Chương 1 : Ngày đầu tiên của ác mộng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng tốt lành như bao ngày trước đây. Cửa sổ có chút phập phồng làn gió phả vào tấm rèm cửa. Vài tia nắng không ngớt trượt dài trên đôi má ửng hồng lúc sáng sớm của Dĩ An Thư. Quả nhiên là vẫn còn đánh giấc nồng.

"Leng keng leng keng" - Dĩ Hào

"Chị mà còn không dậy là em ăn hết bát trứng hấp này đấy nhé!"

Cô đành gắng gượng duỗi mình dậy, hai tay đấm bôm bốp vào vai vì cơn đau nhức sáng sớm :
"Cái thằng nhóc này dám đe doạ chị sao? Nói cho nhóc hay, chị đây đã lên cấp ba rồi đấy, không còn ngốc nghếch như em đâu."

Hào Hào phụng phịu, đắc ý: "Vậy nếu chị không mau dậy thì sẽ trễ đó bà chị."

Mãi đôi co với Dĩ Hào, cô quên bén mất hôm nay chính là ngày đi nhận lớp đầu tiên của mình. Chạy vồ ra bếp vơ vét hết sạch bát trứng hấp vẫn còn chưa nguôi khói nóng, lúc nhận ra thì đã bỏng hết lưỡi rồi.
Không hao hụt thời gian, cô tiện tay vớ lấy chiếc balo đen chỉ vừa mới mua hôm qua, miệng vẫn ngậm lấy bịch sữa chua vị dâu, tay thì luống cuống mang nốt đôi giày đen sáng bóng, đầu giày tròn trịa, gót vừa đủ độ cao. Diện mạo vội vàng trông thật xinh đẹp.

Chẳng ngoài dự đoán, đi trễ rồi ! - "Chết tiệt, mới ngày đầu."

Nhưng giờ đây, chuyện vừa đó chẳng còn quan trọng, trước mắt An Thư là một khu sân vườn đầy thơ mộng của ngôi trường liên cấp thôn Phù Hoa. Tiếng bạn học cười nói rôm rả, với cái nắng hạ vừa chớm thu lành lạnh màu mỡ gà. Đây đích thực là không khí của ngôi trường mình hằng mong ngóng.
Dĩ An Thư là một học sinh hoàn toàn mới, khác với các bạn học của mình đã học ở ngôi trường này từ cấp 2 và tiếp tục theo học tại đây hết quãng đời học sinh. Cô chính là một học sinh thi tuyển bằng thực lực của mình.

"C-cô ơi? Em là học sinh mới ạ, cô có thể giúp em đến phòng giáo viên nhận lớp được không, ngại quá ngày đầu em lại đến trễ..."

Cô Trương nhíu mày, đưa đôi mắt quét một mạch từ trên xuống, dừng ngay bảng tên: "Dĩ... An Thư?" - Cô Trương hỏi với vẻ nghi ngờ, quả là học sinh mới rồi. Chẳng trách sao ở trường có thiếu nữ xinh đẹp thế này mà cô ấy lại không biết.
Chiếc áo đồng phục ngắn tay vừa khéo lộ ra cẳng tay dài thon trắng trẻo, mái tóc An Thư dài chấm đến ngang vai, đen tuyền chỉ để tự nhiên suốt 15 năm trời. Gương mặt tròn bầu bĩnh, đầu mũi nhỏ tròn sống cao vừa đủ. Nụ cười toả nắng với đôi môi quả mộng đào khiến bao người ngã gục. Đích thị là mặt trăng huyền ảo.

"Nếu cô không lầm, em là học sinh do thầy Lý chủ nhiệm, nếu vậy thì theo cô đến phòng giáo viên, con bé này mới ngày đầu lại đi trễ à?"

An Thư chỉ gượng gạo cười một cái, haiz thật là mất mặt.

"Thành tích học tập rất tốt, cũng hoạt động phong trào ở trường cũ rất nhiều."
- Thầy Lý miệng nói đầu liên tục gật gù ca ngợi Dĩ An Thư.
"Có điều... Sao em lại không đăng kí học lớp năng khiếu?" - "Em không có hứng thú thưa thầy."
Cô đáp lại ngay sau vài giây, chỉ là vì lúc học lớp năng khiếu ở trường cấp 2, có vài xích mích với bọn con gái mà bị cô lập.

"Cả lớp chào thầy! Chào thầy Lý!"

Thầy Lý xua tay bảo các bạn ngồi, đưa mắt qua An Thư - "Học sinh mới thi tuyển chuyển đến trường ta, cho các em thời gian nghe bạn ấy giới thiệu."

Từ góc cuối lớp truyền tai nhau xì xầm to nhỏ.
"Xinh thế nhỉ?"
"Cậu ấy xinh quá đi mất."
"Có chảnh không đây?"
"Chắc là bọn tiểu thư nhà giàu rồi!"

Phút chốc đã khiến cho An Thư ngộp thở với tiếng bàn tán hỗn loạn, gợi nhớ cho cô về thời cấp hai đáng sợ mà mình từng trải qua, luôn là tâm điểm bàn tán của mọi người.

"TÔI...DĨ AN THƯ!" - đột nhiên mất kiểm soát mà nói rất to. Cô nhanh chóng đỏ mặt thu giọng lại. Những cái nhìn phán xét lại tiếp tục đổ dồn về cô. Bỗng một tên từ đâu nhảy vào ở cửa sổ rồi ngồi xuống một cách thanh thản. Trừng Dĩ An Thư một cái rõ lâu, rồi đá mạnh chiếc ghế cuối lớp ra ngồi.

"Em tạm thời ngồi chỗ cuối lớp nhé, vì lớp đông nên thầy vẫn không kịp sắp xếp, tạm thời ngồi cạnh Hứa Hi Long nhé." - Hứa Hi Long, cậu ta là cái thá gì mà dám trèo cửa sổ trước mặt giáo viên vậy trời.

"Cái gì vậy chứ? Vừa nãy cậu ta còn trừng mình một cái, có phải là quá ép buộc rồi không, đáng sợ chết đi mất, đúng là tên điên." - Cô vừa lẩm bẩm vừa sải bước đến bàn cuối mà oan ức không nguôi.
"Ch-chào c-cậu Hi Long!"
"Hết tiết tự học này thì biến đi." - Hứa Hi Long nói với Dĩ An Thư bằng giọng cay nghiệt, ghét bỏ.
"Đúng là đồ điên, ai ăn hết bát cơm cậu ta à?" - Mới đó mà đã đụng trúng oái oăm. Nhưng dù vậy Hi Long cậu ta rất điển trai. Dáng người cao ráo, cơ bắp vì chơi thể thao lâu ngày. Chân mày rậm thẳng trông trưởng thành, sống mũi cao thẳng thanh tao và đôi môi quyến rũ nam tính hồng hào nhẹ nhàng. Cuối cùng là đôi mắt như chứa hàng ngàn tâm tư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro