Chương 11: Kết thúc cuộc đời độc thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn chiều cao rõ ràng chỉ tới ngực mình, Lâm Sơ Dương còn muốn liều mạng phân cao thấp, lửa giận trong lòng Du Triết Hãn không biết vì sao tiêu tan phân nữa.

“Cậu lúc trước vì cái gì mà gạt tôi, hử?” Cơ thể Du Triết Hãn hơi hơi cúi người xuống, ở bên tai cậu nói.

Âm thanh trầm thấp giàu từ tính nổ vang ở bên tai cậu, lỗ tai Lâm Sơ Dương từ từ nổi lên một mãn đỏ.

Lâm Sơ Dương không lên tiếng, tựa hồ tính toán dùng sự trầm mặc này trả lời câu hỏi của hắn.

Cậu căn bản là không có lừa hắn!

Lần đầu tiên gặp mặt hắn liền tự mình đem cậu coi thành beta.

Tuy nói lúc trước Du Triết Hãn bắt cóc cậu khẳng định đã điều tra qua tư liệu cậu, nhưng đó đã là rất sớm lúc trước. Sau lại phân hoá thành Omega, Lâm Sơ Dương không muốn mất đi công việc chính mình vất vả mới có được, vì thế liền không  sửa đổi tư liệu của mình, không nghĩ tới tạo thành hiểu lầm hôm nay.

“Hửm, không nghĩ ra lý do sao? Tôi đây đổi câu khác vậy.” Du Triết Hãn nâng cằm người trước mặt lên, thấy đầu cậu sắp vùi vào trong ngực mình. Ép buộc cậu nhìn hắn.

“Cậu có phải hay không đã xảy ra lần phân hóa thứ hai?”

Lâm Sơ Dương sửng sốt gật gật đầu, “Ừm, ở tuổi 23, tôi phân hoá thành Omega. Khi đó vì phương tiện, cho nên không  đi sửa tư liệu.”

“Nguyên nhân tôi đây vẫn luôn cho rằng cậu là beta đã giải thích, bất quá cậu vẫn lừa gạt  tôi. Được, chuyện này về sau tôi lại cùng cậu tính, hiện tại thì làm sao?” Du Triết Hãn buông  Lâm Sơ Dương ra, đi về phía trước, Lâm Sơ Dương đi theo phía sau hắn.

Nghe thấy hắn hỏi như vậy, Lâm Sơ Dương mắt trợn trắng nhìn hắn, chính mình vừa mới bị ông Du hỏi đến chóng mặt, hận không thể nhiều thêm một cái đầu để nghĩ, hắn đứng bên cạnh ăn dưa xem diễn náo nhiệt, bây giờ hỏi cậu, hiện tại làm sao, ha hả……

“Không biết!” Lâm Sơ Dương đúng lý hợp tình nhìn bóng dáng hắn hô.

Du Triết Hãn quay đầu thấy cậu tức giận đến phồng quai hàm, gương mặt hồng hồng, làm người khác muốn cắn một ngụm, miệng trề đến có thể để được một cái chai.

Hắn nhướng mày, hướng cậu đi qua, “ Lâm đại luật sư ngày thường miệng lưỡi trơn tru thế nhưng hôm nay cư nhiên sẽ bởi vì chuyện thúc giục kết hôn ngăn chặn miệng, thật là hiếm thấy.”

Lâm Sơ Dương mơ hồ nghe ra sự khiêu khích trong giọng nói của Du Triết Hãn, cậu khoanh tay, lạnh lùng nói: “Không biết là ai đứng ở bên cạnh một chữ cũng không nhả. Tôi bị tra hỏi thì anh đang làm gì, hiện tại có kết quả anh lại giành một nửa công lao.”

“Nếu không trực tiếp cự tuyệt?” Mạch não bá đạo tổng tài không chưa trải qua vấn đề này.

Lâm Sơ Dương khóe miệng run run, “Du đại tổng tài, hôm nay là sinh nhật ông nội anh, anh làm như vậy, mặt mũi ông nội anh để ở đâu?”

“Kia nếu không trước đáp ứng kết hôn, đi một bước tính một bước, chờ sau có cơ hội chúng ta ly hôn.” Du Triết Hãn bất đắc dĩ đỡ trán nói.

“Không được!”

“Vậy cậu có biện pháp gì tốt hơn sao?”

“……” Thật sự không có.

Lâm Sơ Dương chỉ có thể gật đầu, “Hiện tại chỉ có thể tính như vậy.”

Du Triết Hãn: “Nếu không phải bởi vì ông nội tôi, ai hiếm lạ mà cưới cậu!”

Lâm Sơ Dương: “Nói rất đúng thật giống ý tôi……”

Hai người đi song song trở lại yến hội, thấy ông Du ngồi trên ghế sốt ruột nhìn chung quanh.

Thấy bọn họ đã trở lại, ông Du vội vàng một tay lôi kéo một tay, “Thế nào, được không?”

Du Triết Hãn gật đầu, trên mặt vô biểu tình mỉm cười nhàn nhạt, ánh đèn màu sắc xung quanh tươi sáng.

Chỉ có Lâm Sơ Dương ở trong lòng thầm mắng: Tài năng này không đi làm diễn viên, thật là lãng phí.

“Vâng, chúng con cảm thấy ông nói có đạo lý, ngày mai, ngày mai chúng con liền đi lãnh chứng! Đúng không, Sơ Dương?” Du Triết Hãn nắm lấy tay Lâm Sơ Dương trợn mắt há mồm.

Cậu khi nào nói ngày mai muốn đi lãnh chứng? Vừa nãy bàn bạc không phải như thế!

“Sơ Dương, em làm sao vậy không thoải mái à?” Du Triết Hãn hài lòng nhìn bộ dáng thất thố kinh hoàng của Lâm Sơ Dương, nhéo nhéo bàn tay mềm mại của cậu, không thể không nói sờ khá tốt.

Lâm Sơ Dương nhìn trưởng bối  trước mặt  không thể cãi lại được, chỉ có thể chịu đựng cảm xúc muốn đem móng vuốt rút về, vẫn từ cậu “Ăn đậu hũ”.( hiểu sơ sơ là chiếm tiện nghi: tay, chân, miệng.... )

“Con không có việc gì. Đúng vậy ông Du, chúng con ngày mai đi lãnh chứng xong về sẽ đưa ngài xem.” Lâm Sơ Dương cười đáp.

Nghe thấy Lâm Sơ Dương trả lời, nét cười trên mặt ông Du nháy mắt nở hoa, lệ quang đáy mắt lóe nhè nhẹ.

Thấy như vậy, Lâm Sơ Dương không khỏi chột dạ cúi đầu, nắm tay Du Triết Hãn càng chặt.

Cảm giác được lực nắm trên tay của chính mình, Du Triết Hãn nhìn thoáng qua Lâm Sơ Dương phát hiện trên mặt cậu mang theo một tia áy náy.

Kỳ thật, Du Triết Hãn trong lòng cũng không chịu nổi. Ở trong mắt người khác hắn có được vô số hào quang, nhưng khi cởi cái được gọi là ngụy trang, hắn vẫn chỉ là một đứa cháu bình thường, trong cơ thể cùng chảy dòng máu người.

Hắn từ nhỏ cha mẹ liền không ở bên cạnh, là ông và bà cùng nhau nuôi nấng hắn lớn lên, cho đến lúc được kế thừa Du Đại. Vì muốn đủ tư cách trở thành người thừa kế hắn phải  không ngừng cố gắng nỗ lực học tập cùng huấn luyện, bởi vậy, hắn mất mát rất nhiều tình cảm, bỏ lỡ rất nhiều cơ hội để có được thứ tình cảm đó, cùng với ai mới có thể học được loại tình cảm như vậy.

Khi hắn đang chết lặng hồi tưởng về quá khứ, một mùi hương nhàn nhạt nhẹ nhàng bao vây lấy hắn, trấn an tâm đang nôn nóng bất an của hắn.

Một cổ mùi hương thật nhẹ, không ngọt không mặn, làm cho người khác có một loại cảm giác thoải mái.

Hắn nhìn thoáng qua Lâm Sơ Dương, phát hiện cậu không có nhìn mình, có lẽ là hắn vô thức hành động.

Yến hội hạ màn mọi người ra về ai nấy đều mang tâm tư rối bời rời đi……

Về đến nhà cha Lâm cùng mẹ Lâm cũng không nói thêm gì, chỉ là dặn dò cậu, “Mặc kệ như thế nào nơi này đều là nhà của con, nếu chịu ủy khuất liền trở về, ba mẹ có tiền, nuôi nửa đời sau của con đủ rồi.”

Đại ca vỗ vỗ bờ vai của cậu, để lại một câu, “Muốn đánh nhau lúc nào kêu lúc đó đến.” Làm Lâm Sơ Dương dở khóc dở cười, cậu đây là đi kết hôn, hay là đi đánh nhau?

Chỉ có nhị ca không yên tâm lôi kéo Lâm Sơ Dương bắt đầu luyên thuyên tâm sự, gần như đến rạng sáng hai ba giờ, Lâm Sơ Dương thật sự nghe không nỗi nữa cầu buông tha, Lâm Sơ Đình mới bỏ qua.

Ngày hôm sau, Du Triết Hãn sáng sớm liền đến nhà Lâm Sơ Dương để chờ cậu. Mẹ Lâm cũng không thấy ngoại, trực tiếp chỉ phòng ngủ Lâm Sơ Dương ở đâu, cho Du Triết Hãn chính mình đi lên tìm cậu.

Du Triết Hãn mở cửa thấy Lâm Sơ Dương đưa lưng về phía mình nằm gọn trong ổ chăn ngủ. Hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi đầy mệt mỏi, hắn rất sớm đã rời giường để chỉnh chu ngoại hình, cư nhiên hôm nay một vai chính khác lại còn đang nằm trong ổ chăn ngủ .

Hắn đi qua, động tác thô lỗ kéo chăn trên người Lâm Sơ Dương.

Lâm Sơ Dương cảm giác có người đoạt chăn cậu, lập tức động thủ đoạt lại, thật vất vả mới có thể ngủ, như thế nào mà bỏ qua!

Đối phương sức lực hiển nhiên so với cậu lớn hơn rất nhiều, Đôi mắt Lâm Sơ Dương mông lung bất quá vẫn nãi hung nãi khí tránh ra, “Ngao ô.” Một tiếng, sau khi thả lỏng lực, đã bị người nọ kéo cùng mang theo chăn nhào vào lòng ngực xa lạ.

Lâm Sơ Dương bất chấp tất cả, bắt lấy người kia liền “Ngao ô.” Một tiếng, ở trên người người nọ cắn một ngụm.

Cắn cắn, cậu rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, ngước mắt thấy Du Triết Hãn vẻ mặt nghẹn cười nhìn mình, mà chính là cậu lúc này dùng thủ đoạn cắn Du Triết Hãn.

Lâm Sơ Dương vội vàng buông ra, lui về phía sau vài bước, vốn dĩ ban đầu cậu cũng đã ở trên giường, lại lui vài bước, không hề ngừng lại “Phanh” một tiếng ngã trên mặt đất.

Sau khi té ngã cậu không rảnh lo xoa mông đau chính mình, cao giọng hỏi: “Anh đi vào phòng tôi như thế nào!”

“Đương nhiên là quang minh chính đại đi vào.” Du Triết Hãn nhìn dấu răng rõ ràng trên cổ tay.

Chặc, kẻ lừa đảo này dùng sức thật ……

“Lâm luật sư, cậu sẽ không quên hôm nay là ngày gì đi?”

“???” Mặt Lâm Sơ Dương đầy dấu chấm hỏi.

“Hôm nay là ngày mà cậu kết thúc độc thân từ trong bụng mẹ!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro