Chương 47+48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 47: Hạnh phúc.

Editor: Du Bình.

"A..." Sáng hôm sau, đại thúc bị ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào đến tỉnh, theo bản năng đưa tay lên che mắt.

"Ai da!" Kêu thảm một tiếng, y tê liệt ngã xuống giường. Bởi vì hôm qua quá kịch liệt vận động nên bây giờ chỉ động một ngón tay cũng thấy đau nhức a!

Kêu không quá vài giây, cửa phòng đột nhiên bật mở, xông vào là Vũ nhi cùng Vân nhi.

"Baba! Ba sao thế? Cả người đều đau sao?" Ám Vân chạy tới bên giường, thân thiết sờ trán đại thúc.

"Để chúng con nhìn xem!" Ám Vũ cũng gia  nhập đội ngũ hấp tấp, từng nơi trên thân thể y đều được sờ đến.

Tiêu Tử Nhưng cũng không phát hiện ra, kỳ thật mấy giờ trước hai anh em hắn đã kiểm tra cho y một lần rồi. Địa phương khó nói nọ đương nhiên cũng không buông tha, còn làm cho hai người tiếp tục bùng lửa, kết cục không cần nghĩ cũng biết là vào phòng tắm dọi nước lạnh. Tiêu Tử Nhưng chỉ có nhớ rằng, cũng vào buổi tối giống hôm qua, nhưng hôm sau tỉnh dậy thì chỉ còn mình y nằm trên giường mà thôi...

Khi nãy tỉnh lại, cũng phát giác bên cạnh không có đến nửa bóng người giống năm đó như đúc, điều này khiến đại thúc không khỏi sợ hãi, chẳng lẽ lần này y vẫn sẽ bị bỏ lại sao? Nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Vũ nhi và Vân nhi, mọi điều đáng sợ đều rất nhanh biến mất. Bởi vì, không bao giờ y phải một mình ngây ngốc chờ đợi nữa, mà đã có đến người đồng tâm che chở...

Nhìn hai đứa con trưng vẻ mặt cau có nhưng vẫn không mất đi sự tuấn tú, đại thúc bất tri bất giác si ngốc nở nụ cười. Nụ cười của y mang theo hạnh phúc ngập tràn, đúng là y quá may mắn mới có thể gặp được cặp sinh đôi này..

"Baba! Sao đột nhiên baba lại cười vậy?" Ám Vũ còn mải ăn đậu hũ, phát hiện baba tự nhiên ngây ngô cười? Có phải hôm qua hai anh em hắn có hơi quá đáng nên bây giờ dồn baba đến bước thần kinh không?

"Nếu baba không thoải mái thì cứ nói với chúng con! Đừng đột nhiên cười vậy, chúng con rất sợ a~" Ám Vân cùng suy nghĩ với caca, chẳng lẽ ba thật sự bị choáng quá rồi?!

"Ba rất ổn nha! Trừ bỏ toàn thân đau nhức thôi..." Nhớ tới thân thể thực yếu ớt mình, y thuận thế nằm trong lòng Vũ nhi và Vân nhi, ngửi được mùi hương quen thuộc, tâm lại được bình tĩnh trở lại...

"Xin lỗi ba... Chúng con đúng là hơi quá đáng..." Ám Vũ nghĩ rằng baba đang giận dỗi, hắn biết tuổi baba không còn trẻ trung gì nữa... thế mà phải chịu họ luân phiên làm. Biết là không nên, nhưng không thể dừng lại được!

"Con xin lỗi, lần sau chúng con sẽ biết tiết chế..." Ám Vân tuy ngoài miệng nói như thế, nhưng cậu không biết làm cách nào để giữ nổi bình tĩnh chạm vào thân thể baba được.

"Không có sao mà! Ba đâu có trách các con! Ba đang cảm thấy rất hạnh phúc!" Đại thúc ngẩng đầu nhìn, phát hiện ra cả Vân nhi cùng Vũ nhi đều đang nhìn lại mình.
"Chúng con sẽ luôn làm cho ba cảm thấy hạnh phúc!" Hai anh em đồng thanh. Ám Vũ giành lấy đôi môi của y trước tiên, chậm rãi liếm mút.

Tiêu Tử Nhưng cũng thuận theo hơi mở miệng ra, nhường hắn tiến vào. Ám Vũ cũng không khách khí đem lưỡi lao vào khoang miệng nóng ẩm, cùng dây dưa với cái lưỡi của y.

Ám Vân chỉ có thể ở một bên hâm mộ. Cậu cũng muốn hôn baba! Cơ mà ai bảo phản ứng của cậu quá chậm, để cho caca đoạt cơ hội mất rồi! Lần sau phải rút kinh nghiệm tranh thủ nhanh một chút!

Chờ Ám Vũ hôn xong, hắn thỏa mãn dời khỏi y. Nhìn người trong lòng đang đỏ bừng mặt, ánh mắt tràn ngập mông lung, hắn hận không thể dùng nửa thân dưới để chiếm hữu! Thâm tâm hắn luôn nhắc nhở hôm qua đã làm người ấy đủ mệt mỏi rồi, nếu còn cố nữa thì sợ rằng baba sẽ bị bệnh.

"Ba à, chúng ta đi ăn sáng nào!" Ám Vân ôm lấy baba, nâng y dậy bế xuống dưới tầng. Chứng kiến caca cùng baba kích tình như thế, chính cậu cũng thiếu chút nữa đứng lên. Vì để tránh phát sinh thảm kịch, cậu đành phải nhanh chóng ôm baba toàn thân đau nhức nhanh chóng chạy xuống phòng ăn dùng bữa sáng.

Chương 48: Dự Cảm.

Sau khi dùng xong bữa sáng, Ám Vũ và Ám Vân đề phải đi làm, chỉ còn lại một mình Tiêu Tử Nhưng không có việc gì nằm trên giường.

Cặp sinh đôi không cho y động vào bất kỳ cái gì, rửa chén, quét nhà, giặt quần áo, dọn phòng,... đều khoán hết cho người giúp việc còn y nằm chơi dài. Nói là thuê y làm quản gia đúng là gạt người quá thể!

Hiện nay trong nhà chỉ còn mình đại thúc, không chỉ có cái lưng đau mà bộ phận khó nói phía dưới cũng đau chẳng kém nên làm được trò gì bây giờ?

Điện thoại đầu giường bỗng đổ chuông, báo hại đại thúc ở trên giường nhảy dựng lên.

Cầm lấy điện thoại xám bạc, nhìn màn hình hiển thị tên người gọi: Cha.

Kỳ quá! Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi? Đại thúc vội vàng ấn nút nhận...

"Tử Nhưng! Cảm ơn con! Công ty đã không còn trong vòng nguy hiểm nữa rồi!" Tiêu Chính Thanh cảm kích cảm ơn, ông không nghĩ chỉ qua một buổi tối mà Ám thị đã ra tay cứu giúp! Chính bản thân ông sáng nay mới nhận được tin mừng.

(Đoạn in nghiêng là hồi tưởng quá khứ)

"Xin hỏi đây có phải là Chủ tịch Tiêu không? Tôi là chủ tịch Ám thị: Ám Vũ!" Thanh âm trầm thấp, hùng hậu mang theo một cỗ ngạo khí vang lên ở đầu bên kia.

"Nguyên lai là Ám chủ tịch sao? Xin hỏi ngài tìm tôi có việc gì sao?" Tiêu Chính Thanh vừa biết được người kia là Ám Vũ, trực giác lập tức nhảy lên suy nghĩ: Tử Nhưng đã thuyết phục được bọn họ!

"Ngày hôm qua Tử Nhưng tiên sinh đã bày tỏ muốn nhờ Ám thị giúp đỡ nhà họ Tiêu về vấn đề tài chính. Chúng tôi đã có quyết định xong xuôi nhưng cần có thêm mấy điều kiện." Ám Vũ không vội nghe đáp án của Tiêu Chính Thanh, nhưng hắn thừa hiểu ông ta không có khả năng cự tuyệt.
"Đây là điểu hiển nhiên! Xin hỏi điều kiện là gì?" Tiêu Chính Thanh cắn chặt răng: quả nhiên là khônng đơn giản!

"Điều kiện chúng tôi đưa ra cũng không nhiều lắm, chỉ có hai thôi. Thứ nhất: Ông phải mang 60% cổ phần của công ty đứng dưới tên Tiêu Tử Nhưng. Thứ hai: nhất cử nhất động của Tiêu thị phải qua tôi quyết mới được tiến hành. Nếu làm được hai điều này, Ám thị sẽ xuất vốn!" Khẩu khí hắn cường ngạnh, không để cho Tiêu Chính Thanh cơ hội mặc cả.

"Cái này..." Ông ngây ngẩn cả người, không hề nghĩ sẽ có mấy điều kiện như vậy. Nếu thế thì trên tay sẽ chỉ còn 40%, nắm trong tay cũng không đến nỗi nào. Nhưng mà cái số hai...

"Chuyện này baba không biết! Chúng tôi chỉ là vì ông ấy giành lấy những gì đáng thuộc về mình. Quyền quyết định thuộc về ông, còn cái sau tôi chỉ muốn bảo toàn cho Tiêu thị. Chỉ cần đồng ý hoặc không! Tùy ông quyết!" Phải giữ cho baba một phần tài sản của Tiêu gia, đây cũng là hi vọng của dì...

"Được rồi... Tôi đồng ý!" Tiêu Chính Thanh kỳ thật không phải là người vô tình. Chính xác thì ông thua thiệt hơn vợ và con trai của mình rất nhiều! Mỗi lần đều bị tiền tài cùng danh lợi làm mờ mắt rồi kéo cả gia đình đi xuống... Nếu như không có Ám thị, thì ông nghĩ mọi thứ sẽ một đi không trở lại nữa.

"Chúng tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ giấy tờ, khế ước rồi gửi cho ông. Trước mắt sẽ gửi cho ông một phần tiền!" Ám Vũ nói xong liền dập máy. Kết quả thế này, chắc hẳn dì cũng sẽ rất vui mừng đây!

"Sao cha lại nói như thế ạ! Đây là phận sự con cần làm mà! Thế sức khỏe của mẹ thế nào rồi ạ?" Tiêu Tử Nhưng nghe thấy baba vui vẻ cũng tự nhiên vui mừng theo. Y không nghĩ Vũ nhi và Vân nhi lại nhanh lẹ đến thế, thật khiến y cảm động khôn xiết!

"Nói đến Linh Khâu... có chuyện này không biết cha có nên nói cho con không..." Tiêu Chính Thanh do dự, việc này đã khiến ông suy nghĩ quá lâu rồi...

"Sao thế cha? Cha hãy nói cho con nghe đi!" Nghe giọng ông, dường như đã xảy ra việc rất nghiêm trong, trong lòng y đột nhiên có dự cảm chẳng lành...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro