Phần 27: Yêu sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  " Thiếu gia có khách." Đương lúc làm việc, đột nhiên Lôi đến gõ cửa phòng, dùng chất giọng lạnh lẽo và chán ghét đến không thể chán ghét hơn, thông báo với anh đồng thời mở cửa cho người đàn ông từ bên ngoài đi vào.

Trong phòng tổng giám đốc trên tầng cao nhất của trụ sở tập đoàn Thần Long, không khí có phần an tĩnh và bớt lạnh lẽo hơn thường ngày. Nếu là trong mắt người ngoài đây đã là lạnh lẽo lắm lắm nhưng với những người thân cận của Hoắc Minh Long mà nói đây là anh đang duy trì một bầu không khí thoải mái mà chỉ có bạn bè là có thể khiến anh gỡ xuống một tầng phòng bị như vậy. Người khách không mời mà đến đây, vào một ngày đẹp trời của mười năm trước, sau một đả kích lòng tin và danh dự sâu sắc về tâm lí đã lựa chọn ra đi tìm kiếm chân trời riêng của mình và bây giờ anh ta đã trở về. Trông khuôn mặt non nớt không bao giờ có nửa điểm nghiêm túc ngày nào đã dần trở nên tuấn lãng và chững chạc hơn, khí chất cũng thành thục hơn và rất gia dáng một đạo diễn tài năng không những ở hiện tại mà còn trong tương lai.

Anh chàng này là đạo diễn trẻ tuổi nhất trong danh sách đề cử đạo diễn xuất sắc nhất trong giải Oscar năm nay khi mới vừa tròn 20 tuổi, mặc dù người nhận giải là một đạo diễn trung niên có danh tiếng từ lâu trong nghề nhưng việc góp mặt của anh ta trong danh sách đã làm rộn lên một tiếng vang vô cùng to lớn với người trong giới. Nhưng điều đáng nói hơn cả là đạo diễn này lại hội tụ một vẻ ngoài hào hoa phong nhã đến độ so với diễn viên trong phim còn sợ là như một đóa mẫu đơn giữa đám cúc dại, nổi trội hơn nhiều lần.

Vâng, anh là Mộ Thắng Vũ. Nhưng mà Mộ Thắng Vũ và Mộ Thắng Vũ khác nhau nhiều a. Nếu những người trong đoàn phim bất kể diễn viên hay là trợ lí đều đã quen với khuôn mặt lạnh nhạt ít biểu tình của anh ta, nhưng một khi đối diện với một số người mà đại khái ở đây là Hoắc Minh Long, chỉ cần anh ta cất giọng nói ra thì liền làm lộ vẻ cợt nhả đúng bản chất của mình. " Minh Long, hì hì... đã lâu không gặp.
" Mới về sao?" Quả nhiên, trán lấm tấm vài giọt mồ hôi mỏng tan, mà trên lưng còn mang balo chắc mới về đến rồi từ sân bay về đây ngay. Hiếm khi Hoắc đại thần buông viết ra ngẩn mặt lên nhìn anh ta. Quả nhiên đã nhiều năm. Trong lòng âm thầm thở dài một hơi, đột nhiên sinh ra cảm giác phiền muộn khó tả, đừng nhìn chàng trai phong độ ngời ngời mặt mày tuấn tú trước mắt anh này mà tưởng rằng là loại đàn ông lịch thiệp tao nhã. Trán bắt đầu cảm thấy nhức nhối, không phải là anh không thích Mộ Thắng Vũ nhưng mà ánh mắt tỏa sáng, cái miệng luyến thoắng, hành động kì quái đó thực sự là khác người cùng với công phu đã luyện thành bí thuật của Mộ gia _ Xuất khẩu liên hoàn, quả thực là khiến người ta khó mà chịu nổi. Nếu không phải lần trước có chuyện sang nước V cần có sự giúp đỡ của anh ta thì anh thực sự là muốn càng ít gặp trực tiếp anh ta là càng tốt. Lần đó anh ta bám theo đám người của anh ba ngày liền, khiến anh không có thời gian riêng tư với Tiểu Thiên thì khỏi nói, mà tên này là một cái đèn nê ông cực đại, đi đến đâu chỉ cần phóng điện một cái là có một đám phụ nữ bâu vào, hại anh và Tiểu Thiên dầu đã đi cách xa đến vài mươi mét vẫn cảm thấy khó chịu dưới mùi hương nồng nặc của những phụ nữ vây quanh anh ta. May mà chỉ có ba ngày.

Nhận ra một tia biểu tình bài xích trong mắt anh, chớp chớp mắt, Mộ Thắng Vũ bắt đầu phát huy công phu lâu ngày không dùng của mình cười hề hề nói: " Ai da, người ta cũng đâu muốn đến gặp cậu đâu, nhưng lần trước là Mộ thiếu tôi giúp đỡ cậu gặp gỡ Tiêu Dật Thần còn gì, cậu đã hứa là sẽ đáp ứng tôi một điều kiện mà nhớ không?" Cơ hội mà anh cần nhờ vả anh ta còn hiếm hơn là thất tinh hội tụ, nhật nguyệt đồng quy nữa ấy, nên nếu băng lãnh đại thần đã nhờ thì anh ta sao còn ngại nói điều kiện chớ. Chặc chặc, nghĩ đến dự án phim sắp mở của mình, người ta chính là muốn hợp tác cùng có lợi a.

" Liên Hoa Vọng Nguyệt. 50%." Không biết vì nguyên nhân gì mà sự chú ý của anh ta lại thay đổi một cách đột ngột như vậy, như anh nhớ rõ hình như có lần anh ta nhắc đến một cô gái. Ban đầu lúc ra nước nngoài, anh ta vẫn nuôi chí hướng phục thù ở việc chế tạo súng ống đạn dược đấy chứ, nhưng mà tự nhiên lại muốn làm đạo diễn, còn nói đến sau này nhất định sẽ chọn một diễn viên đẹp thật đẹp và diễn xuất hơn người để hợp tác làm nên tác phẩm điện ảnh để lại tên tuổi của anh ta.

50%??? Mộ Thắng Vũ lẩm nhẩm. " Oa oa, Hoắc mỹ nam cũng thật là dám chịu chi a." Mấy mươi tỷ đâu phải là con số nhỏ thiệt là đại gia một khi vung tiền là khiến người ta phải xuýt xoa.

" Lợi nhuận 60%." Đương trong lúc anh ta vui vẻ thì giọng nói của Hoắc Minh Long vang lên. Mặc dù anh đã chịu chi ra một nửa chi phí sản xuất phim nhưng đã làm doanh nhân bao lâu nay, doanh nhân chính là không làm việc gì mà không sinh lời. Huống hồ, anh biết Mộ Thắng Vũ sẽ không diếm bớt phần riêng sao? Cười lạnh.

Ra một nửa lấy sáu phần. Con mẹ nó!!! Quả nhiên không thể tính đến chuyện tiền bạc trước mặt ông trùm tài chính mà. Thấy có nói tiếp chắc chắn sẽ bị ánh mắt giết người của anh làm cho lạnh cả sống lưng, cho nên Mộ Thắng Vũ thấy cứ lãng sang chuyện khác là tốt nhất.

  Anh ta tự nhấc lấy ghế trước bàn tổng giám đốc ngồi xuống, lấy chai nước lọc ở bên hông chiếc vali ở sau lưng ra uống một ngụm, xong xuôi anh ta cười hề hề nhìn anh, bắt đầu quá trình tọc mạch chuyện gia đình nhà người khác. " Lão Hoắc này Tiểu biến... khụ khụ... Thiên Thiên đâu rồi." Nhà này nuôi dạy ra toàn những người không bình thường vốn là trước đây Mộ Thắng Vũ cũng nghĩ cô nhóc nhỏ xinh nhà anh sẽ giống như những cô gái khác học hết trung học rồi đại học sau đó kết hôn... bla bla... đoan đoan chính chính trở thành một người phụ nữ nội trợ đảm đang. Nhưng cố tình dưới sự dạy dỗ trực tiếp đầy sự dịu dàng và ôn nhu... khụ khụ... anh ta không quen dùng những từ này với Hoắc Minh Long, nhưng nói chung là bao nhiêu năm trôi qua đã dưỡng thành một tiểu biến thái. 


Đại khái như sau. Người bình thường đến năm mười hai tuổi thông thạo một hai thứ tiếng là đã được cho là thần đồng rồi mà đằng này cô nhóc học được gần 20, người ta làm toán từ sơ cấp đến thứ cấp rồi mới đến cao cấp, còn Tiểu Thiên bỏ qua bước một, bước hai là qua loa cho có, đã đi một mạch vận dụng đến bước ba. Nói tóm lại là trình độ so với Hoắc Minh Long là chỉ thua một chút chứ so với người thường vốn không cùng đẳng cấp. Nhưng cái mà khiến người ta nhức nhối nhất chính là nhìn cô lúc nào cũng có vẻ đáng yêu, nhỏ bé, dịu dàng, ngây ngô, ngốc nghếch vậy thôi, ai biết được cái bộ não ấy có thể khiến người ta cảm thấy bất lực với bản thân như thế nào. Nếu trên đời này có bản xếp hạng những người có khả năng khiến người khác nội thương về ăn nói nhất, anh xếp thứ nhất, nhóc con sẽ xếp thứ hai. Mỗi lần anh ta ca thán bộ não non kém của mình với cô trước mặt Hoắc Minh Long đều bị nhận lại một ánh mắt xem thường, khinh bỉ và lạnh lẽo đến tận tim.

" Đi học rồi." Anh đáp.

Đi học... WTF!!! Đi học??? " Lão Hoắc cho Tiểu Thiên đi học sao???" Anh sao có thể để một yếu tố biến thái như vậy ra ngoài môi trường. Đây là một việc làm vô cùng nguy hiểm, sự xuất hiện của cô là tiền tố dẫn đến những cơn đau tim tim vì tức tối, sự tự ti về mặt kiến thức, sự bất lực về trình độ, đó chẳng khác nào gây ra hiện tượng mất cân bằng trí tuệ sao?

Nhưng mà, Mộ Thắng Vũ cũng phỏng đoán, chắc nhóc con lại dùng ánh mắt to tròn xoe, long lanh, sũng nước ra nhìn anh, mày nhỏ cong cong, môi chu chu ra, phồng má, cả khuôn mặt phấn nộn phô ra, mái đầu nghiêng nghiêng, Hoắc Minh Long lại nuông chiều cô chứ gì. Không sao, anh ta biết với tính cách của băng lãnh đại thần nào dễ dàng để bầu trời nhỏ đi học như vậy, chắc chắc là sớm có phòng bị, sớm có phòng bị...

Cũng có chút thông minh. " Tiểu Thiên mang GF 1371." Anh tất nhiên sẽ không bảo hộ cô được, không những mang kính biến diện, còn có Ảnh theo bảo vệ. Nhưng nói thế nào Tiểu Thiên càng lớn lên lại càng xinh đẹp, tính cách lại đáng yêu, dễ khiến người ta cảm thấy thoải mái, vui vẻ, chỉ có anh động tâm là được, không cần đám ruồi nhọ bâu xung quanh làm gì.

Quả nhiên là do vậy. Rồi đột nhiên, Mộ Thắng Vũ trở nên nghiêm túc hơn, anh ta nhìn Hoắc Minh Long, sau đó lại nhớ đến nhóc con kia, quả thực hai người này sống với nhau nhiều năm, vẫn rất tốt, cuộc sống rất vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng không phải bao giờ cũng như vậy mãi, giống như ngày đó gặp cô bé kia cuộc sống của anh đã hoàn toàn thay đổi, điều đó cũng khiến anh nhận ra dù chỉ là một chút xê dịch thôi, con đường phía trước cũng sẽ thay đổi rõ rệt. Trong con mắt của người khác Long tổng là người nắm giữ huyết mạch tài chính của một đất nước, Hoắc lão bản gánh trên vai sứ mạng của một gia tộc hắc đạo, dù ở vai trò nào người ta đều biết đến anh là người nắm giữa vận mệnh của người khác là Đế Vương. Nghe thì rất oai phong, nhưng người càng đứng trên cao càng thấy cô độc. Mộ Thắng Vũ ít nhiều cũng hiểu được phần nào cảm giác đó của anh, nhưng ai cũng có quyền quyết định cuộc đời mình. Mặc dù hiện tại sẽ không nhưng tương lai ắt có, rồi cũng sẽ đến một ngày anh phải lựa chọn nắm lấy hay buông tay mà thôi. " Minh Long, sau này cậu với Tiểu Thiên... sẽ như thế nào???"

Bàn tay đang cầm bút của anh đột nhiên khựng lại. Sau này sao??? " Còn chưa nghĩ đến." Đúng còn chưa nghĩ đến, anh đến bây giờ còn chưa hẳn rõ ràng suy nghĩ trong lòng mình, anh biết từ lâu anh coi cô như người thân trong gia đình là một phần rất quan trọng, nhưng đó là quan trọng như thế nào? Khi chấp nhận để cô bước ra thế giới bên ngoài anh đã chấp nhận việc gặp phải rủi ro, anh cũng đã sống lặng lẽ nhiều năm như vậy, anh đã quen với cô độc và lạnh lẽo. Nhưng còn cô...

Nhìn biểu tình lạnh nhạt của anh, Mộ Thắng Vũ làm sao không nhận ra một chút bất lực vừa xuất hiện rồi cũng vừa tắt ngấm ấy. Anh ta cười trừ, nhìn anh một cách thâm thẳm. " Cậu yêu Tiểu Thiên." Nhưng cách anh yêu cũng thật là đơn giản.

Yêu sao??? Lâu lắm rồi Hoắc Minh Long mới có cảm giác ngạc nhiên như thế này, anh trước giờ không để ý đến tình cảm của bản thân, chỉ biết cuộc sống cùng với nhóc con là hạnh phúc nhất. Mỗi sáng nhìn thấy cô thức dậy trong vòng tay của mình, thấy cô cười tươi với mình, thấy cô lo lắng về mình,... anh cảm thấy rất vui vẻ. Cuộc sống tốt đẹp như vậy, anh không muốn nghĩ đến những gì sẽ xảy ra trong tương lai, quá khứ và bây giờ, chỉ như vậy là đủ.

" Này... hai người vẫn... ngủ chung à???" Mộ Thắng Vũ cười đê tiện hỏi.

" Ừm..." Hoắc Minh Long thừa nhận. Phúc lợi không thể bỏ.

Đột nhiên anh ta đứng phắt dậy. " Cậu... cậu cậu... Thiên Thiên còn đang tuổi vị thành niên đó..."!!! Cái độ tuổi phát triển non nớt mong manh đó...z Ặc, vậy anh có thể làm được gì? Dù gì với tính của của anh, chắc chắn sẽ không làm chuyện tổn thương đến nhóc con rồi.

" ..." Liếc mắt lạnh lẽo. Có dị nghị gì sao???

" Khụ khụ... Mộ Thắng Vũ tôi quả là coi thường sức chịu đựng của Hoắc đại thần... khụ khụ... nhịn nhiều có thể bị nội thương đấy... ờm..." Nổi hết cả da gà. Quả nhiên không thể nghịch lân mà...

Tác giả: Đang dự xem có viết truyện về tên nhóc lanh chanh này không.

  Tối hôm đó, Tiểu Thiên nằm gối đầu lên tay Hoắc Minh Long ngủ say, dáng ngủ cô nhóc lúc nào cũng đáng yêu như thiên sứ cả, hai bàn tay nắm hờ một đặt lên cánh tay anh, một để trên người anh, gương mặt khi ngủ của cô lúc nào cũng an bình vô lo vô nghĩ, hơi thở đều đặn phả lên ngực anh nóng hổi, còn anh lại vây chặt lấy cô, lặng lẽ nhìn cô giá như thời gian cứ như thế này mãi, để anh luôn được nhìn ngắm cô như lúc này. 


Bàn tay to lớn vuốt ve gò má hồng hào mịn màng của cô, chạm lên ngũ quan tinh tế xinh đẹp của cô, vén tóc mai mềm mại rũ rượi ra sau tai cô, khóe môi Hoắc Minh Long không khỏi nở một nụ cười nhạt, đúng lúc này đột nhiên chiếc nhẫn khế ước trước ngực anh lóe lên tia sáng lạnh rồi chậm rãi biến mất, chỉ còn lại một dòng phù chú. " Đêm tối, trăng cao, ác ma thức giấc. Dịu dàng, sủng nịnh, ngây ngất môi hôn."

Ánh trăng bên ngoài tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ vào trong căn phòng, dệt một màu sắc mỹ lệ, một cơn gió thổi qua nhánh cây bên ngoài phất phơ xào xoạt. Nhóc con nào đấy nửa đêm giật mình thức dậy, đột nhiên cảm thấy khát nước chép chép môi hí mắt ra nhìn xung quanh định với lấy cốc nước đặt ở đầu giường, nhưng lại bắt gặp khuôn mặt ngược sáng của một người đàn ông, cô nhóc ngẩn ra, nhận thấy khuôn mặt trước mắt vô cùng quen thuộc, cô mơ màng nhìn anh mấp máy gọi. " Long..." Lời chưa kịp nói hết, mảng tối đã sớm lan rộng, bóng đổ của anh càng lúc càng to lớn, gương mặt anh càng lúc càng cuối xuống và tiến gần cho đến khi bờ môi lạnh lẽo mát rượi áp lên môi cô.

" Ưm...~~~" Cảm giác trên môi vừa lành lạnh lại vừa nóng rát, Tiểu Thiên nào biết anh sẽ hành động như vậy, cảm giác môi của anh ấn lên, mềm mại như vậy, nhưng cũng rất bá đạo, hút hết tất cả hơi thở của cô, cái lưỡi của anh mạnh mẽ vũng vẫy khiến cô phải mở hàm răng ra sao đó nó đi vào bên trong bắt lấy cái lưỡi thơm tho thơm tho cùng nó làm loạn. Cánh môi mỏng dịu dàng bắt lấy môi cô, khiến môi cô phải quấn quít lấy nó, cùng ma sát với nó. Mãi đến khi cô suýt ngất đi thì anh mới chịu buông tha cho cô. ( Tác giả: Hố hố thịt lai rai bắt đầu. )

Nằm trên giường cô thở hì hục, ánh mắt long lanh và trong suốt chứa ngàn dấu chấm hỏi nhìn anh. Hơi ấm vẫn còn đọng lại trên môi cô, cô muốn hỏi nhưng mà dòng cảm giác xa lạ cứ bủa vây lấy cô, khiến cô quên bật ra tiếng nói.

" Khát nước sao?" Anh xoa xoa mặt cô dịu dàng nói.

" Ừm." Tiểu Thiên ngây ngốc gật đầu.

Sau đó, nhóc con thấy anh với lấy cốc nước đầu giường uống một ngụm đầy rồi lại nhìn mình và rồi cuối người xuống, một lần nữa áp lên môi cô, đem dòng nước mát lạnh chảy vào miệng cô, bạc môi mỏng tham lam mút lấy cánh hoa căng mọng của cô, đầu lưỡi lại theo vào cùng cái miệng nhỏ của cô trằn trọc, xong xuôi, ngón tay to lớn của anh giúp cô lau nước vài giọt nước tinh nghịch trong lúc anh hôn vội rơi ra ngoài khóe miệng cô, sau đó nằm xuống bên cạnh cô ôn nhu nói. " Ngủ đi, Tiểu Thiên."

" ..."

--- Phân cách tuyến ngọt ngào như mật ---

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Thiên lại hiếm khi thức dậy sớm hơn Hoắc Minh Long, nhóc con nhớ đến một đoạn kí ức không rõ đêm qua, đầu óc lúc mơ hồ hình như có người đã hôn lên môi mình, bờ môi lạnh bạc ấy vừa xa lạ vừa quen thuộc tận tình giúp cô uống nước, cảm giác không rõ ràng ấm áp và mát lạnh hôm qua hình như còn vương vấn trên môi cô. Nhưng mà cô nhóc lại không chắc đó có phải là anh không.

Nghiêng đầu, cô nhìn chằm chằm vào môi anh, ngón tay xinh đẹp tinh tế chạm lên môi anh rồi giật mình rút tay lại, trái tim trong lồng ngực tăng lên một nhịp, hình như chính là anh rồi, lành lạnh và mềm mại như vậy, nhưng Long nào có sẽ làm ra chuyện kì quái như vậy, nhóc con nghĩ. Trong phòng một đợt gió phất qua, mái tóc đen suôn mượt của cô lướt qua gương mặt lãnh tuấn của anh, cô cúi người, lần này là cô chủ động hôn lấy anh.

Xúc cảm ngưa ngứa trên da mặt khiến cho Hoắc Minh Long từ trong một tỉnh dậy, nhưng thứ đập vào mắt đầu tiên lại là gương mặt nhỏ bé của Tiểu Thiên đang tiến gần về phía mình, anh thấy môi anh đào của cô hơi mân lên, ánh mắt cô khép hờ, đôi hàng mi dài cong cong hơi hơi run rẫy, cái mũi nhỏ nhắn xướt qua chóp mũi của anh... Cho đến khi môi cô ngây ngốc áp lên bờ môi lạnh bạc, anh mới giật mình sửng sốt.

Có một sự thật là nhóc con dẫu đã bị hôn qua hay chưa thì cô nhóc cũng không hề biết như thế nào là hôn, ngoài chuyện môi chạm môi ra, còn Hoắc Minh Long ngược lại, trong chính bản thân đã tự nhiên hình thành loại thành thục riêng biệt, cho nên khi môi cô vừa chạm đến, anh liền bắt lấy sự ngờ nghệch của cái miệng nhỏ kia, đổi thành anh hôn cô, theo bản năng một bàn tay to lớn đặt ngay sau gáy cô, đem cơ thể cô kéo xuống, môi mỏng theo đó nhanh chóng chiếm được thế thượng phong, anh cường hãn len sâu vào trong khoang miệng cô tìm thấy cái lưỡi thơm tho mềm mại, rồi mạnh dạn quấn lấy nó. " Ưm." Thân thể cô ngay tức khắc trở nên vô lực trong nụ hôn của anh, nhoài người nằm lên trên anh, không có hơi sức phản kháng.

Bàn tay còn lại của anh cũng tự biết đặt lên lưng cô, ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, sau đó nó bắt đầu dao động lên xuống trên cơ thể cô, bàn ta thô ráp rất nhanh liền mất hút trong vạt áo của cô, nó tự tìm đường lên trên vuốt ve da thịt mẫn cảm mịn màng...

" Hức..." Đột nhiên cô nấc lên.

Tiếng nấc thành công lôi kéo được lí trí của Hoắc Minh Long, anh giật mình rời khỏi miệng nhỏ của cô, nhìn lại tình trạng cả hai. Anh không những ôm cô, còn đang hôn lên môi cô, bàn tay còn đang sờ soạng trong vạt áo của cô, thậm chí vị trí bàn tay kia còn sắp tìm đến được hai con thỏ nhỏ của cô. Chết tiệt!!! Anh lúng túng đỡ cô dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đã đỏ ửng, may mà môi không bị sưng nếu không làm sao cô đến trường được, kéo kéo vạt áo xộc xệch của cô về lại chỗ cũ, anh húng hắng ho mấy tiếng né tránh mắt mắt sũng nước kia...

Nhóc con cũng bị dọa sợ không nhẹ, cảm thụ y hệt như ngày hôm qua, vậy ra người đã hôn cô là anh, cũng do đó là anh nên dù có chút xa lạ, nhưng sự quen thuộc của bản thân khiến cô không những không bài xích anh hôn mà còn cảm thấy có chút yêu thích, cơ thể nóng lên, nhất là khi anh chạm đến cơ thể cô, dao động qua lại cô liền cảm thấy kì quái. Nhưng mà hình như anh rất muốn như vậy với cô a. Tiểu Thiên nghiêng đầu nhìn khuôn mặt bối rối hơi hơi đỏ của anh, sóng mắt trong suốt, cánh môi anh đào mấp mấy hỏi. " Long có thích như... vậy không?"

"..." Chính lúc này một màn đêm qua lại tái hiện trước mắt anh.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro