Chương 37 - Bị ngọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ là do ông trời phù hộ nên ca phẫu thuật diễn ra thành công hơn mong đợi.

Điền Chính Quốc vì hiệu lực của thuốc mê nên mãi hai ngày sau mới tỉnh lại.

Đập vào mắt cậu đầu tiên chính là gương mặt quen thuộc của Kim Taehyung. Có lẽ hắn đã mấy ngày không được ngủ ngon nên mắt trũng sâu, gò má đều hơi hốc hác, nhưng ánh mắt đều không giấu nổi vẻ vui mừng, vội vàng đến xem cậu.

" Em tỉnh rồi."

Điền Chính Quốc đột nhiên cảm thấy đau lòng hắn, hơi hơi hít hít mũi, nhìn hắn, đột nhiên đưa ra hai tay.

Kim Taehyung thấy cậu đỏ mắt liền hoảng hốt, vội vàng đón lấy, cẩn thận đem người ôm lên, lại lo sốt vó hỏi.

"Tiểu Quốc đau ở đâu sao?"

Điền Chính Quốc không nói gì, lắc đầu một chút dụi dụi đầu nhỏ vào lồng ngực của hắn, yên lặng rơi nước mắt.

Cậu không muốn nhìn thấy tiên sinh trông tiều tụy thế này...

Không có đẹp trai gì hết.

Thấy Điền Chính Quốc thực sự không kêu hay biểu hiện đau đớn như mọi khi, hắn mới thả lỏng, ngầm hiểu là do cậu quá vui mừng vì có thể nối lại tuyến thể nên xúc động.

Nhưng vẫn không rõ có phải đúng như thế không, hắn không muốn cậu cảm thấy khó chịu ở chỗ nào, đành vừa hỏi vừa dỗ dành.

"Tiểu Quốc khó chịu ở đâu? Trên gáy còn đau à?"

"Em cảm thấy trong người như thế nào, anh đi gọi bác sĩ nhé?"

Điền Chính Quốc vừa mới tỉnh lại, bị hắn dồn dập hỏi thăm liền cảm thấy hơi đau đầu, đưa tay đẩy ra đầu tóc trắng đang dán sát lại đây, hơi chu môi.

"Không có bị nàm sao hết."

Kim Taehyung :"..."

Vẻ mặt hắn có chút không biết diễn tả làm sao, nghi hoặc nhìn Điền Chính Quốc.

"Em nói cái gì?"

Điền Chính Quốc không vui, vừa mới tỉnh lại còn bị hỏi nhiều như vậy, cậu bực bội tăng cao âm lượng

" Đã nói nà không có bị nàm sao hết, anh hỏi nhiều thật nuôn ấy."

Kim Taehyung :"..."

Điền Chính Quốc "..."

Cứu.

Thiếu niên nhận ra có cái gì đó không đúng, vội vàng ôm lại miệng, hai mắt mở to nhìn Kim Taehyung.

Hai người trừng nhau một vài phút, cậu thử nhẹ giọng nói một từ.

"Nàm."

Sau đó, liền cứng người lại rồi. Gương mặt nhỏ hốt hoảng, che lại miệng, ôm lấy Kim Taehyung ô ô kêu lên.

"Em bị nàm sao thế này? Tin xưng cứ em, cứ em đi."
(Em bị làm sao thế này? Tiên sinh cứu em, cứu em đi)

Kim Taehyung :"...."

Vẫn nên gọi bác sĩ đi.

...

Bác sĩ lấy đèn pin, mở tròng mắt của Điền Chính Quốc soi một hồi, lại soi đầu lưỡi nho nhỏ hơi run run của cậu. Một lát sau, ông mới tắt đèn pin, trấn an hai người.

"Không sao, chỉ là tác dụng phụ sau ca phẫu thuật thôi. Do nối tuyến thể sẽ ảnh hưởng đến thần kinh một chút, nên nói chuyện bị ngọng ngịu là bình thường. Chừng một tháng sau thì cậu ấy sẽ trở về như cũ."

Kim Taehyung thở ra một hơi nhẹ nhõm, lại vuốt vuốt đầu tóc của thiếu niên, nhẹ giọng an ủi.

"Em nghe thấy không, một tháng sau thì có thể trở lại bình thường rồi."

Điền Chính Quốc ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai mắt to tròn ầng ậc nước, vụng về chuyển động đầu lưỡi tê cứng.

"Nỡ không trở dề như bình thường được thì xao?"

Kim Taehyung bật cười, hôn lên má cậu, kiên nhẫn dỗ dành.

"Sao lại có chuyện đó, em phải tin bác sĩ. Chỉ là tạm thời như thế, sẽ không lâu lắm đâu."

Điền Chính Quốc nghe vậy, lung tung đưa tay xoa nước mắt, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn.

"Nỡ anh chán ghét em thì xao? Anh có thể thít một người ngọng cả đời xao?"

Kim Taehyung gật đầu, ôn nhu trong mắt như sắp tràn ra ngoài.

" Dù cho tiểu Quốc không thể nói chuyện, anh vẫn thích em mà."

"Huống hồ như vậy...cũng khá đáng yêu."

Tiểu Quốc lúc nào cũng trông đáng yêu hết.

Điền Chính Quốc:"..."

Chả đáng yêu chỗ nào hết.

Cậu đã ngốc bây giờ lại thêm tật nói ngọng. Ai mà thích, rõ ràng là tiên sinh nói điêu thôi.

Bác sĩ còn dặn dò thêm.

"Điền tiên sinh vừa mới nối xong tuyến thể không thể khuân vác hay vận động mạnh. Mấy ngày sau sẽ có sữa lại nhưng không nên cho em bé bú ngay vì đó là chất độc do cơ thể bài tiết, đến khi thấy sữa có màu trắng như thường, có vị ngọt nhạt mới có thể cho bé sử dụng."

"Cũng nên hạn chế tiêu thụ đường quá nhiều, sẽ ảnh hưởng đến tiến độ phục hồi."

Kim Taehyung gật gật đầu, Điền Chính Quốc ra vẻ thụ giáo, gương mặt nhỏ phá lệ nghiêm túc.

"Cháu hiểu gòi."

Bác sĩ ra ngoài, Điền Chính Quốc lại bắt đầu lôi Kim Taehyung ra thử trò chuyện.

Cậu nói một câu rồi lại hỏi hắn.

"Tin xưng có hiểu em mới nói cái chì không?"

Kim Taehyung nín cười, nghiêm túc gật gật đầu.
" Anh hiểu."

Điền Chính Quốc vỗ tay tán thưởng hắn.

"Dỏi nắm."

Lúc này, Dương Điền lại mang gấu bông hình Shinosuke bước vào, vẻ mặt ôn hoà nhìn Điền Chính Quốc.

"Chúc mừng Điền tiên sinh khỏi bệnh, sắp được xuất viện."

Nói đoạn, y đưa thú bông cho cậu.

Điền Chính Quốc rất vui vẻ ôm lấy, híp mắt nói với hắn.

"Cảm ơn anh Dưng tin xưng."

Dưng tin xưng:"..."

Kim Taehyung :"..."

Taehyung điên cuồng nháy mắt ra hiệu với Dương Điền, ý chỉ mau giấu cái vẻ mặt ba chấm đó đi.

Điền Chính Quốc bên đây vẫn ôm thú bông thao thao bất tuyệt, vui vẻ khen tặng y.

Dương Điền lại nghe ra "£€¢€^€%®©."

Điền tiên sinh, cậu tranh thủ học ngoại ngữ trước phẫu thuật sao?

Cuối cùng Điền Chính Quốc còn cảm thán.

"Cảm ơn Dưng tin xưng, anh thiệt sự nà một ngừ rất nà tốt.

Dưng tin xưng."..."

Cậu vui là được.

...

Điền Chính Quốc ở lại bệnh viện đến ngày thứ năm thì được phép xuất viện. Trước lúc đi có uống thuốc nên bắt đầu buồn ngủ, Kim Taehyung cũng không có đánh thức người dậy.

Theo thói quen lại đem người che kín mít như siêu sao che chắn cho con cái trước paparazzi, ôm Điền Chính Quốc lên xe, người kia vẫn ngủ ngon lành.

Dương Điền chuyên tâm lái xe, cũng không bật nhạc ồn làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu. Ngược lại, sẽ mở những đoạn âm thanh dễ nghe có công hiệu trị liệu thần kinh.

Điền Chính Quốc bị Kim Taehyung ôm đến có chút nóng nực mà cọ quậy, hơi cau mày , miệng nhỏ ưm ưm kháng nghị. Hắn thấy vậy, liền bảo Đương Điền chỉnh điều hoà cao hơn một chút.

Lúc này, thiếu niên mới vừa lòng, hô hấp thả đều, ngoan ngoãn để hắn ôm, ngón chân trong vớ trắng hơi nhếch một chút theo điệu nhạc không lời.

Nhìn người an ổn thế này, hai người liền cảm thấy con đuờng phía trước sau bỗng trở nên tươi đẹp lạ thường.

Ngay cả bà thím túm lấy cổ áo của gã chồng xay xỉn không ngừng lắc lắc cũng trông rất đáng yêu.
Kim Taehyung hơi mỉm cười, đưa tay vuốt phẳng mấy cọng tóc con nghịch ngợm hơi vểnh lên của Điền Chính Quốc xuống, chúng lại như chủ nhân, lập tức bật dậy hiên ngang như muốn thách thức hắn.

Hắn cứ đè tóc cậu rồi lại cười ngu, chơi mãi như vậy cũng không biết chán.

Dương Điền nhìn thần sắc thoải mái của hắn qua gương chiếu hậu cũng không khỏi cười theo.

"Đại nạn qua khỏi, về sau Điền tiên sinh sẽ thật an nhàn."

Kim Taehyung mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ giấu trong áo bông dày sụ, như nói cho chính bản thân hắn nghe.

"Đúng vậy, về sau sẽ tốt."

Sau cơn mưa trời lại sáng.

Hắn nhất định sẽ bảo vệ Tiểu Quốc của hắn thật tốt.

Không để cho em ấy...rời xa hắn thêm một lần nào nữa.
____
Mình đã cắt bớt một vài phần của ông chú lục kia vì mình không edit nỗi 🥹 nó tởm lắm mọi người, ai chịu được ăn xác chết và chặt tay v.v thì mọi người đọc bản gốc nhé...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro