Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Dataho

Sau khi phát giác sắc mặt tệ cực của Lương Tấn Vũ, trái tim nhỏ Tống Tâm Tễ nhảy một cái.

Cảm thấy chính mình đắc ý vênh váo, không nên vạch trần tâm tư nhỏ của Lương Tấn Vũ nhanh như vậy.

Đàn ông rất là sĩ diện a.

Ở trước mặt cậu luôn bày ra một bộ không thèm để bụng, giả vờ không quan tâm đến.

Trên thực tế nắm lấy tay cậu còn chặt hơn hết thảy ai khác, căn bản chịu không nổi sự khiêu khích của cậu.

Không biết có phải vì đã đọc vị được Lương Tấn Vũ hay không mà hiện tại nhìn cái mặt thối của hắn, trong mắt Tống Tâm Tễ cũng nhiễm lên vài phần đáng yêu.

Nếu là người thích mình, từ trước đến giờ Tống Tâm Tễ đều không tiếc lời ngon tiếng ngọt.

Có tình cảm thì ngọt ngào, không thích nữa liền đá đi, đó là bình thường a~

Cậu là Tống Tâm Tễ, một kẻ ác nhân.

Tống Tâm Tễ cầm tay Lương Tấn Vũ lại, nhỏ giọng dỗ dành: " Được được, anh không có thích tôi, anh không có thích tôi, được chưa?"

Cái ngữ điệu này, thật là làm người ta ngứa răng.

Lương Tấn Vũ đẩy tay cậu ra, thô bạo nhét khăn lông vào ngực cậu, xoay người ra khỏi nhà tắm.

Tống Tâm Tễ nhanh lẹ lau khô chính mình, khoác áo tắm dài, đi ra phát hiện Lương Tấn Vũ đang thay đồ, ý là phải rời đi.

Tống Tâm Tễ chạy nhanh đến: "Anh đi đâu vậy?"

Lương Tấn Vũ: "Về nhà."

Tống Tâm Tễ: "Tôi cùng anh về nhà chung."

Lương Tấn Vũ lạnh lùng liếc cậu, vừa định nói chuyện.

Tống Tâm Tễ liền cười hì hì nói: "Tôi biết, anh sẽ không đem bạn giường về nhà."

Tống Tâm Tễ: "Nhưng sau khi xuống giường, tôi là em trai của anh nha, anh có thể đưa em trai về nhà được mà phải không?"

Gương mặt Lương Tấn Vũ căng thẳng, Tống Tâm Tễ mới thèm quan tâm đến hắn, nhanh nhanh mặc xong quần áo, thề phải làm cái đuôi nhỏ theo sau Lương Tấn Vũ.

Một đường theo đuôi người ta lên xe, nửa giờ sau, Lương Tấn Vũ chở cậu về nhà cậu.

Tống Tâm Tễ nhấp môi nói: "Em đã nói em muốn đến nhà anh mà."

Lương Tấn Vũ đỡ tay lái lãnh đạm nói: "Tôi có đồng ý sao?"

Tống Tâm Tễ bày ra biểu tình ủy khuất: "Anh sao có thể ngủ xong không nhận người như vậy?"

Lương Tấn Vũ: "Đi xuống."

Tống Tâm Tễ biết, Lương Tấn Vũ hiện tại là đang thẹn quá hóa giận.

Cậu càng thêm vui sướng, còn không biết xấu hổ mà pha trò đem miệng lại gần: "Hôn hôn."

Tống Tâm Tễ: "Hôn hôn em liền đi."

Lương Tấn Vũ không hôn cậu, mà là dùng ánh mắt có chút ghét bỏ, lại có loại cảm giác IQ muộn màng cuối cùng cũng online, nhìn kỹ Tống Tâm Tễ.

Lương Tấn Vũ: "Phát hiện tôi thích cậu, thật cao hứng?"

Tống Tâm Tễ không nghĩ đến Lương Tấn Vũ sẽ thừa nhận.

Nhưng nhìn bộ dạng Lương Tấn Vũ hiện tại thoạt nhìn không dễ chọc, khiến cậu theo bản năng lùi về sau.

Lương Tấn Vũ: "Cậu hỏi tôi vì sao không chịu mang cậu về nhà, chuyện xảy ra mấy hôm trước, mới đó đã quên rồi sao?"

Tâm tình vui sướng của Tống Tâm Tễ tiêu tán, cảm thấy Lương Tấn Vũ thật không thú vị.

Ai sẽ cố ý nhắc tới một người đàn ông khác trước mặt người mình thích chứ.

Cũng không biết Lương Tấn Vũ suy nghĩ cái gì.

Tống Tâm Tễ tẻ nhạt vô vị nói: "Nhớ mà, anh không muốn để Trương Niệm biết quan hệ hai chúng ta."

Cậu cuốn cuốn lọn tóc bên tai, dùng trào phúng ngữ khí nói: "Bởi vì anh cũng thích Trương Niệm sao?"

Lương Tấn Vũ: "... Tôi thích Trương Niệm?"

Câu nghi vấn này lại làm Tống Tâm Tễ mắt sáng rực: "Cho nên anh không thích?"

Lương Tấn Vũ sắc mặt biến biến, thực mau cứng rắn nói: "Không, tôi thích. Cậu vĩnh viễn đều kém em ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl#dammy