chương 9+10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương chín: Thương lượng

Editor: Du Bình

Trong phòng, Ám Vân cùng Ám Vũ nằm ở trên giường, phủ chăn kín người, nhỏ giọng nói chuyện với nhau...

"Ca? Sao vậy? Anh phát hiện được cái gì sao?" Ám Vân âm nho nhỏ hỏi.

"Hôm nay chỉ là hai tên nhãi nhép đến tìm, nhưng thật ra cũng có chút thu hoạch. Hắn nói lão bản thuê bọn hắn mang họ Lâm!" Ám Vũ đem những gì mà tên mập chiều nay bị mình đuổi bắt khai đại khái nói qua.

"Họ Lâm?! Chẳng lẽ là hắn?!" Ám Vân không cẩn thận hô lên, sau đó lại vội vàng dò xét xem baba có phát hiện hay không.

"Nói nhỏ một chút! Cái anh lo lắng chính là hắn ta sẽ tìm đến baba gây phiền phức!" Ám Vũ nhắc nhở em, rồi mang nỗi lo lắng nhất của mình nói ra.

"Đúng là điều đáng lo..." Đây là nỗi buồn bực duy nhất của chúng, trước đây đã không suy nghĩ thấu đáo.

"Để qua một thời gian nữa, nếu chúng ta quả thật không thể làm được... vậy cũng chỉ có thể ly khai..." Nói thật, cả hai đều không muốn rời đi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên chúng thích một người mà...

"Cũng chỉ có thể như vậy..." Ám Vân mang biểu tình bi thương, vùi đầu vào sâu trong chăn.

"Ừ... Nhưng đừng nghĩ nhiều quá, chuyện tương lai nói sau... Giờ mau ngủ đi..." Ám Vũ ôm chặt đệ đệ, nghĩ thầm: hi vọng mọi chuyện sẽ tốt lành, hai huynh đệ họ còn muốn được cùng Nhưng baba ở chung một chỗ...

Tập đoàn Lâm thị, là công ty nổi tiếng thứ hai toàn cầu. Có được trên hơn trăm trụ sở phân bố ở khắp các nơi trên thế giới. Chỉ cần chủ tịch phân phó một tiếng, ngay cả bộ trưởng của chính phủ cũng sẽ phải nhìn sắc mặt y mà làm việc. Y chính là một kẻ không thể trêu vào được. Vị chủ tịch, Lâm Kiệt, tuổi chưa đến bốn mươi, anh tuấn cương nghị, lại mang chút mị lực của người đàn ông từng trải, tuổi còn trẻ đã tiếp nhận sản nghiệp của gia tộc. Dùng hết mọi thủ đoạn khuếch trương thế lực, hiện tại đã thành danh.

Lúc này người đó đang ở tổng công ty bàn bạc công việc

"Xử lý chuyện kia thế nào rồi?" Lâm Kiệt mở miệng hỏi thư ký bên cạnh.

"Vâng, theo phân phó cử ngài tôi đã tuỳ tiện đi dò xét năng lực của chúng. Kết quả báo cáo rằng Ám Vũ có biểu hiện, năng lực ứng biến và thân thủ không tệ!" Thư ký riêng của y thực chuyên nghiệp báo cáo.

"Vậy sao?" Không hổ là con của Ám Lôi. Bất quá y không thể buông tha hai đứa chúng, dù sao cũng là vì chúng nó đã phá huỷ đại sự của y. Nghĩ đến đó, trong mắt Lâm Kiệt liền hiện lên một tia hung ác cùng... oán hận.

"Thưa chủ tịch, căn cứ vào báo cáo vừa được bổ sung. Cặp song sinh hiện tại đang ở nhờ nhà một gã tên là Tiêu Tử Nhưng. Theo điều tra thân thế, Tiêu Tử Nhưng không có họ hàng thân thích, còn đang làm quản lý tại một nhà xưởng. Ngoài ra còn làm thêm rất nhiều việc khác không cố định!" Thư ký bổ sung thêm.

"Tiêu Tử Nhưng phải không? Chắc chắn y là một người rất tốt thì mới có thể tuỳ tiện nhặt hai đứa trẻ ngoài đường về mà chiếu cố. Chỉ có trách vận xui xẻo, vừa vặn nhặt được hai đứa tiểu quỷ. Giờ cậu mau cho người cung cấp cho tôi một bức ảnh chân dung của Tiêu Tử Nhưng, còn nếu có chuyện gì nữa thì nhanh báo lại cho tôi!" Lâm Kiệt mặt không biến sắc hạ lệnh cho thư ký.

"Vâng! Tôi đã rõ thưa chủ tịch! Tôi xin phép đi làm việc!" Thư ký lui đi hoàn thành nhiệm vụ.

"Hừ! Ám Lôi! Tôi sẽ cho ông hối hận vì lựa chọn trước đây của mình!" Lâm Kiệt hiện ra biểu tình dữ tợn, gương mặt anh tuấn mang thêm một tầng phất hận.

Sáng sớm tỉnh lại, Tiêu Tử Nhưng vội vàng chuẩn bị bữa sáng để nhanh chóng đi làm.

Chưa qua bữa sáng được bao lâu thì trời đã vội vàng tối. Làm xong công việc chỗ làm, nghĩ đến về nhà sẽ được ăn bữa cơm nóng hôi hổi, còn có hai đứa con trai mang bộ mặt tươi cười đón mình. Đại thúc hận không thể biến ra cửa nhà ngay trước mắt mình.

Nhưng người tính không bằng trời tính, đại thúc đang bình yên đi trên con đường về nhà thì lại dính phải một hoạt cảnh mà chỉ có trong phim truyền hình trên TV. Mà không may hơn, đại thúc lại chính là nhân vật chính!!

Chương mười: Bị thương

Đoạn đường về nhà tối đen, ngã tư có cái đèn bị hỏng không được sửa thỉnh thoảng chớp chớp. Khung cảnh âm u ấy đột nhiên xuất hiện một cô gái. Nhìn từ xa thì không rõ ràng lắm, nhưng lại gần thì đúng là hù chết người. Toàn thân cô ta đỏ tươi vì máu, đồ mặc trên người rách tươm đến nỗi khó có thể nhìn ra đó là thứ có thể mặc lên người, đã thế cô ta mang sắc mặt trắng bệch nhìn chòng chọc đại thúc như muốn tìm hắn báo thù vậy!

Đây là do đại thúc tự mình ảo tưởng...

Tiêu Tử Nhưng đứng nơi ngã tư đường đèn đóm lập loè không khỏi tự tưởng tượng đây là tình huống trong phim truyền hình kinh dị mấy hôm trước vừa chiếu trên TV thật khủng khiếp a~~!!!

Nhưng! Khi đến trước cái ngõ nhỏ, bõng nhiên hiện ra trước mắt đại thúc năm người đàn ông. Hô! May quá không phải cô gái gặp nguy hiểm, nhưng mà mấy người đó lại mang mũ che đi gương mặt cũng không phải là tốt đẹp lắm! Và nghi hoặc rất nhanh được giải quyết, bọn kia vây quanh Tiêu Tử Nhưng, rồi một tên phía sau xuất ra một miếng vải trắng đem dí vào mũi đại thúc, hắn cư nhiên bị làm cho hôn mê bất tỉnh!

···

Năm người đàn ông kia vừa thấy Tiêu Tử Nhưng ngất đi, không nói hai lời liền kéo đại thúc vào hẻm tối...

"Lão bản nói chỉ cần diểm chút "phấn son" vào mặt hắn là được rồi, đừng đánh tới chết!" Người đàn ông duy nhất đội chiếc mũ hình chữ T mở miệng, chắc hẳn hắn là người tham mưu.

Ngay khi hắn nói xong, bốn người còn lại liền tiến đến, đánh đại thúc đáng thương đang hôn mê bất tỉnh đến bầm dập. Bốn người này không có một người nào, không có một ai mang biểu tình thương cảm hết...

Lúc này ở nhà, bởi vì không biết tại sao đại thúc lại về muộn, hai huynh đệ có dự cảm nhất định là đã xảy ra chuyện. Vội vàng lao ra khỏi cửa tìm kiếm baba, không xa nhà bao nhiêu đã phát hiện ra có bốn kẻ đang vây đánh người ở trong ngõ, còn một kẻ dứng bên cạnh xem cuộc vui.

"Chúng mày đang làm cái gì?! Mau dừng tay cho tao!" Ám Vân cùng Ám Vũ mang vẻ mặt hung ác, đồng thanh hô lớn.

Ngay khi người đàn ông đội mũ chữ T nhìn thấy hai đứa, liền nói với bè lũ: "Có phiền toái! Coi như chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ! Mau rời đi thôi!"

Một đám người biến mất trước mặt cặp song sinh, chỉ còn lại đại thúc Tiêu Tử Nhưng mang vẻ mặt thống khổ co mình trên nền đất.

"Baba!" Ám Vũ, Ám Vân từ xa chứng kiến bộ dạng đau đớn của đại thúc tâm đều đã sớm tan nát. Vội vàng dùng tốc độ một trăm mét trên giây chạy đến, dùng đôi tay bé nhỏ run rẩy lay nhẹ đại thúc.

Mặc kệ chúng có lay thế nào, baba chính là vẫn bất tỉnh nhân sự. Ám
Vũ vội vàng nâng đại thúc lên lưng, cùng Ám Vân nhanh chóng chạy về phía nhà mình...

Vọt vào cửa, đem baba khẽ đặt lên giường, Ám Vân lập tức lấy khăn mặt, đặt hộp thuốc ở đầu giường, hai đứa luống cuống tay chân lau người, bôi thuốc cho đại thúc. Trong lúc bôi thuốc phát hiện ra đại thúc có rất nhiều vết thương lớn nhỏ, mà hầu hết đều là rách cả da. Nhìn cảnh này mà chúng không khỏi tự trách mình, baba bị đánh cũng chỉ có một lý do là vì bọn chúng...

Sự tình về sau đều ổn thoả hơn một chút, nhưng thẳng đến nửa đêm hai đứa phát hiện ra đại thúc đột nhiên ho suyễn. Thần kinh đều bị buộc chặt, sờ thử lên trán đại thúc mới giật mình: thật nóng!

Bởi vì làm việc quá mệt mỏi, hơn nữa trên người còn mang đầy thương tích... Kể cả là người cường tráng cũng sẽ không tránh khỏi sinh bệnh!

Hai huynh đệ đều bị doạ chạy, mang khăn mặt nhúng vào nước đá là biện pháp đầu tiên giúp baba hạ sốt. Ám Vũ để Ám Vân ở nhà, chính mình chạy ra ngoài mua thuốc hạ sốt cho baba.

Mua được thuốc, về đến nhà sờ trán baba lần nữa, dấu hiệu của việc hạ sốt đều không có, cậu lo lắng muốn cho baba uống thuốc.

Hai anh em nâng thân thể nóng rực của baba dậy. Cẩn thận đưa chén nước vào miệng đại thúc, nhưng mà có làm thế nào, nước vẫn từ khoé miệng mà chảy hết ra ngoài...

Hai huynh đệ thật phiền não nghĩ cách làm thế nào để giúp baba uống thuốc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro