Chương 36 - Tự rạch cổ họng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trần Lệ Dao thấy họ không mảy may động lòng, bỏ đi rồi liền không khỏi sinh lòng oán hận.

Người kia cũng chưa có chết, tuyệt tình như vậy không cắn rứt lương tâm hay sao?

Chẳng trách gặp phải chuyện như vậy.

Nhịn không được khóc lớn

"Các người...các người sẽ gặp quả báo."

...

Lục Bá Thiên và một người nữa bị đưa đi đến một nơi không ai hay biết.

Gã bị xích ở một góc, mắt bị che không thấy gì, cảm giác bất an trong lòng ngày càng mãnh liệt.
Gã ta nằm ở một góc, thử chửi bới, mắng nhiếc một hồi cũng không ai đáp lại. Mệt mỏi liền tự động im miệng, thở hổn hển dưỡng sức.

Không biết qua bao lâu, Lục Bá Thiên mới nghe được tiếng mở cửa.

Người kia rõ ràng đang tiến đến gần, gã không khỏi thả chậm hô hấp theo bản năng.

Bịt mắt bị kéo xuống, rõ ràng... là Kim Taehyung.

Ngay lập tức, Lục Bá Thiên như được tiêm thêm máu gà, mở miệng gào tên mắng người, Kim Taehyung cũng không có tức giận, bước đến sau lưng gã, mắt xanh nhẹ nhàng lưu chuyển trên vùng cổ của Lục Bá Thiên như đang đánh giá một miếng thịt heo.

"Tiểu Quốc đâu rồi? Mày giấu thằng bé đâu rồi?"

Kim Taehyung không có trả lời, đưa lưỡi dao lạnh lẽo lướt trên gáy của gã khiến Lục Bá Thiên không khỏi rùng mình một chút, có chút bất an quát.

"Mày định làm gì?"

Vừa dứt lời, mũi dao không lưu tình cắm ngập vào bên trong. Lục Bá Thiên ngây ra vài giây, sau đó trợn trừng hai mắt, nhịn không được gào lên.

Đau.

Đau quá.

Lưỡi dao sắc bén đâm xuyên da thịt, thậm chí còn cắt trúng dây thần kinh khiến cơ mặt của gã không khống chế được, méo qua một bên, mùi máu tươi nhất thời nồng nặc trong không khí.
Kim Taehyung cười nhẹ, đáy mắt lạnh lẽo không có lấy một tia mềm lòng.

"Có đau không?"

Đây là những gì mà bảo bối của hắn phải chịu đựng.

Không.

Vẫn chưa đủ.

Kim Taehyung dùng mũi dao " đào xới" trong hang thịt, cố tìm kiếm dây mạch nằm sâu bên trong, máu tươi không ngừng trào ra khỏi vết cắt. Lục Bá Thiên đau đến run rẩy hai đùi, trên trán không ngừng tiết ra mồ hôi lạnh, cố gượng nở một nụ cười thách thức.

"Có giỏi ...có giỏi thì giết tao đi."

"Chẳng phải mày ghét tao lắm sao?"

Kim Taehyung lắc đầu, mặc cho Lục Bá Thiên đau đến vặn vẹo, chuyên chú tìm bằng được dây mạch. Mãi một lát sau khi Lục Bá Thiên đã gào đến sắp tắt thở, hắn mới moi lên được dây mạch tím đỏ.

Lục Bá Thiên đau đến thái dương ướt sũng mồ hôi, sống lưng lạnh toát, cảm giác như linh hồn bị rút khỏi cơ thể.

Gã không biết Taehyung đang muốn làm gì, trong lòng hơi hoảng sợ, khàn giọng hét.

"Mày muốn làm gì? Tao vẫn còn trong thời gian thi hành án, mày không được giết người."

Kim Taehyung bật cười ngắn ngủi vài tiếng. Trong không gian yên tĩnh phá lệ khủng bố.

"Chỉ là muốn cho ông nến thử nỗi đau mà em ấy đã trải qua thôi."

"Luôn miệng nói thương con trai mà không dám đồng cam cộng khổ với nó sao?"

Hắn cười khúc khích, ánh mắt lại thị huyết tàn nhẫn. Lục Bá Thiên chỉ vừa mở miệng muốn mắng người đã bị một cơn đau thấu trời xanh ập đến làm cho tê liệt toàn bộ giác quan.

Kim Taehyung "xoẹt" một nhát, đem dây tuyến phát Alpha của gã...cắt đứt.

Lục Bá Thiên đau đến phát điên, như bị rút đi xương tủy, đổ gục xuống dưới đất, như sâu, trùng thấp kém, liên tục ngọ nguậy dưới đất.

Gã há hốc miệng, không ngừng phát ra âm thanh khặc khặc kì quái, khoé miệng chảy ra nước dãi, thân dưới mất khống chế ướt một mảnh.

Rõ ràng đã bị phế đi.

Dây tuyến phát bị cắt đứt rồi, từ nay chính là một gã Alpha bị "thiến". Trí óc đần độn, tiêu tiểu mất kiểm soát.

Kim Taehyung ném con dao dính máu xuống dưới đất, từ từ ngồi xuống trước mặt Lục Bá Thiên. Đồng tử xanh dương đối diện hai mắt trợn trừng của gã.

"Đau lắm phải không? Là Alpha còn chịu không nổi...huống chi là tiểu Quốc."

Cái người kia sợ đau biết bao nhiêu, vậy mà mỗi ngày ở đó, cứ bị người ta không ngừng ghim kim rồi lại truyền dịch. Nhớ đến Điền Chính Quốc, Kim Taehyung lại cảm thấy ở ngực đau nhói một trận.

Lục Bá Thiên nào còn nghe hắn nói gì nữa, chân tay bị xích lại, quằn quại dưới đất một chút đã bị sợi dây kéo lại giống như một con chó.

Người bị nhốt chung với ông ta thấy vậy cũng không có phản ứng gì, như bị mất đi linh hồn, không ngừng lảm nhảm nói con hắn bị hắn giết rồi.

Trương Học Nghĩa là người đã dắt mối Vu Chấn cho Lục Bá Thiên, lý do là vị bác sĩ kia nghe nói là phẫu thuật cắt tuyến thể không có sự đồng ý của bệnh nhân nên không dám đồng ý. Lúc này, gã mới tìm đến Trương Học Nghĩa - người chuyên giới thiệu bác sĩ cắt tuyển thể.

Trương Học Nghĩa đã dắt mối hơn mười mấy vụ, tiền đếm mỏi tay, tính luôn Điền Chính Quốc thì hắn kiếm lời hơn hai mươi tám vụ rồi.

Không may, lần này lại bị bắt.

Lần này, vợ hắn đến thăm, khóc lóc nói đã tìm được đứa con thất lạc đã mười sáu năm của bọn họ rồi - là một trong tám Omega bị hắn dắt mối cắt tuyến thể.

Đứa nhỏ này mất tích từ năm ba tuổi, bị người khác mua đi làm con nuôi, đổi tên họ. Thằng bé lớn lên thật xinh đẹp, ba mẹ nuôi thấy nó như vậy liền có ý định bán cho một lão Alpha già hơn cả bọn họ.

Đương nhiên, nó không đồng ý, cùng bạn trai chạy trốn, bị ba mẹ nuôi bắt lại được. Lão Alpha cho họ tiền, tìm người cắt tuyến thể cho thiếu niên.

Trương Học Nghĩa ghét bỏ lão Alpha cho tiền quá ít, chỉ giới thiệu một bác sĩ chui không chuyên, ra tay thô bạo, sát trùng thì qua loa.

Không mấy ngày sau thì thiếu niên đó bị nhiễm trùng mà chết, đó là người duy nhất bị chết do biến chứng sau phẫu thuật nên Trương Học Nghĩa nhớ rõ mặt.

Cũng không ngờ, chính tay mình đã giết chết con trai.

Đứa con mà bọn họ không ngừng kiếm tiền để chi trả cho việc tìm kiếm...cứ thế chết đi trong tay của hắn.

Vợ Trương Học Nghĩa đến nhà giam mắng hắn là kẻ sát nhân, khóc đủ liền ném lại giấy ly hôn rồi rời khỏi.

Trương Học Nghĩa ngẩn ngơ mấy ngày trời, cứ như là người mất hồn. Khi bị bắt đi chung với Lục Bá Thiên vẫn không có phản kháng, lặng im ngồi đó, dù không bị trói cũng không nảy sinh ý định bỏ trốn.

Kim Taehyung thấy đủ, cũng không lưu luyến gì nơi này.

"Ba ngày sau, nếu Chính Quốc phẫu thuật thành công, các người sẽ có cơ hội trốn thoát."

Hắn liếc qua Trương Học Nghĩa đang thơ thẩn nhìn chằm chằm hai bàn tay của mình liền xoay người rời khỏi.

"Cạch."

Cửa nhà giam đóng lại, chỉ còn vài tia sáng lọt qua khung cửa sổ cao cao, xung quanh lại chìm vào trong im lặng.

....

Vì là Alpha cao cấp nên thể trạng của Lục Bá Thiên khá tốt, đến ba ngày sau vẫn chưa chết, chỉ là tiêu tiểu mất không chế, cơ thể phát sốt.

Xung quanh bốc lên mùi khai nồng nặc, hắn đói đến điên rồi, bất chấp dơ bẩn, nhặt vụn bánh mì dưới đất lên ăn, nhưng cũng chỉ nhặt được gần đó, xa hơn liền không thể.

Lục Bá Thiên trừng mắt nhìn Trương Học Nghĩa, khàn giọng quát.

"Ở đó ủ rũ cái gì? Còn không mau tìm cách rời khỏi nơi đây."

Trương Học Nghĩa lại không phản ứng đến hắn, lặng lẽ chảy ra nước mắt, lẩm bẩm cái gì đó không nghe rõ.

Lục Bá Thiên tức đến muốn nổ phổi, hận không thể bứt đứt dây xích, lao đến đánh gã một trận.
Đồ ngu si này...ngay cả con mình cũng không nhận ra...hại chết người rồi lại đau khổ.

Ngu không ai bằng.

Đáng đời.

Vừa lúc đó, bên ngoài lại ném một con dao vào.

Lục Bá Thiên ngẩn ngơ một lúc, sau đó mừng như điên.

Tiểu Quốc không sao rồi.

Ông ta có thể thoát khỏi nơi đây rồi.

Thoát khỏi đây rồi, liền sẽ tìm Kim Taehyung tính sổ.

Lục Bá Thiên với một hồi vẫn không tới con dao, nóng vội gọi Trương Học Nghĩa đang bần thần ngồi một góc.

"Này. Mang dao lại cho tao."

Gã liếc mắt nhìn vật bén ngót dưới đất .

Lục Bá Thiên lại giục.

" Nhanh lên."

Trương Học Nghĩa chầm chậm đi qua, từ từ nhặt lấy con dao lên, đến gần Lục Bá Thiên.

"Chậm chạp."

Chưa dứt lời, máu tươi đã phun tung toé lên trên mặt Lục Bá Thiên.

Trương Học Nghĩa dùng dao tự rạch cổ họng mình, huyết tương bạo tạc văng khắp nơi, mắt trợn trắng, cơ thể từ từ đổ gục trước mặt hắn.

Lục Bá Thiên ngây ngẩn một hồi lâu, mới thử vươn tay lấy con dao trong tay Trương Học Nghĩa nhưng không cách nào thành công. Nhịn không được gầm lên.

"Cái thằng ngu này."

...

Một ngày trôi qua.

Trương Học Nghĩa đã cứng đờ, Lục Bá Thiên có với cách mấy cũng không có được con dao nên bực bội gào thét, động đến dây thần kinh lại đau đớn rên rỉ đến tè ra quần.

Hai ngày trôi qua, vụn bánh mì xung quanh đã bị ăn gần hết, kiến hôi tụ thành đàn dưới mặt đất, bu quanh xác người đàn ông. Lục Bá Thiên nhìn mà phát sợ, đột nhiên cảm thấy hối hận, giá như đừng để tên ngu này lấy con dao thì hay biết mấy.
Ngày thứ ba, thứ tư...

Xác của Trương Học Nghĩa đã bắt đầu trương phồng, biến dạng. Lục Bá Thiên nhìn mà nôn đến muốn ra mật xanh, hắn hoảng sợ bò vào một góc, cố gắng tránh khỏi trùng dòi lún phún, ngọ nguậy trong hốc mắt của gã.

Mùi tử thi nực nồng, cộng thêm vết thương không ngừng viêm nhiễm khiến hắn sống không bằng chết.

Ngày ngày ngủ chung với một cái xác đã khiến tâm lý bền vững sớm sụp đổ.

Trong lòng không ngừng hối hận.

Nhưng không phải vì hối hận những chuyện đã làm với Điền Chính Quốc, mà hối hận khi không giết chết Trương Học Nghĩa trước, thì bây giờ đã không cần chung nhà giam với hắn.

Ông ta biết.

Có lẽ Kim Taehyung sẽ không quay lại.

Có thể hắn đã nghĩ hai người giải cứu cho nhau rồi rời khỏi rồi.

Cũng không ngờ Trương Học Nghĩa nổi điên tự sát.

Lục Bá Thiên căm hận, với chân đá vào cái xác nhão nhoẹt của Trương Học Nghĩa một cái, một ngón chân của gã liền bị rớt ra.

Lục Bá Thiên:"..."

Má nó.

Kinh khủng quá.

Hắn không nhịn được ôm mặt gào khóc.

Hắn muốn gặp lại Điền Chính Phong, nhưng không phải trong bộ dạng thảm hại như thế này.

Hắn không muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro