Chương 12: Đánh chết cũng không đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Hôm nay là ngày mà cậu kết thúc cuộc đời độc thân từ khi trong bụng mẹ!"

Những lời này vẫn luôn quanh quẩn ở bên tai Lâm Sơ Dương, thẳng đến khi cậu hiểu câu này có ý tứ gì mặt cậu tự nhiên có chút đỏ.

Ngày hôm qua ông Du làm mai mối thúc giục hai người kết hôn, cậu cùng Du Triết Hãn đồng ý mối hôn sự này, cũng đáp ứng hôm nay đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn.

A, lúc trước miệng mình thiếu đánh mới nói hôm nay đi lãnh chứng, tốt nhất hẳn là nên kéo dài đến nửa tháng, cậu không nghĩ sớm như vậy đã kết thúc cuộc đời độc thân tốt đẹp từ trong bụng mẹ của mình, mấu chốt vẫn là sẽ không nhìn thấy tên hỗn đản Du Triết Hãn này!

"Nếu không chúng ta ngày mai hãy đi?" Lâm Sơ Dương vừa nói vừa bò lên trên giường, nghiêm túc nói hươu nói vượn, "Anh xem, tôi hôm nay tâm trạng không tốt như vậy, lấy ảnh chụp khẳng định rất khó coi, hạ thấp giá trị nhan sắc Du tổng liền không hay, cho nên giải pháp an toàn ngày mai đi!"

Vừa mới dứt lời, Lâm Sơ Dương đã đem chính mình một lần nữa chôn trong ổ chăn, tính toán tiếp tục ngủ nướng. Không để ý đến đứng ở một bên tay căng cứng, khóe môi Du Triết Hãn tạo ra một nụ cười trào phúng.

Hắn trước kia tại sao không phát hiện Lâm Sơ Dương sẽ có bộ mặt nghiêm túc nói hươu nói vượn đáng yêu như vậy.

Nếu ngày thường Lâm Sơ Dương làm nũng như vậy với hắn, hắn rất có thể sẽ mềm lòng cho cậu tiếp tục ngủ, bất quá hôm nay, nhất định không được.

Du Triết Hãn đi qua, kéo Lâm Sơ Dương từ trong ổ chăn kéo ra, nắm sau cổ áo cậu, giống như xách mèo con xách cậu từ trên giường xách xuống, đưa tới phòng rửa mặt cách đó không xa sau đó đi ra cửa, đôi tay khoanh lại dựa nghiêng trên cửa.

"Thứ nhất, tôi tin tưởng có cậu đi theo, giá trị nhan sắc của tôi khẳng định sẽ không bị cậu kéo xuống, ngược lại sẽ có thể tăng thêm một bậc."

Cậu nghe những lời tự luyến của người này, có phải nên khen nói rất đúng không?.

"Thứ hai, cậu đã đáp ứng ông hôm nay đi lãnh chứng rồi, lại còn có muốn đi lấy về cho ông xem. Ông lúc 5 giờ sáng gọi điện thoại kêu tôi hôm nay làm giấy xong mang cậu đến nhà chính dùng cơm."

Anh anh anh......

Được cậu sai rồi.

Lúc trước nếu không phải vì Du Triết Hãn mới không lựa lời mà nói những lời đó, hiện tại Lâm Sơ Dương nghĩ lại, hối hận không thôi.

"Được rồi, được rồi, tôi biết rồi!" Lâm Sơ Dương thở dài một hơi không kiên nhẫn nói: "Tôi hiện tại muốn rửa mặt, Du tổng anh hiện tại là người máy theo dõi làm bằng thịt sao?"

Du Triết Hãn: "Nếu là người máy theo dõi làm bằng thịt thì cũng là người máy cao cấp, cậu có đủ khả năng mua nổi sao?" Nói xong xoay người liền đi.

Nói giống như tôi đây muốn mua lắm vậyl!

Lâm Sơ Dương sắc mặt trầm xuống, dùng sức đóng cửa lại một tiếng gầm, thể hiện sự bất mãn của chính mình.

Mười phút trôi qua, Lâm Sơ Dương từ phòng rửa mặt đi ra, thấy Du Triết Hãn ở ban công gọi điện thoại.

Có thể là vấn đề công việc.

Cậu chớp chớp mắt, từ tủ quần áo chọn lựa hôm nay mặc gì để chụp ảnh lãnh chứng.

Chờ Lâm Sơ Dương sửa soạn xong, Du Triết Hãn mới tắt điện thoại, từ ban công đi vào.

Thấy Lâm Sơ Dương, hắn nhíu mày nói: "Khó nhìn chết, đổi bộ khác."

Lâm Sơ Dương: "Hả?"

Kỳ thật Lâm Sơ Dương có khuôn mặt giảo hoạt cùng với vóc dáng hoàn mỹ mặc cái gì cũng đều đẹp, nếu cao thêm một chút nữa càng tốt......

Nhưng, Du Triết Hãn cảm thấy quần áo trên người cậu cùng với quần áo trên người mình không hợp nhau, sẽ không nhìn ra quan hệ của hai người.

Du Triết Hãn mở tủ quần áo Lâm Sơ Dương ra chính mình chọn lựa một hồi, cuối cùng quyết định chọn áo khoác tây trang đen cùng màu với cái hắn đang mặc, Du Triết Hãn mặc áo sơmi đen, nên hắn chọn cho Lâm Sơ Dương cái áo sơmi màu trắng, quần tây cũng cùng màu.

"Thay mấy cái này đi." Du Triết Hãn cầm quần áo đưa cho cậu.

Lâm Sơ Dương bĩu môi, cầm quần áo đặt ở trên giường, nhìn thoáng qua ánh mắt kiên định của Du Triết Hãn.

Được rồi, đổi liền đổi. Bởi vì cậu cảm giác nếu không đổi, mình cùng Du Triết Hãn sẽ có khả năng tranh chấp tại đây.

Lâm Sơ Dương đem áo khoác ban đầu cởi ra, áo sơmi mới vừa cởi một nửa, lộ ra bờ vai trắng nõn như ngọc.

Đột nhiên, cậu tựa hồ nhận thấy được một tầm mắt chứa độ ấm dừng ở trên người mình, cậu hoảng hốt theo bản năng vội vàng cầm quần áo mặc trở lại, theo hướng tầm mắt truyền đến thấy đáy mắt Du Triết Hãn ám quang vững vàng nhìn chằm chằm mình.

"Anh tại sao còn ở đây?" Lâm Sơ Dương mặt đỏ hét.

Du Triết Hãn cả kinh, tựa hồ không nghĩ chính mình sẽ nhìn chằm chằm Lâm Sơ Dương còn nhìn đến thất thần như vậy. Ở Lâm Sơ Dương còn không có nhận thấy được cậu khác thường khi khôi phục nguyên lai biểu tình, "Tôi vẫn luôn ở đây."

"Đi ra ngoài! Tôi muốn thay quần áo!"

"Sợ cái gì, tôi có cậu cũng có, cậu có cái gì mà tôi không có, nhưng lại nhìn không thấy." Du Triết Hãn khiêu khích nói.

Khi Lâm Sơ Dương chuẩn bị nổi bão, Du Triết Hãn tức thời đi ra ngoài phòng, "Tôi ở dưới lầu chờ cậu."

Lâm Sơ Dương nỗi bão không được, chỉ có thể đáng thương chăn đá loạn trên không.

Lâm Sơ Dương cùng Du Triết Hãn đi đến chỗ đăng ký kết hôn, ở đây mọi người chờ đợi chỉ có linh tinh mấy người, thật mau liền đến bọn họ.

Nhân viên công tác cho bọn họ một tờ giấy để điền thông tin cá nhân, cũng hỏi bọn họ một ít vấn đề.

Đương nhiên nhân viên công tác hỏi bọn họ có tự nguyện hay không, Lâm Sơ Dương muốn hô to một chữ "KHÔNG", lão tử không phải tự nguyện, lão tử là bị bắt, mau cứu tôi!

Nhưng thực tế, cậu chỉ có thể tươi cười, làm bộ liếc mắt đưa tình cùng Du Triết Hãn, "Đúng vậy, tôi là tự nguyện."

Nhân viên công tác hâm mộ còm cảm thán thêm một câu, "Tình cảm của các cậu thật làm cho người khác ghen tị!"

Du Triết Hãn nhéo tay cậu, "Quá khen."

"Chúc mừng các cậu đã trở thành chồng chồng hợp pháp!"

Nghe nhân viên công tác chúc mừng, Lâm Sơ Dương chỉ cảm thấy tương lai chính mình tràn ngập mê mang cùng với sinh hoạt tự do tự tại không cánh mà bay.

Tuy rằng cậu biết sớm hay muộn mình cũng sẽ có một ngày đi vào chỗ đăng ký kết hôn này, nhưng Lâm Sơ Dương cứ nghĩ người vào đây cùng mình là một alpha đẹp trai thân hình cao to tính tình ôn nhu săn sóc đa tài.

Nhưng hiện tại, người không ngừng khiến mình tổn thương và chán ghét lại cùng mình nắm tay đi vào chỗ này, hiện tại tàn khốc so với ý nghĩ tốt đẹp.

Lâm Sơ Dương trở lại trên xe Du Triết Hãn, dựa vào ghế bắt đầu tự ngẫm.

Nhìn bộ dáng tự ngẫm của Lâm Sơ Dương, bất mãn cau mày. Là một nhân vật chính khác trong chuyện này, hắn tuy rằng bất mãn, nhưng cũng không biểu hiện rõ ràng đến như vậy.

Hiện tại hắn có thể nhìn thấy sự ghét bỏ tràn ngập trên mặt Lâm Sơ Dương và chữ "sống không còn gì luyến tiếc".

Kết quả là......

Thấy Lâm Sơ Dương ngoáp một cái thật to, hắn phục hồi lại tinh thần, lập tức nói cho cậu, "Này, vừa nãy quên nói với cậu, hôm nay đi nhà chính ăn cơm không chỉ đơn giản tôi mang cậu về nhà cùng người lớn ăn bữa cơm, quan trọng là họ hàng nhà tôi tụ họp, nên cậu chuẩn bị tâm lý cho tốt."

Lâm Sơ Dương trong đầu bốc lên một trận lửa giận lại bị một chậu nước đổ rầm một tiếng nháy mắt dập tắt, cậu trừng mắt to, "Anh tại sao không nói sớm với tôi!"

"Quên, vừa mới nhớ."

Được lắm, chắc chắn, anh là cố ý.

Không gian phá vỡ khi Lâm Sơ Dương mới vừa tự ngẫm một nữa, chuẩn bị tiếp thu ánh mặt trời khắp sáng cảm tình, kết quả hiện tại, ánh mặt trời thì sao, lừa gạt cảm tình của tôi......

Tôi không muốn đi, tôi chưa tự ngẫm xong......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro