Chương 9: Oan gia ngõ hẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối ngày hôm sau, Lâm Sơ Dương cùng hai anh trai ngồi chung một chiếc xe, cha Lâm cùng mẹ Lâm một chiếc.


Lâm Sơ Dương bấm cho cửa sổ hạ xuống, nhìn ngoài cửa sổ xe thành thị bị đèn nê ông bao phủ, người đến người đi tò mò đánh giá bốn phía.

Ban đêm cậu rất ít ra ngoài hoạt động, vì trong nhà có quy định ( chỉ nhắm vào cậu ), một cái khác là cậu từ nhỏ đã có bệnh quáng gà, tuy rằng chỉ là rất nhỏ, nhưng vẫn phải cẩn thận thì tốt hơn.

Xe thật cẩn thận chạy đến vùng ngoại ô.

Địa điểm yến hội cử hành tại một gian nhà ăn nổi danh ở vùng ngoại ô, nơi đó cách vùng ngoại ô không xa hơn nữa phong cảnh còn rất đẹp, phục vụ chu đáo, đầu bếp tài nghệ nấu nướng siêu cao, hấp dẫn không ít kẻ có tiền t cử hành yến hội tại đây.

Xe mới vừa chạy vào cổng liền có phục vụ đã được huyến luyện chuyên nghiệp chỉ huy người phía trước dẫn dắt người lái xe tiến đến bãi đỗ xe.

Phục vụ an tĩnh ở bên cạnh chờ đợi mọi người xuống xe, sau đó dẫn bọn cậu tiến vào nhà ăn.

Lâm Sơ Dương bị hai vị anh trai một phải một trái kẹp ở bên trong, cha Lâm cùng mẹ Lâm đứng ở phía trước, không hẹn mà cùng nhận thức hình thành bảo hộ Lâm Sơ Dương.

Khi Lâm gia vào bàn, toàn phòng ăn không hẹn mà cùng đem ánh mắt ngưng tụ ở trên người bọn họ.

Trước không nói cha Lâm nhân vật uy tính trong giới thương nghiệp, nếu không vợ ông là nhà kỉ sư thiết kế quốc tế cũng đã thực loá mắt, hơn nữa theo sau là hai người con trai Alpha tướng mạo anh tuấn khí chất phi phàm, dẫn tới không ít Omega ở đây tâm ý nảy mầm.

Chờ cha Lâm cùng mẹ Lâm  hướng Du lão gia chúc thọ, phía sau Lâm Sơ Dương tây trang màu trắng đôi mắt lộ ra tia nhút nhát sợ sệt đánh giá bốn phía xung quanh, ánh mắt các Alpha nhìn chăm chú vào cậu, có một ít còn không tự chủ được phóng thích tin tức tố của chính mình.

Lâm Sơ Dương cơ thể run run, môi tái nhợt.

Thấy bộ dáng sợ hãi của Lâm Sơ Dương, Lâm Sơ Hồng tiến lên một bước đem Lâm Sơ Dương bảo vệ ở sau người, trên người tản ra tin tức tố làm Alpha bình thường cũng cảm thấy sợ hãi.

Mắt hắn lạnh nhìn chung quanh phòng, ánh mắt lạnh băng dừng ở trên người mấy Alpha phóng thích tin tức tố kia, bọn họ sợ tới mức tay chân nhũn ra, vội vàng đem tin tức tố chính mình thu lại.

Đã không còn tin tức tố ảnh hưởng, Lâm Sơ Dương một hơi thở dài nhẹ nhõm.

Anh hai thấy cậu đã ổn định, mang theo cậu đi đến bên cạnh khu điểm tâm bánh ngọt, ăn một chút gì trấn an tâm trạng.

Có hai anh trai bảo hộ, Lâm Sơ Dương cũng bắt đầu lớn mật lên, đặc biệt là nhìn đầy bàn điểm tâm bánh kem ngọt ngào tản ra hơi thở đáng yêu, nếu không phải anh hai lôi kéo cổ cậu, Lâm Sơ Dương  hận không thể lập tức nhào qua.

Lâm Sơ Đình nhìn cậu vui vẻ ăn điểm tâm, trên mặt rốt cuộc cũng xuất hiện một nụ cười.

Lâm Sơ Dương bỗng nhiên muốn đi toilet, cùng hai anh trai trình bày tình huống.

Hai anh trai nhà cậu đương nhiên không yên tâm để em trai đáng yêu đi, nhưng nhìn Lâm Sơ Dương làm nũng, luôn hướng bọn họ bảo đảm nhất định sẽ đi thật mau an toàn trở về, hai anh trai mới yên tâm cho cậu đi một mình.

Lâm Sơ Dương thật mau đã giải quyết xong vấn đề, đang lúc cậu từ tolet Omega đi ra, gặp được người  làm cậu có bóng ma tâm lý đối với Alpha.

Du Triết Hãn vừa vặn giương mắt nhìn qua, hai người lập tức bốn mắt nhìn nhau, đều nhìn ra kinh ngạc trong mắt đối phương.

Đặc biệt là Du Triết Hãn thấy Lâm Sơ Dương từ tolet Omega đi ra, đáy mắt hiện lên tia hoang mang khác thường.

Lâm Sơ Dương phục hồi lại tinh thần, chịu đựng nội tâm sợ hãi mạnh mẽ to lớn, quay đầu liền đi.

Thấy Lâm Sơ Dương không chút do dự rời đi, Du Triết Hãn nóng vội tiến lên một bước, giữ chặt tay Lâm Sơ Dương, nói ra một câu chính mình chưa bao giờ đối với kẻ nào nói qua, “Thật xin lỗi.”

Lâm Sơ Dương dừng chân, không thể tưởng tượng quay đầu lại nhìn hắn bắt lấy cổ tay mình, Du Triết Hãn ánh mắt thành khẩn nhìn cậu. Nhất thời không rõ người trước mắt mình rốt cuộc có phải hay không thật sự là Du Triết Hãn.

“Vị tiên sinh này anh có phải  nhận sai người rồi không?” Lâm Sơ Dương nghi ngờ mở miệng hỏi, trong ánh mắt tràn ngập hoài nghi, còn có một tia chờ đợi.

Giai đoạn cùng hắn ở chung kia, Du Triết Hãn cho cậu ấn tượng đơn giản đều là cao ngạo tự đại, hình tượng bá đạo ngang ngược, nhưng hôm nay Du Triết Hãn lại hướng cậu cúi đầu nhận sai, này hiển nhiên không phải phong cách của hắn.

Du Triết Hãn trong đầu nghĩ sẵn những lời nói tốt đẹp bởi vì câu nói Lâm Sơ Dương mà trong lòng trở nên tái nhợt vô lực.

Đúng vậy, kỳ thật chính hắn cũng không nghĩ tới ánh mắt  khi nhìn thấy đối phương lời nói đầu tiên thốt ra chính là “Thật xin lỗi”, mà không phải  là những câu thăm hỏi bình thường. Nhưng chính mình cũng giải thích không rõ vì cái gì sẽ nói như vậy, hiện giờ Lâm Sơ Dương hỏi hắn như vậy bên trong cũng có tình có lý.

Nghĩ vậy Du Triết Hãn cảm thấy vô cùng bực bội, mày  nhăn lại, giữa chân mày  hình thành chữ xuyên 川.

Nhìn trong mắt Du Triết Hãn thành khẩn bị không kiên nhẫn thay thế, trên người bắt đầu tản ra như có như không hơi thở rét lạnh, Lâm Sơ Dương nghĩ đây mới là Du Triết Hãn chân chính.

Lâm Sơ Dương thử từ trong tay của hắn tránh thoát ra, lại không dự đoán được cậu mới vừa tính động, Du Triết Hãn đã buông lỏng tay ra, lập tức từ bên người cậu xẹt qua,  dừng lại liếc cậu một cái rồi mới đi.

Lúc này hai anh trai Lâm Sơ Dương bởi vì cậu chậm chạp chưa trở về mà đi tìm cậu.

Khi Lâm Sơ Đình cùng Du Triết Hãn gặp thoáng qua, hắn ngửi thấy được mùi hương tin tức tố trên người  đối phương thế nhưng cùng mùi hương ngày đó Lâm Sơ Dương ở bệnh viện, hắn nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua bóng dáng cao lớn Du Triết Hãn, trong mắt mờ mịt hiện lên.

“Anh cả, anh hai.” Lâm Sơ Dương thấy hai anh trai lại đây tìm cậu, vội vàng chạy chậm vài bước đi đến trước mắt bọn họ, còn may lúc nãy cậu cùng Du Triết Hãn chưa nói cái gì, nếu bị hai anh trai  này của cậu biết, hậu quả có thể không dám tưởng tượng.

Lâm Sơ Dương cùng hai anh trai mới vừa trở lại yến hội, cha Lâm cùng mẹ Lâm liền đi lại đây, “Đến mang các con đi gặp Du gia gia. Đặc biệt là Sơ Dương, Du gia gia chính là muốn nói chuyện quan trọng với con.”

Mẹ Lâm nói đến như vậy,  sao cậu có thể cự tuyệt, huống chi hôm nay là sinh nhật mừng tuổi Du lão gia, nói chung không thể phụ thành ý người khác.

“Vâng.” Lâm Sơ Dương gật gật đầu, ngoan ngoãn đi theo sau cha Lâm cùng mẹ Lâm mặt.

Ông Du ngồi trên xe lăn ở vị trí trung tâm yến hội, sau khi Lâm Sơ Dương tới ngoan ngoãn kêu một tiếng, “Ông Du.”

“Ai, tiểu Dương ngoan. Đi, lại đây cho ông nhìn xem.” Ông Du thấy  Lâm Sơ Dương ngoan ngoãn đáng yêu, tươi cười trên mặt càng xán lạn, ônh hướng Lâm Sơ Dương vẫy tay, ý bảo cậu đi qua.

Hắn nhìn thoáng qua vẻ mặt cha Lâm cùng mẹ Lâm , thấy bọn họ gật đầu, chậm rãi hướng phía trước đi vài bước, ngồi xổm xuống cho ông Du không cần vất vả ngẩng đầu nhìn cậu.

Dày đặc vết chai tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu Lâm Sơ Dương, hỏi cậu một ít vấn đề hàng ngày, ngẫu nhiên vài câu đã chọc đến ông Du cười ha ha, khí sắc trên mặt cũng tốt đi rất nhiều.

“Đi, đi kêu cháu trai đích tôn ta tới.” Ông Du phân phó bảo tiêu bên người xong, tiếp tục tán ngẫu cùng Lâm Sơ Dương.

Chỉ chốc lát sau, bảo tiêu mang theo một người hình dáng cao lớn đi đến bên cạnh ông Du làm Lâm Sơ Dương có cảm giác quen thuộc.

Du Triết Hãn cũng thấy Lâm Sơ Dương, hai người trên mặt đều mang theo kinh ngạc, không hẹn mà cùng nhau nói: “Cậu/ anh như thế nào ở đây?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro