếu không phải cậu mang thai con Mạnh Thư Cẩn, có lẽ lần đó đối với hắn cũng chỉ là tình một đêm mà thôi, bọn họ vẫn sẽ như cũ là hai đường thẳng song song.

Nhưng Vi Hạ Hàm thì không giống vậy, hai người họ là thanh mai trúc mã, Mạnh Thư Cẩn lại thích cô từ lâu, tuy lần trước Vi Hạ Hàm nói vì mình phân hoá thành Alpha, Mạnh Thư Cẩn không còn thích cô nữa, Chu Nam Sơ lại thấy đây không phải sự thật, nếu Mạnh Thư Cẩn thật sự không có tình cảm đặc biệt gì với cô, sao lại để một cô gái tùy ý ra vào nhà mình, hơn nữa còn dành hẳn một phòng riêng cho cô?

Chu Nam Sơ bụm mặt thở dài, cậu phát hiện bản thân chỉ cần nghĩ đến Mạnh Thư Cẩn coi trọng Vi Hạ Hàm sẽ rất khổ sở.

Thật ra cậu biết Mạnh Thư Cẩn không thích mình, cùng cậu lên giường chỉ là vì bị tin tức tố ảnh hưởng, phụ trách với cậu cũng là bởi cậu mang thai con hắn.

Rõ ràng biết rõ thực tại nhưng Chu Nam Sơ vẫn mù quáng đắm chìm, đối mặt với một Alpha trội tuấn mỹ như Mạnh Thư Cẩn, cậu căn bản không có cách khống chế bản thân không bị hắn hấp dẫn.

Cậu thậm chí vì tin tức tố mình có thể ảnh hưởng Mạnh Thư Cẩn, còn có con với hắn mà cảm thấy cao hứng.

Khi đó Chu Nam Sơ không nghĩ nhiều như vậy, cậu chỉ đơn giản nghĩ nếu vì đứa trẻ này mà có thể cùng hắn ở bên nhau cả đời thì tốt biết mấy, chỉ tiếc cậu quên mất dục vọng con người sẽ càng ngày càng tăng, mà bởi vì tình cảm, lý trí cũng sẽ ngày càng ít đi.

Sau này Chu Nam Sơ mới nhận ra, Vi Hạ Hàm trong lòng Mạnh Thư Cẩn quan trọng đến mức cả cậu lẫn đứa bé đều không thể sánh được.

Cơm tối là Chu Nam Sơ làm, Mạnh Thư Cẩn nếm thử, cười khen: “Nấu cơm ăn ngon như vậy, cưới cậu làm vợ đúng là lời to.”

Chu Nam Sơ bị hắn trêu chọc mặt đỏ ửng.

Mạnh Thư Cẩn hỏi cậu có muốn thuê bảo mẫu không.

Chu Nam Sơ nhanh chóng từ chối.

“Tôi hiện tại vẫn có thể tự chăm sóc tốt cho mình, tìm bảo mẫu không cần thiết cho lắm.”

“Vậy lúc nào cậu cần thì nói cho tôi.”

Buổi tối, Chu Nam Sơ lại bị Mạnh Thư Cẩn đè ra làm một lần.

Mạnh Thư Cẩn kêu Chu Nam Sơ sau này nên xịt thuốc ức chế, miễn cho cậu lại dùng tin tức tố đi câu dẫn người khác.

Chu Nam Sơ cho rằng trừ bỏ Mạnh Thư Cẩn, những Alpha khác đều không có cảm giác với tin tức tố cậu, chẳng hạn Tần Mộc và Tiêu Nhất Hách khi ngửi mùi tin tức tố sau biến đổi của cậu có vẻ như cũng không có phản ứng gì, cho nên tin tức tố cậu không thể câu dẫn người khác, hẳn là chỉ có hiệu nghiệm với Mạnh Thư Cẩn .

Nhưng mà Chu Nam Sơ nghĩ một lát vẫn quyết định không nói cho Mạnh Thư Cẩn, kỳ thật tin tức tố cậu chỉ khi đối mặt với người mình thích mới thay đổi.

Tuy Mạnh Thư Cẩn nhẹ nhàng, nhưng dương vật hắn quá thô quá to, thời gian làm lại lâu, phía sau Chu Nam Sơ vẫn bị sưng lên đau rát.

“Ngày mai tôi mua thuốc bôi cho cậu.”

Mạnh Thư Cẩn nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, nghe Chu Nam Sơ kêu mặt sau sưng lên liền thuận miệng nói.

Chu Nam Sơ nằm xuống cạnh hắn, nghe thấy hô hấp trầm ổn của Mạnh Thư Cẩn hẳn là đã ngủ rồi, cậu đành phải đem lời muốn nói nuốt trở vào.

Cậu không biết mang thai có thể dùng thuốc ức chế không, ngày mai bàn bạc lại với Mạnh Thư Cẩn sau vậy.

Từ khi mang thai rất dễ đói, cho nên mỗi buổi sáng Chu Nam Sơ đều dậy từ sớm, thời điểm cậu tỉnh lại, Mạnh Thư Cẩn vẫn còn ngủ say, chỉ là trên người hắn không có chăn, toàn thân chỉ mặc duy nhất chiếc quần lót, mà Chu Nam Sơ cả người đều cuộn ở trong chăn.

Chu Nam Sơ biết mình sẽ đoạt chăn nên ngay từ đầu mới không muốn cùng Mạnh Thư Cẩn ngủ chung.

Cậu xấu hổ lặng lẽ giúp hắn đắp chăn lại, sau đó rời giường đi làm bữa sáng.

Chờ hắn tỉnh lại bữa sáng cũng đã làm xong, vừa xuống lầu đã hắt xì hai cái.

Chu Nam Sơ vội vàng đem sữa bò nóng đưa cho hắn.

Mạnh Thư Cẩn uống sữa bò nghi hoặc nói: “Sao tôi cảm thấy mình giống như bị cảm mạo nhỉ?”

Chu Nam Sơ có chút lúng túng: “Chúng ta vẫn nên đắp hai chăn riêng đi.”

Mạnh Thư Cẩn lúc này mới biết tối hôm qua hắn cơ bản không có chăn đắp, cũng hiểu tại sao Chu Nam Sơ nói thói quen ngủ mình xấu.

“Không cần, thể chất chúng tôi không dễ bị cảm mạo, buổi tối tôi ôm cậu ngủ là được.”

Chu Nam Sơ sáng nay có tiết, Mạnh Thư Cẩn muốn đưa cậu đi, Chu Nam Sơ từ chối, chủ yếu là vì xe Mạnh Thư Cẩn quá bắt mắt, cộng thêm diện mạo cùng khí chất của hắn sẽ hấp dẫn không ít người chú ý, từng chứng kiến qua đám fan Tần Mộc, cậu cảm thấy thực đáng sợ.

Tuy Mạnh Thư Cẩn ở trường cậu không có fan nhưng Chu Nam Sơ cũng không muốn phát sinh thêm phiền toái.

Mạnh Thư Cẩn kêu Chu Nam Sơ đi thi bằng lái, nói về sau sẽ đưa xe cho cậu.

Chu Nam Sơ đáp ứng.

Lúc này cửa lớn vang lên âm thanh nhắc nhở mật mã khóa sai, còn có giọng nói lầm bầm bất mãn của một cô gái.

Chu Nam Sơ còn đang nghi hoặc, Mạnh Thư Cẩn đã đứng dậy đi ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Vi Hạ Hàm đứng không vững ngã vào lồng ngực Mạnh Thư Cẩn, Mạnh Thư Cẩn ngựa quen đường cũ đỡ được cô.

Cô cười ngốc hề hề, gương mặt phiếm hồng, một bộ dáng say khướt.

Mạnh Thư Cẩn đỡ Vi Hạ Hàm vào trong, cô ném bỏ giày cao gót, vừa khóc vừa cười nói: “Tiểu Cẩn, tôi lại thất tình rồi.”

Mạnh Thư Cẩn nhíu mày ghét bỏ: “Cậu rốt cuộc uống bao nhiêu vậy?”

Vi Hạ Hàm đi ngã trái ngã phải, mơ hồ nói: “Không biết, ha ha, dù sao rất nhiều.”

Mạnh Thư Cẩn cơ hồ là đem cô nửa ôm vào trong ngực, Vi Hạ Hàm mới không té ngã: “Cậu hôm qua vừa hẹn hò hôm nay đã chia tay, cái này mà tính là thất tình? Nhiều nhất cũng chỉ là chơi đùa.”

Vi Hạ Hàm ủy khuất: “Nói bậy, bà đây mỗi lần đều rất nghiêm túc.”

Mạnh Thư Cẩn chỉ cười lạnh.

Chu Nam Sơ đứng dậy hỏi: “Có cần tôi mang cho cô ấy ly sữa bò nóng không?”

Vi Hạ Hàm bấy giờ mới di chuyển tầm mắt nhìn về phía Chu Nam Sơ, ánh mắt mê ly nói: “Bạn nhỏ đáng yêu, cậu cũng ở đây à.”

“Ừm.”

Mạnh Thư Cẩn: “Không cần, để cô ấy đi lên ngủ một giấc là được.”

Sau đó Mạnh Thư Cẩn đỡ Vi Hạ Hàm đi lên lầu, Vi Hạ Hàm vừa đi vừa khóc lóc kể lể với Mạnh Thư Cẩn về chuyện người bạn trai kia, Mạnh Thư Cẩn tuy giọng điệu tràn đầy ghét bỏ nhưng từ đầu đến cuối đều không buông cô ra.

Chu Nam Sơ một mình ăn xong bữa sáng, sau đó rửa sạch bát đũa, cầm sách vở ra cửa đi học.

Mạnh Thư Cẩn vẫn luôn ở trên lầu, chưa từng bước xuống dưới.

Lúc chờ thang máy, Chu Nam Sơ theo bản năng quay đầu lại nhìn cửa nhà Mạnh Thư Cẩn, nhưng cho đến khi cửa thang máy đóng lại, cánh cửa kia vẫn như cũ đóng chặt.

Cậu chợt cảm thấy bi ai cho chính mình, cậu phát hiện bản thân thật nực cười.

Ban đầu không biết Mạnh Thư Cẩn cùng cậu phát sinh quan hệ, nội tâm thập phần căm ghét tên tội phạm cưỡng gian kia, thậm chí chưa từng nghĩ tới đứa nhỏ trong bụng với hắn có một xu quan hệ nào, cậu muốn một mình gánh vác hết tất cả, tự mình nuôi nấng con.

Nhưng mà hiện tại cậu lại hoàn toàn thay đổi ý tưởng.

Nếu không mang thai, cậu vẫn sẽ trốn tránh Mạnh Thư Cẩn, bởi vì cậu cảm thấy xấu hổ, không dám đối mặt với quá khứ bản thân, nhưng hiện tại vì đứa nhỏ này, cậu lại sinh ra tâm lý ỷ lại Mạnh Thư Cẩn, không muốn rời xa hắn.

Cậu bắt đầu tưởng tượng cuộc sống sinh hoạt sau này của hai người, cũng bắt đầu ảo tưởng Mạnh Thư Cẩn lâu ngày sinh tình với cậu, tuy khả năng này rất thấp, cậu vẫn ngăn không được mà kỳ vọng.

Nhưng Vi Hạ Hàm vừa xuất hiện, cậu liền biết hết thảy đều là hy vọng xa vời.

Chu Nam Sơ liên tục nhắc nhở bản thân, nhất định phải tự biết thân biết phận.

Chỉ cần Mạnh Thư Cẩn để ý đứa nhỏ này, hắn hẳn là sẽ chịu trách nhiệm với cậu?

Ít nhất về sau người ở bên Mạnh Thư Cẩn là cậu, như vậy là đủ rồi.
_____

【 Tác gia muốn nói: 】

Vở kịch nhỏ hôm nay:

Chu Nam Sơ: Tui là người mê ngoại hình đẹp, bị đối xử tệ cũng chỉ có thể chấp nhận, không có biện pháp, bọn họ thật sự là quá đẹp trai.

Mạnh Thư Cẩn: Vậy nếu tôi không đẹp trai?

Chu Nam Sơ: Hihi thật ngại quá, chỉ có thể xin chào và không hẹn gặp lại thôi.

Mạnh Thư Cẩn:……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro