chương 11+12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương mười một: Chiếu cố

Editor: Du Bình

Đang phiền não không biết sẽ uy baba uống thuốc như thế nào thì Ám Vũ bỗng nhiên uống vào miệng chút nước, sau đó bao trùm miệng mình lên môi baba, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi đem răng cạy mở, chậm rãi đem nước rót vào miệng đại thúc. Lần sau lặp lại còn mang theo con nhộng bỏ vào cái miệng hơi mở ra, theo động tác mớm nước đưa vào.

Ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt hâm mộ của đệ đệ, trên mặt che kín hắc tuyến, nghĩ thầm: thời khắc mấu chốt còn không nghĩ đến thân thể baba, nhưng bất quá đôi môi kia ngọt quá, Ám Vũ không thể nhịn được đành cúi xuống hôn thêm vài cái nữa.

"Chờ chút nữa có cơ hội được mớm nước, em đừng làm ra vẻ đói khát như thế!" Nhịn không né nổi tầm mắt của đệ đệ, cậu đành mở miệng nói.

Tiếp theo vài lần mớm nước đều là nhường cho Ám Vân. Dù sao nụ hôn đầu của baba cũng là thuộc về Ám

Vũ rồi, nếu còn không nhường nữa thì lại không công bằng!

Qua hai giờ, thấy baba đã hạ sốt, hai huynh đệ mới yên tâm dựa đầu giường đi ngủ...

Vất vả qua chạng vạng, mặt trời công công cuối cùng cũng mỉm cười lộ ra phía đằng đông...

Ô... Đầu đau quá! Toàn thân trên dưới đều đau nhức như là bị dỡ ra vậy. Ngồi dậy, đại thúc phát hiện Vũ nhi cùng Vân nhi tựa vào đầu giường nghỉ ngơi. Ngẫm lại chuyện phát sinh đêm qua, nhìn thương tổn trên người, đại thúc càng xác định rằng hôm qua mình đã bị một đám lạ mặt làm bất tỉnh rồi đánh cho một trận. Trong hôn mê còn nghe thấy tiếng Vân nhi kêu thật lớn, sau đó được rơi vào một cái ôm thật ấm áp, sự việc sao nữa thì hắn không còn chút ấn tượng nào... Chắc là hai đứa con trai đã chiếu cố đại thúc cả đêm phải không?

Đang trong dòng hồi tưởng thì Vân nhi kêu một tiếng baba cắt đứt mạch suy nghĩ của đại thúc, không những vậy còn đánh thức cả Vũ nhi. Hai đứa trẻ cơ hồ như muốn nhảy thẳng lên giường ôm chặt lấy đại thúc, gọi đi gọi lại baba baba!

"Nhưng baba! Ba, ba cong có chỗ nào không thoải mái không?" Vũ nhi dùng ánh mắt tràn ngập lệ quang hướng đại thúc, mà cái dạng biểu tình này của Vũ nhi khiến đại thúc muốn đem cậu hảo hảo an ủi, yêu thương.

"Baba à, đêm hôm qua baba ho rồi sốt cao! Bây giờ có thấy khó chịu không?" Cái loại thanh âm nghẹn ngào, còn có cả hốc mắt ướt át, đại thúc cũng rất muốn hảo hảo an ủi, yêu thương cả Vũ nhi.

"Đợi một chút! Các con nói ba bị sốt?!" Đột nhiên bắt lấy từ mấu chốt, đại thúc tại sao lại phát sốt được?

"Đúng rồi a~ hôm qua baba hâm hấp nóng thực nóng! Caca còn phải chạy đi mua thuốc cấp baba uống nữa kìa!" Vân nhi dùng hình thức thật khoa trương để miêu tả tình huống ngày hôm qua cho đại thúc nghe.

Nghe được Vũ nhi vì mình mà chạy đi mua thuốc. Đại thúc không khỏi khen ngợi như thế thật thông minh! Không hổ là Vũ nhi của đại thúc mà!

Che dấu không được biểu tình kiêu ngạo cùng đắc ý, tất cả đều bị hai huynh đệ kia xem nhất thanh nhị sở.

"Nhưng baba! Con cũng hỗ trợ mớm nước nha!" Ám Vân sợ hãi baba chỉ thích caca mà không thích nó, liền hướng đại thúc nhắc nhắc chiến công hùng vĩ ngày hôm qua của nó.

"Mớm nước? Con làm thế nào a~" Đại thúc Tiêu Tử Nhưng đơn thuần thì làm sao có thể biết được phương pháp "mớm" của chúng là thế nào? Liền tặng cho Ám Vân đại cơ hội cho Ám Vân được cơ hội ăn đậu hủ.

Ám Vân không nói hai lời, cầm lấy chén nước ở đầu giường. Nhấp một ngụm rồi chụp lên đôi môi mỏng của baba hôn không biết ngán.

Một giây... hai giây... ba giây... chờ Ám Vân mớm xong nước rời đi, đại thúc Tiêu Tử Nhưng vẫn như cũ trừng lớn mắt mà cứng ngắc bất động...

Ám Vũ dùng tay quơ quơ trước mặt thì mới kéo được đại thúc từ cõi thần tiên trở về, liền cả kinh nói: "Con! Các con nói thế này là mớm nước sao?!" Trong câu nói cà lăm cà lăm, trên môi vẫn còn hơi ấm của cái hôn của Vân nhi. Nghĩ đến việc mình bị mất nụ hôn đầu... Ahhh!!! Là không phải!!!

Đã thế Vân nhi còn bộ đương nhiên nói: "Đương nhiên a~ Caca mớm thuốc cũng là dùng cách như vậy đó ạ! Bằng không thì nước sẽ bị chảy ra suốt!"

Nhìn sang phía Vũ nhi, nghĩ đến ngay cả cậu cũng dung cách như vậy để mớm thuốc, trên mặt đại thúc không kiềm chế nổi mà đỏ tưng bừng.

Bất quá, tâm tư của đại thúc lại nghĩ, hai đứa con trai của mình cũng là bởi vì tình thế bắt buộc mới phải dung biện pháp mắc cỡ này. Nói không chừng phương diện ý tứ vớ vẩn đều không có! Nhất định là do đại thúc chính mình hiểu sai rồi! (Tác giả: này là chú xác định nha?)

_______________________

Chương mười hai: Bình tĩnh

Vũ nhi về sau còn thay đại thúc đến nhà xưởng làm vài ngày, thật là thông minh và hiểu chuyện quá!

Ngồi trên giường, nhìn hai đứa trẻ một tả một hữu nằm bên cạnh ngủ bù giấc đêm qua. Đại thúc qua cơn mệt mỏi liền không khỏi miên man suy nghĩ, tối qua qua tại sao lại có người tìm đến đại thúc mà ẩu đả cơ chứ? Tự bản thân nhận rằng cuộc đời mấy chục năm chưa từng làm một cái gì có lỗi với người ta, thế nhưng đi đường lại bị chặn đường, đã thế còn bị đánh đến hôn mê? Ngẫm lại thì có gì đó không đúng lắm!

Chẳng lẽ là vì hai đứa trẻ này?!

Trong tâm đại thúc lập tức nhảy ra ý nghĩ này khiến hắn không khỏi hoảng sợ. Hay là Vũ nhi và Vân nhi lừa đại thúc? Không dung! Không đúng! Chúng chẳng có lý gì mà lừa hắn đâu! Có thể chính là đại thúc bị bọn côn đồ đó cảm thấy không vừa mắt nên mới đi dằn mặt cho đỡ ức thôi!

Không cẩn thận nghĩ thật kỹ, Tiêu Tử Nhưng đại thúc rất nhanh liền xem nhẹ phán đoán kia. Cũng không còn nghĩ rằng hai huynh đệ kia là thật sự lừa mình.

Ở một nơi khác, Lâm Kiệt cũng thu được báo cáo việc nhiệm vụ hoàn thành.

"Báo cáo chủ tịch! Nhiệm vụ ngài giao đã đạt được! Hạ thủ đã làm theo chỉ thị, dung cấp cho nhan sắc của Tiêu Tử Nhưng một chút xanh đỏ!" Thư ký riêng của y hết trách hoàn thành nhiệm vụ của mình.

"Vậy sao? Thế phản ứng của chúng thế nào?" Lâm Kiệt mặt không đổi sắc hỏi.

"Theo như mật thám hồi báo, hai huynh đệ phi thường phẫn nộ!" Thư ký lại đáp.

"Phẫn nộ? Hahaa!! Không thể nào! Hai đứa nó nó không phải vì cái tên đàn ông tầm thường, không chút thu hút kia mà động tâm chứ? Nếu thật là vậy thì thật tốt rồi! Ta sẽ cho các cậu cùng nhau nếm thử mùi vị thống khổ!" Lâm Kiệt lộ ra biểu tình dữ tợn, còn mang chút đắc ý cùng thê lương.

"Anh đi xuống đi! Hãy nghĩ biện pháp bắt được Tiêu Tử Nhưng trong vòng một tuần. Mọi việc sau đó sẽ do tôi xử trí!" Lâm Kiệt giao phó rồi nghĩ thầm: Nhưng cứ cho mấy người vài ngày yêu thương thắm thiết đã! Một tuần lễ sau tôi sẽ cho mấy người biết năm đó tôi đã đau đớn thế nào!

Trong phòng bếp. một tên quái nhân toàn thân bang bó ở trong phòng bếp lúc ẩn lúc hiện. Người không biết chuyện thì sẽ nghĩ đến rằng đây là một thủ pháp lẩn trốn được lưu hành gần đây của mấy tên trộm. Mấy cáu bát cái đĩa cái thìa cái đũa trong bếp còn quý giá hơn cả châu báu ấy chứ!

Trên thực tế là Tiêu Tử Nhưng đại thúc muốn bồi thường cho các con mà nhẫn nhịn đau đớn trên người rời giường để nấu bữa sáng tình yêu. Nhưng mà không tìm được nguyên liệu nấu ăn mà trở nên luống cuống tay chân...

Đúng lúc này Ám Vũ cùng Ám Vân đồng thời từ đằng sau nắm lấy tay baba, dịu dàng: "Nhưng baba, baba mau nghỉ ngơi đi! Mấy việc này để bọn con làm là được!"

Tiêu Tử Nhưng nói không ra lời, trong long mang theo chút cảm động cùng hộ thẹn. Cảm động chính là hai đứa con ngoan của mình hi sinh thời gian ngủ đáng quý. Còn hổ thẹn rằng hắn đến chuẩn bị một bữa sang đơn giản mà còn vụng về, phải phiền toái con cái đến chiếu cố nữa kìa~

Vũ nhi, Vân nhi gọn gang bày bữa sang ngon lành lên bàn, thật vui vẻ mà ăn bữa sáng giản đơn mà như là đang thưởng thức một bữa đầy mĩ vị. Buổi chiều ba người lại cùng nhau uốn mình trên giường trùm chăn ngủ. Cứ như vậy hạnh phúc ngày qua ngày...

Cứ như vậy yên lành trôi qua một tuần lễ... Và đây chính là "sự yên bình trước bão táp"...

Hảo xin lỗi mọi người a~ Dạo này Du Du bận quá (với cả lười nữa) nên là lâu lắm rồi không update 'A' hảo hảo hảo có lỗi!! Trong mấy ngày tết nhất định sẽ chăm chỉ hơn a~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro