20, wifi hàng xóm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Phần này sẽ được viết theo góc nhìn của Phác Chí Thành aka Park Jisung. Có hơi bi quan một xíu.

* * *

Mùa thu đã tới, những chiếc lá vàng đã rụng đầy dưới mặt đường. Tôi chầm chậm lướt qua chúng, tự thưởng cho mình cốc cà phê nóng và ngồi ngắm nhìn ánh hoàng hôn đang e thẹn lấp ló đằng xa. Trải qua một ngày mệt mỏi, đây có lẽ là cách tự chữa lành bản thân mà tôi có.

Ánh đèn đường cũng đã bật lên, tôi nghĩ rằng mình đã ngồi quá đủ rồi, chẳng còn các bác cao tuổi đi bộ gần đấy nữa. Tôi chỉ mong sau này tôi cũng được như thế. Chứ không cứ như hiện tại chắc tôi phát bệnh mất.

Trên đường về căn hộ đang ở tạm, tôi thấy mọi thứ xung quanh thật náo nhiệt, tiếng cười nói rôm rả, ai nấy cũng mang khuôn mặt rạng rỡ. Nhưng không hiểu sao tôi lại tách biệt mình với xã hội? Tôi không cho phép bản thân mình va chạm vào những thú vui đấy, là vì tôi không có bạn bè? Thật ngớ ngẩn!

Nhanh chóng về đến "nhà", tôi loay hoay mãi không tìm được chìa khóa, cũng đã tìm ở các chậu cây gần đấy cũng không có. Xui thay, chủ nhà tối nay lại đi vắng. Vậy là tôi phải ngồi chờ ngay trước cửa phòng mình.

Được khoảng 20 phút sau khi tôi bắt đầu lẩm bẩm than vãn về cái số phận chó má của mình, hết bị áp lực công việc cộng dồn cùng gánh nặng tiền nong gia đình, tôi chỉ muốn sống chui lủi vào một ngóc ngách nào đó rồi chết cũng được. Tôi không để ý rằng em hàng xóm đang nhìn tôi đầy ái ngại, khi em mới chỉ chuyển đến sống ở đây được vài ngày. Hẳn là em đang nghĩ tôi là một tên quái dị, tự kỉ và bi quan vãi.

Để vớt vát lại chút hình tượng nhân viên văn phòng nghiêm túc, tôi ngập ngừng chào hỏi và em cũng chịu bắt chuyện với tôi. Ngạc nhiên là em mời tôi vào nhà, tôi đương nhiên là từ chối vì chưa vào nhà phụ nữ bao giờ. Thế rồi em trực tiếp đẩy tôi vào và nhanh tay khóa cửa lại, em bảo:

- Trời cũng se se lạnh rồi, anh muốn lăn ra ngất xỉu như năm đó à?

Em đưa tôi vào phòng khách, cũng khá xinh xắn đối với một người như em, chậu hoa ngoài ban công nở rất đẹp, khiến tôi để ý khi em lần đầu chuyển đến sống cạnh nhà tôi. Hai bé mèo đang làm nũng bên chân em, chắc là giống mèo Anh lông ngắn, em có nói là nhà giáo sư có mèo mẹ đẻ nên cho mấy con vì không nuôi nổi. Hai đứa này chắc cũng khá thích tôi nên quay sang nũng nịu, đòi tôi chơi cùng.

Em đi vào bếp, nhanh chóng pha hai cốc trà hoa cúc và mang ra phòng khách. Nếu tôi cứ ngồi chơi với mèo không như này thì có hơi ngại, vậy nên tôi có đề nghị để tôi giúp em nấu bữa tối. Em cũng gật đầu đồng ý, vui vẻ hướng dẫn tôi làm này làm kia.

* * *

Tôi có nên nói với mọi người là tôi thích em từ lâu rồi không nhỉ? Vốn dĩ là chúng tôi quen nhau khi còn học chung cùng trường đại học. Tôi học thiết kế đồ họa còn em học quản trị khách sạn. Hai khoa nằm cách xa 2 dãy nhà nhưng cũng chẳng làm tôi từ bỏ ý định làm quen với em.

Chuyện là một lần, tôi vì mải chuẩn bị đồ án tốt nghiệp nên không để ý sức khỏe bản thân, chỉ cần đứng dậy nhanh thôi là hoa mắt chóng mặt. Trời hôm đấy thì lạnh đến mức tôi muốn bỏ luôn cái bài tốt nghiệp vào xó. Vì thiếu đồ dùng nên tôi buộc phải ra khỏi phòng, và lúc đấy tôi chỉ khoác tạm cái áo mỏng. Đầu đau như búa bổ, tôi vẫn cố lết xác đến tiệm tạp hóa và nhanh chóng về nhà. Trên đường tôi có gặp em đang đi chơi cùng bạn, trước khi có thể cất tiếng chào em như thường lệ, tầm nhìn của tôi bỗng tối sầm lại, cơ thể mất sức cứ thế ngã khụy xuống. Tôi vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt hoảng hốt của em và em đã chạy đến đỡ tôi.

Khi tỉnh lại thì tôi đã nằm trong viện rồi, em thì nằm gục bên cạnh nhưng tay vẫn nắm chặt tay tôi. Sau đó thì tôi phải nghe em giáo huấn một trận vì không để ý sức khỏe bản thân, mặc dù em và tôi chỉ gặp nhau có vài lần. Đây cũng là lần đầu có ai đó quan tâm tôi đến vậy. Bởi lẽ do tôi lớn lên trong môi trường độc hại: bố là quan chức nhưng luôn rượu chè cờ bạc, mẹ thì suốt ngày khóc lóc, đổ lỗi cho tôi rằng chính tôi là lí do khiến gia đình này như vậy. Cho nên khi tôi đủ 18 tuổi, họ đuổi tôi ra khỏi nhà để tự lực cánh sinh.

Những ngày sau đó em vẫn tới thăm tôi, mang đến hộp cháo thơm phức bắt tôi ăn bằng hết rồi ngồi kể lể đủ mọi thứ chuyện. Mãi đến khi bác sĩ tới tiêm thuốc thì em mới chịu ra ngoài để họ làm việc.

Sau khi xuất viện, tôi lại đâm đầu vào việc hoàn thành đồ án tốt nghiệp, nhưng lần này có em bên cạnh giúp đỡ. Mặc dù em bên ngành dịch vụ nhưng kiến thức hội họa của em khiến tôi phải ngạc nhiên, thán phục. Em là người giúp tôi giật được suất làm việc với công ty mà tôi mơ ước. Tôi hứa với em rằng sau này tôi giàu có, tôi sẽ đưa em đi du lịch khắp Châu Mĩ. Em còn đùa là em đi hết các nước rồi nên chỉ cần bế em đi ăn là được.

Và rồi tôi mất dần liên lạc với em.

Tôi chỉ biết được qua lời kể của thầy cô cũ, bây giờ em đang là giảng viên của trường. Nếu có cơ hội, chắc chắn em sẽ mở được quán cafe của riêng mình. Cũng đâu ngờ được em lại đang sống cạnh nhà tôi.

* * *

- Anh ơi, em có thể xin mật khẩu wifi phòng anh được không? Tại vì em chưa có thời gian lắp nên em muốn dùng tạm ấy, cơ nào lắp rồi em sẽ trả tiền sau.

Em bẽn lẽn hỏi, tim tôi như hẫng đi một nhịp. Sao em có thể đáng yêu như thế được nhỉ? Cứ đưa mật khẩu ra luôn thì dễ dãi quá, nên tôi mới trêu.

- Anh quên mật khẩu rồi, em tự mò đi nha. Nó có liên quan đến em đó.

Em ngồi mò thật. Tôi thì ngồi hóng xem em giải nó kiểu gì. Thú thật tôi không quên mật khẩu, ai đời đi quên mật khẩu wifi phòng mình có mà khóc tiếng chó.

Tiếng gõ cửa vang lên. Tôi nghĩ là chủ nhà đã về nên tôi tạm biệt em và rời đi. Sau khi có thể vào được "mái ấm" của mình, tôi liền thả người lên chiếc giường mềm mại. Quá lười để đi tắm...

Điện thoại ting ting tin nhắn đến. Khỉ gió, lão cấp trên muốn tôi lên công ty vào cái giờ khỉ ho cò gáy này à!? Tôi hoàn toàn lơ đi cho đến tiếng thông báo vang lên lần nữa. Tôi tức tối định gọi chửi cho một trận ra hồn với lão già đó thì mới nhìn lại tên người gửi.

Thì ra mà em hàng xóm...

"Em giải được password rồi nè, thấy em đỉnh không?"

"Mà cũng muộn rồi, chúc anh ngủ ngon nha."

"❤"

Ngủ ngon, người thương của anh.

Mỗi sáng thức dậy đều có thể nhìn thấy em và cùng nhau đi làm, đó là động lực giúp tôi tồn tại trong cái cuộc đời khắc nghiệt thế này.

* * *

Start: 04/10/2022
Fin: 05/10/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro