Chương 11 - Kì thai biến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thuốc mà Điền Chính Quốc được tiêm vào có hiệu quả không tồi. Mấy ngày sau, bụng theo mắt thường có thể thấy gọn gàng không ít, cơ thể cũng bớt nặng nề hơn, lúc nằm trên sofa cũng có thể tự mình ngồi dậy, thiếu niên vui vẻ chụp một tấm ảnh gửi cho Cao Sơn Lâm đang trọ ở trường khoe "dáng đẹp" mới phát hiện mình bỏ lỡ không ít icon xin chào của Kim Taehyung.

Có chút ngượng ngùng, thế là gửi cho Sơn Lâm một tấm, gửi cho hắn một tấm.

Hai người cơ hồ đồng loạt trả lời cùng một lúc.

Cao Sơn Lâm :"Đây là bụng của ông chú trung niên nào vậy?"

Taehyung :" Cậu ăn sáng chưa?"

Đương nhiên Điền Chính Quốc sẽ làm lơ hắn, trả lời Taehyung

" Tôi không thấy đói."

Kim Taehyung :" Buổi sáng rất quan trọng, không ăn không được. Cậu bỏ bữa, bảo bảo sẽ không khoẻ mạnh."

Hắn rất biết cách nắm thóp của Điền Chính Quốc .

Điền Chính Quốc nghĩ nghĩ vẫn là nên tìm cái gì đó để ăn.

Một lát sau, Kim Taehyung lại nhận được ảnh chụp từ Điền Chính Quốc. Đập vào mắt hắn là gương mặt tinh xảo của thiếu niên đối với camera ngoan ngoãn tươi cười, còn cố ý nâng lên bát sủi cảo khoe với hắn.

Taehyung cơ hồ không giấu nổi được miệng cười, ngón tay lại vô thức mô tả gương mặt của người trên điện thoại.

Không nghe lời nhưng cũng rất ngoan ngoãn.

Kim Taehyung mau chóng phản hồi lại

"Cậu ăn đồ hâm lại?"

Điền Chính Quốc :" Không có, sủi cảo nhà nấu, mẹ không cho tôi ăn đồ hâm lại lần ba."

Hắn vừa lòng, chẳng trách Điền Chính Quốc ngây ngốc như vậy lại có thể bình an lớn lên, hơn phần lớn đều là nhờ công lao Cao phụ, Cao mẫu.

Lúc này, Dương Điền lại gửi tin nhắn đến, nội dung rất ngắn gọn.

"Boss, tôi bị bệnh rồi, muốn xin nghỉ ba ngày."

Kim Taehyung : ...

Cảm giác đây không giống phong cách của Dương Điền cho lắm. Hơn nữa người này nhắn tin cho hắn hiếm khi nào lại gọi hắn là Boss.

Bất quá Kim Taehyung cũng hơi chột dạ vì bảo người ta làm việc vào đúng ngày nghỉ nên cũng duyệt rồi.

Điền Chính Quốc lại nhắn lại đây

"Anh có biết ăn sủi cảo không?"

Sự chú ý của Taehyung ngay lập tức bị dời đi.

"Biết, tôi sinh sống ở đây đã hơn mười tám năm. Tôi có 1/8 dòng máu của người Trung Quốc."

Điền Chính Quốc hơi mở to mắt, ngưng một chút rồi lại nhai tiếp.

"Nhìn không ra. Tôi cứ nghĩ anh là người Mỹ."

"Không, tôi là người Nga."

Điền Chính Quốc lại tiếp tục truy hỏi

"Nga là quốc gia như thế nào?"

Kim Taehyung phổ cập tri thức cho thiếu niên

"Chính là quốc gia có diện tích lớn nhất thế giới."

Bên kia lâu lắm vẫn chưa hồi đáp lại.

"Cậu không biết?"

"Không biết, tôi chỉ biết nước Mỹ."

Chỉ biết một nước ngoại quốc là Mỹ => người nước ngoài => người Mỹ.

Taehyung : ...

Rất logic.

Đang trong giờ giải lao, hắn rảnh rỗi không có chuyện gì làm, bèn đánh bạo nhấn video call cho Điền Chính Quốc, trong lòng lại hồi hộp sợ cậu ngại ngùng từ chối.

Không ngờ người kia lại chấp nhận.

Đập vào mắt hắn là gương mặt thanh tuấn trẻ trung của thiếu niên, con ngươi trong vắt không pha lẫn một chút tạp chất.

Với khoảng cách gần, hắn có thể thấy lông tơ thưa thớt trên gương mặt non nớt của Điền Chính Quốc. Trông cậu thật sự rất giống học sinh trung học chứ không phải một người sắp làm ba ba.

Hắn chợt nhận ra mình cũng hơn thiếu niên không ít tuổi.

Đổi một ví dụ khác, khi hắn 18 tuổi thì Điền Chính Quốc mới là một cậu nhóc mới học lớp 2.

Kim Taehyung : ...

Cảm giác tội lỗi này là gì?

Hắn chợt quên mất mình muốn nói gì Điền Chính Quốc, cứ ngây ra như phỗng.

Người kia lại tập trung nhai sủi cảo, hai má phình lên như chú sóc nhỏ, chăm chú nhìn hắn một hồi rồi lại nuốt xuống thức ăn.

"Tóc của anh trong giống như thật vậy, nhuộm ở đâu vậy?"

Taehyung:" Tôi mới sinh ra đã như vậy, đây là tóc tự nhiên."

Bỗng nhiên lại vuột miệng

"Cậu có thấy đẹp không?"

Điền Chính Quốc thành thật lắc đầu:" Màu trắng trông rất già."

Taehyung hơi thất vọng một chút, đáy mắt có chút ảm đạm.

"Vậy ạ?"

"Bất quá, trông rất hợp với anh. Rất đẹp trai."

Trong nháy mắt, hắn bừng lên sức sống

"Cậu nói thật?"

Người kia gật gật đầu, cảm thấy Kim Taehyung không cần để ý đến kiểu tóc hay màu tóc làm gì, với gương mặt đó của hắn thì có cạo trọc cũng sẽ không thiếu sự chú ý.

"Tôi có một vấn đề muốn hỏi anh."

"Cậu nói."

"Tóc của bé con sẽ có màu giống anh không?"

Taehyung có chút không chắc

"Có lẽ có, có lẽ không."

"Bé con cũng có thể rất giống cậu."

Hắn tưởng tượng ra mấy phiên bản nhỏ của Điền Chính Quốc , ôm lấy chân mình, ngọt ngào gọi "Daddy", bỗng đưa tay ôm lồng ngực đang đập thình thịch, ngượng ngùng bổ sung

"Giống cậu lại càng tốt."

Thiếu niên có chút đắc ý, đồng ý với hắn.

Điền Chính Quốc cùng hắn tán dóc đến tận một giờ đồng hồ mới tạm biệt đi xem phim. Taehyung vẫn cảm thấy chưa đã thèm mà đóng lại màn hình.

Hắn biết bây giờ Điền Chính Quốc đối với hắn đã không có tâm ác cảm, nhưng cùng lắm chỉ xem như là một người bạn không có gì đặc biệt.

Taehyung không cảm thấy vừa lòng lắm, hắn muốn nhiều hơn nữa.

Nhưng cụ thể muốn cái gì ở Điền Chính Quốc thì hắn lại không biết

...

Điền Chính Quốc phát hiện Taehyung là người khá tốt. Cư nhiên có thể trả lời nhiều thắc mắc của cậu mà không mắng cậu ngu như Cao Sơn Lâm.

Ngược lại, còn hỏi ngược lại cậu vài vấn đề, khiến cậu phải tự hỏi, sau đó thì hắn lại đưa ra kiến nghị giải thích khiến đầu óc cậu khai sáng không ít.

Điền Chính Quốc đang trong kỳ cận thai biến nên không dám ra đường, xem tivi có chút chán liền ngẫu nhiên sẽ nhớ tới Kim Taehyung, mở điện thoại lên sẽ thấy hắn đã nhắn tin hoặc đã chờ sẵn một cuộc gọi video chờ ở đó.

Hai người cùng nhau nói đủ chuyện trên trời đươi đất.

Taehyung cũng mới phát hiện mình có khiếu nói nhảm đến vậy.

Mỗi lần hắn gọi đến, đều nói là muốn xem thai nhi phát triển đến đâu hoặc muốn xem cậu có ăn món không phù hợp với chế độ dinh dưỡng của người đang mang thai hay không.

Nhắc đến em bé, Điền Chính Quốc sẽ trở nên rất rộng rãi.

Có lần, cậu còn tự hào vén bụng tròn khoe cho hắn xem em bé đang đạp.

Taehyung kinh hoảng vội bảo thiếu niên kéo áo xuống, răn đe một hồi bảo không được để lộ cơ thể mình trước mặt người lạ.

Điền Chính Quốc gật gật.

Nể tình hắn là vị ba ba còn lại của mấy đứa nhỏ, cậu liền rộng lượng cho hắn xem. Sau khi bọn nhỏ ra đời thì làm gì có chuyện như vậy nữa.

...

Ai cũng không ngờ, kỳ thai biến của Điền Chính Quốc lại đến sớm hơn dự tính.

Hôm đó, cậu đang ngồi ăn hạt dẻ cười xem tivi với Cao phụ thì đột nhiên bị chảy máu mũi.

Cao Đức Văn thấy mà giật mình, vội vơ lấy khăn giấy trên bàn đưa cho cậu, còn gọi Cao mẫu ra xem.

Cao mẫu lo lắng hỏi thăm cậu: cảm thấy trong người thế nào. Thiếu niên liền lắc đầu bảo mình không sao rồi lại tiếp tục ăn.

Nhưng chưa đầy hai phút sau, Điền Chính Quốc bắt đầu thấy một cơn đau khủng khiếp ập đến ngay phần bụng dưới, cậu chịu không nổi kêu rên thành tiếng, lăn lộn trên sofa liên tục nói đau muốn chết rồi.

Hai người sốt ruột đến đỏ mắt, đột nhiên nhớ đến lời dặn trước đó của Kim Taehyung, không khỏi run run tìm ra địa chỉ cũ của bệnh viện, nhanh chóng thông tri cho chỗ đó rồi đưa Điền Chính Quốc đến bệnh viện gấp rút ngay trong đêm.

...

Khi Taehyung hay tin đã là nửa giờ đồng hồ sau, hắn ngay lập tức hủy họp, đến bệnh viện xem Điền Chính Quốc.

Bên ngoài phòng cấp cứu là Cao phụ và Cao mẫu.

Hai người đều lo lắng đến dép cũng mang nhầm của nhau, Cao phụ thì liên tục hút thuốc, Cao mẫu thì không ngừng cầu nguyện Điền Chính Quốc bình an, mắt đỏ hoe, có chút oán trách nhìn Kim Taehyung .

"Từ nhỏ đến giờ tiểu Quốc nhà chúng tôi rất ít khi bị đau ốm, là một đứa nhỏ rất khoẻ mạnh. Bây giờ nó như vậy cũng là vì cậu."

Kim Taehyung không phản bác, trầm mặc nói câu xin lỗi.

Sau đó, hắn liền bị vị bác sĩ cấp cứu hớt ha kéo vào phòng cấp cứu.

...

Điền Chính Quốc tỉnh lại đã hơn một tiếng sau.

Cậu mở mắt nhìn trần nhà, thầm nghĩ đây không phải là nhà của mình, trong bụng lại truyền đến từng cơn đau nhói.

Lúc này, một bàn tay to lớn liền nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng truyền độ ấm sang.

"Cậu thấy thế nào?"

Giọng nói trầm ấm lại ôn nhu như cố ý muốn người nghe sa vào đó.

Lúc này đây Điền Chính Quốc mới phát hiện tóc trắng tiên sinh đang ở bên cạnh mình, có chút ủy khuất nức nở.

"Đau lắm."

Trong bụng đau, trong đầu cũng đau.

Tay Kim Taehyung nắm chặt hơn một chút

"Bây giờ thì sao?"

Điền Chính Quốc hơi chớp chớp mắt, bỗng cảm thấy cũng không còn đau như lúc nãy nữa.

"Đã đỡ hơn nhiều rồi. Nhưng mới nãy, thật sự rất đau..."

Kim Taehyung nhìn thiếu niên nằm trên giường, hai mắt mở to nhìn hắn, nước mắt vẫn còn đọng lại một chút trên lông mi không khỏi khổ sở, thấp giọng nói xin lỗi.

"Chính Quốc tiên sinh, bác sĩ nói kết quả xét nghiệm cho thấy lượng hormone thai nhi hấp thu được quá ít nên kỳ thai biến của cậu đã đến sớm hơn dự tính."

Lúc này bác sĩ mới được thông báo là Điền Chính Quốc đã tỉnh lại, liền cùng Cao phụ và Cao mẫu tiến vào phòng bệnh

Kim Taehyung có chút chột dạ, tay hơi thả lỏng.

Cao phụ thấy vậy liền gắt lên

"Buông ra làm gì?".

Taehyung : ...

Lúc nãy ôm Điền Chính Quốc để truyền hormone cho cậu, hắn để ý Cao phụ như sắp nhảy vào nuốt sống hắn vậy, nên có chút dè chừng. Thế nhưng bây giờ lại...

Hắn vẫn không buông ra bàn tay của thiếu niên, len lén cảm nhận độ mềm ấm của da thịt người kia mang lại. Trong lòng lại truyền đến một trận rung động khó tả.

Bác sĩ lại đem lời nói lúc nãy thuật lại một lần nữa cho Điền Chính Quốc.

"Lượng hormone cậu nhận được của Kim tiên sinh quá ít. Không đủ để vượt qua được kỳ thai biến. Tôi kiến nghị hai người nên dành thời gian ở bên nhau nhiều hơn một chút, như thế tình trạng này mới nhanh chóng kết thúc."

Điền Chính Quốc vẫn còn chưa hiểu lắm.

"Tôi cần phải làm gì?"

Cao mẫu lau nước mắt, chậm rãi giải thích

"Con sẽ đến ở chung với tiên sinh một thời gian, sau khi đứa nhỏ được sinh ra có thể trở về nhà."

Thiếu niên sửng sốt, đột nhiên cảm thấy mũi hơi cay cay, khó chịu lên tiếng

"Mẹ, con muốn ở nhà, con không muốn đi đâu cả."

Sau đó liền hốt hoảng, quay sang nói với Kim Taehyung.

"Tiên sinh, hằng ngày anh sẽ đến chơi với tôi có phải không? Tôi không muốn phải chuyển đi nơi khác."

Cao phụ không đồng ý

"Như thế quá bất tiện."

Ông cũng không thích có người lạ suốt ngày ở bên cạnh Điền Chính Quốc, còn đường đường chính chính bước vào nhà ông.

Kim Taehyung an ủi

"Chính Quốc tiên sinh, cậu chỉ cần cố gắng chịu đến lúc bọn nhỏ được sinh ra thì kỳ thai biến sẽ kết thúc. Mọi người đều có thể trở về nhà, tôi hứa."

Điền Chính Quốc nhìn hắn, hai mắt đỏ hoe.

"Có thật không?"

Hắn gật gật đầu

"Hằng ngày, tôi sẽ cho người đưa cậu trở về nhà mình bất cứ khi nào cậu muốn..."

Kim Taehyung bổ sung

Nhưng không được quá ba giờ đồng hồ."

Có nhà mà không thể về, đây là đạo lý gì?

Điền Chính Quốc ủy khuất muốn chết, mặc dù đồng ý rồi nhưmg vẫn vùi đầu vào chăn, khóc nức nở.

Kim Taehyung vẫn nhẹ nhàng dỗ dành.

"Không cần buồn, chỉ bốn tháng nữa thôi thì mọi chuyện sẽ ổn. Cậu không muốn nhìn bọn trẻ khoẻ mạnh ra đời sao?"

Nghe đến đây, gương mặt nhỏ hơi hé ra, mở to mắt nhìn hắn, môi hơi mím, mũi vẫn còn khụt khịt.

Kim Taehyung đưa tay sờ sờ mái tóc bị cậu làm đến rối xù.

"Chỉ bốn tháng thôi Chính Quốc tiên sinh, tôi hứa."

"Tôi sẽ lạ giường, không ngủ được."

"Tôi sẽ cho nhân viên vận chuyển giường của cậu đến nhà của tôi. Không cần lo lắng..."

"Tôi muốn ăn cơm mẹ nấu."

"Ngoan, hằng ngày cậu có thể trở về nhà ăn chực."

Bác sĩ: ...

Tỉnh lại, ngài đang khuyên cậu ta phối hợp chứ không phải dung túng, người ta nói gì cũng chấp thuận.

Dỗ Điền Chính Quốc một hồi, hắn bị Cao phụ gọi ra nói chuyện riêng một lát.

"Coi như tôi tin tưởng cậu lần này. Mong rằng cậu sẽ không làm tôi thất vọng."

Taehyung gật đầu.

"Cao tiên sinh yên tâm, tôi đã không có ý xấu với Điền tiên sinh,nếu không phải tình thế bắt buộc, ngài cũng không muốn giao Điền tiên sinh cho người lạ là tôi."

Cao Đức Văn hừ lạnh một tiếng , trước khi đi còn hung hăng đạp lên giày của hắn.

"Nhớ kỹ những gì cậu nói."

"Sau khi thằng bé sinh xong thì tránh xa nó và cháu của tôi ra."

...

Trụ sở Gravex.

Một người phụ nữ trẻ ăn mặc khá xinh đẹp, tuy nhiên thần thái thì lại tiều tụy tìm đến sảnh chính, hỏi nhân viên trực ở đó.

"Xin hỏi, chồng của tôi đang làm việc ở đây, không biết anh ấy đang ở chỗ nào."

Nhân viên nhìn người phụ nữ, nghi hoặc hỏi.

"Xin hỏi tiểu thư, chồng của cô tên là gì?"

"Dương Điền."

Nhân viên kinh ngạc, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn cô ta.

"Thư ký Dương?"

"Rõ ràng là ngài ấy chưa kết hôn."

Người phụ nữ lấy ra trong túi xách một tấm ảnh chụp.

Trong ảnh là một nam một nữ đang nở nụ cười dựa vào gần nhau, nam mặc tây trang trắng, nữ mặc váy cô dâu, vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, xem kỹ cũng có vài phần xứng đôi.

Mặc dù người nam lúc này còn khá trẻ nhưng có thể nhìn ra là thư ký Dương.

Nhưng từ trước đến giờ, cô chưa từng thấy thư ký Dương nhắc đến vợ hoặc tỏ vẻ bản thân đã kết hôn.

Bất quá, cũng trả lời cô ta.

"Ngài ấy đã xin nghỉ phép ba ngày, cô không biết?"

Người phụ nữ có chút thất vọng lắc đầu.

"Anh ấy giận tôi, đã bỏ đi mấy ngày. Tôi gọi cũng không bắt máy."

Nhân viên cũng không thể giúp được gì nên người phụ nữ cũng chỉ nói mấy câu khách sáo rồi ra đi.

"Quái lạ, chồng mình đi đâu cũng không biết."

_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro