Chương 55+56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 55: Đùa Bỡn.

Editor: Du Bình.

"Tôi không có ý đó... chỉ hơi kinh ngạc..." Nắm chặt di động, hiện tại y muốn... khóc lớn...

"Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa! Mau uống ly nước rồi đi ngủ nào!" Tiết Dật cầm lấy ly nước để trên tủ đầu giường, đưa cho đại thúc.

"Cảm ơn..." Không chút do dự uống ly nước kia. Hình như hôm nay rất mệt mỏi, buồn ngủ quá...

Tiết Dật tận mắt nhìn thấy Tiêu Tử Nhưng uống hết, nói: "Hôm nay anh ở gian này đi! Tôi không làm phiền nữa! Ngủ ngon!"

Đại thúc nằm trên giường, nhìn anh ta ân cần đóng cửa, nhẹ giọng: "Hôm nay thật sự quá phiền cậu rồi! Cảm ơn!"

"Không có gì! Anh mau ngủ đi!" Anh ta cười đến sáng lạn, đóng cửa. Đứng bên ngoài nhìn cánh cửa nọ, ý cười trong mắt lại càng nồng đậm.

Đại thúc nằm trên giường, không biết làm gì, nhưng chỉ cần ở trên thứ gì đó mềm mại là sẽ muốn đi ngủ... Đêm qua quá phóng túng, xế chiều còn tùy hứng đến tận khuya... Ghét bỏ?! Hai từ này đột nhiên xẹt qua trong trí óc hắn, nước mắt tự đọng chảy xuống... Dùng chăn bông che đầu, không có hơi ấm của Vũ nhi và Vân nhi thật khó có thể tự đưa mình vào giấc ngủ...

Nửa đêm, vửa phòng lần thứ hai mở ra... Tiết Dật đến bên giường, ngồi xuống.

Bỏ cái chăn phủ trên đầu y, lộ ra gương mặt khổ sở vì khóc quá nhiều...

"Ai nha... sao lại khóc đến thảm thế này?" Tiết Dật dùng tay lau mặt y, cẩn thận nhìn động tĩnh người đang ngủ.

Diện mạo y không có, dáng người càng không... Tại sao lại khiến Ám Vũ, Ám Vân si mê đến thế? Nếu dựa vào một chút giao tiếp... thì có lẽ là do tâm đi?

Động thủ gỡ bỏ khuy áo, người này ngay đến cả ngủ cũng phải mang cúc áo cài đến tận cổ sao? Cởi đến hàng thứ ba, đột nhiên phát hiện được một chuyện rất thú vị... hai bên ngực đều phủ kín dấu hôn đỏ nhạt. Nói như vậy đêm qua y vừa bị làm thịt?

"Chậc chậc... Đúng là mau lẹ nha! Tôi đây tiếp tục thêm mấy lần chắc cũng không sao đâu ha!" Cúi xuống, anh ta in lại mấy ký hiệu đè lên. Da dẻ đúng là tốt thật! Tiết Dật lại le lưỡi liếm liếm gắng gọi người đang ngủ tỉnh dậy.

Dời xuống bên dưới, nhẹ nhàng liếm phủ lên hai trái cherry đã bị tàn phá, nhân tiện chú ý xem người kia có phản ứng gì không.

"A..." Biết ngay! Phía đưới ngâm nhẹ, thân thể cũng hơi vặn vẹo.

"Ai nha... Đúng là mẫn cảm! Liếm một tí đã không chịu được!" Dã tâm của Tiết Dật nổi lên, không ngừng liếm láp, tò mò xem phản ứng tiếp theo của y.

"A... đừng như vậy..." Tiêu Tử Nhưng chìm trong giấc ngủ, cảm nhận được có thứ không ngừng làm y nhột, theo bản năng lấy tay đẩy cái đầu đang bừa bãi trong đầu mình ra.

Tiết Dật một tay bắt lấy thứ đang cản chuyện tốt của anh, kề sát bên tai y: "Haha! Cho tôi xem điều thú vị đi!" Nói xong, tay kia luồn vào trong quần bắt lấy dục vọng đang ngủ say.

Trong giấc ngủ, Tiêu Tử Nhưng bắt đầu mộng xuân... Y mơ thấy Vân nhi ở trước ngực làm càn, còn Vũ nhi thì cởi quần áo vuốt ve thân thể y... Rất chân thật, khiến y cảm thấy Vũ nhi, Vân nhi đều đang cùng nhau yêu thương mình, nhưng chỉ một phút sau liền ghét bỏ, không cần y nữa...

"Haha! Thật vui quá!"

Tiết Dật kinh ngạc ngẩng đầu, khiếp sợ cùng nghi hoặc nhìn Tiêu Tử Nhưng khóc cười lẫn lộn...

Chương 56: Thất bại.

Tiết Dật kinh ngạc ngẩng đầu, khiếp sợ cùng nghi hoặc nhìn Tiêu Tử Nhưng khóc cười lẫn lộn...

"Vui sao? Như thế này phải không?" Tiết Dật đưa tay với vào trong quần, qua quần lót vuốt ve thứ hơi gồ lên.

"A. . . Không phải. . ."

"Không phải? Thế là cái này?" Tiết Dật mang một bên đầu ngực y ngậm vào trong miệng, nhẹ nhàng hút. Phía trên, phía dưới cùng đón khoái cảm kích thích không ngừng đến chủ nhân.

"A... Các con..."Tiết Dật nghe thế liền dừng lại. Các con? Đây là ý gì?! Nhưng câu trả lời tiếp theo đã giải đáp thắc mắc trong lòng anh, nhưng lại khiến anh ngây ngẩn cả người...

"Không cần hút như thế... Vân nhi... Đừng làm... a... Vũ nhi... con cũng không cần... Đừng sờ nữa..." Tiêu Tử Nhưng cứ như giấc mơ mà nói ra, vô tình làm người nào đó chết tâm...

"Haha! Hóa ra anh mang tôi trở thành hai người kia? Chẳng lẽ tôi không tốt bằng bọn họ?!" Sắc mặt Tiết Dật sầm xuống, nhuốm màu ảm đạm, động tác tay ngừng lại.

Rút tay ra, chậm rãi đứng dậy. Ngay cả khi làm loại chuyện này cũng chỉ nghĩ đến bọn họ, thật đúng là thất bại hoàn toàn! Tôi rốt cuộc kém cỏi đến thế sao?

Đột nhiên, một bàn tay bắt lấy kẻ muốn rời đi. Giật mình quay đầu lại, chỉ nghe thấy: "Đừng rời ba... Đừng ghét bỏ ba..."

Hóa ra trong giấc mơ Tiêu Tử Nhưng thấy sự việc đau buồn... Trong mộng bọn họ không để ý đến y, còn sợ sẽ bị chán ghét... Ngủ mà bộ dạng lã chã, hệt như đứa nhỏ chực khóc vì bị vứt bỏ...Anh chỉ mới nghe điện thoại đã biết hai người kia hiện đang lo đến phun lửa, cớ gì có thể ném y đi? Người này đang suy nghĩ vớ vẩn gì chứ?

Tuy nghĩ thế, nhưng Tiết Dật vẫn đau lòng giúp đại thúc đắp kín chăn. Mặc dù biết y cầu: "Đừng rời đi..." là với những người kia... Nhưng có thể cũng là cầu anh? Haha! Không thể đâu! Mình mộng mơ quá!

"Vũ nhi... Vân nhi... Đừng đi có được không? Nếu ba sai ba sẽ sửa... Đừng... Đừng ghét ba..." Tiêu Tử Nhưng duỗi tay ra bắt lấy tay áo anh, khóe mắt chảy xuống hàng lệ...

"Ai... Lớn rồi sao còn thích khóc vậy... Chịu không nổi!" Biết rõ y không nói với mình, sự thật chứng minh rõ ràng rồi. Nhưng không đành lòng để y một mình miên man suy nghĩ. Xuôi theo bên giường ngồi xuống, xoa xoa khuôn mặt y, lau đi hàng nước mắt vừa chảy ra...

Không biết phải vì có người ở bên không, y lộ ra nụ cười... Nếu không phải do đôi mắt nhắm chặt vì thuốc ngủ, thật đúng hoài nghi y giả bộ...

"Vũ nhi... Vân nhi... Baba nói cho các con bí mật này..." Tiêu Tử Nhưng hé miệng, thân thể hướng Tiệt Dật dựa vào.

Vẻ mặt anh tươi cười nhìn theo. Không nghĩ y hoàn toàn thiếu cảnh giác nha... Còn có thói quen nói mơ nữa! Như vậy thì bí mật gì cũng không thể giấu? Xem y thật có làm không...

"Các con không thể vừa gặp đã nói người ta ác nha... Chúng ta làm giống trước nào... cùng ngoắc tay... Nói dối là đứa trẻ hư!"

Thấy quần áo mình bị nắm chặt, ê không phải y muốn ngoắc tay thật đấy chứ?! Thực hoài nghi Ám Vũ với Ám Vân lại đi làm trò trẻ con này với hắn! Không biết nói gì đây... rốt cuộc ai mới là đứa nhóc ngu ngốc đây chứ?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro