Chap 10: Cuộc đối thoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tối đó, Thiên Băng về phòng vừa mở cửa bước vào thì Phong cũng vào cùng và khóa trái cửa lại luôn. Thiên Băng quay lại nhìn Phong định nói nhưng Phong nhanh miệng hơn.

- Biết ngay sư muội bị thương mà. Chắc lúc bị đẩy ngã va phải gạch đá gì rồi. Sư phụ nói đúng nhỉ, muội toàn dấu tình trạng sức khỏe của mình thôi. Mà cũng đúng vì sư phụ sẽ lại nổi điên nếu ai làm muội tổn thương.

Phong ấn Thiên Băng ngồi xuống ghế gỗ cạnh bàn rồi nhìn xung quanh phòng tìm kiếm thứ gì đó. Thiên Băng nhíu mày nhìn con người tự tiện này.

- Muốn gì?

- Không nên vô lễ với ta đâu nhé sư muội. Phải gọi là sư huynh biết chưa? Mà muội có băng dán cá nhân không?

- Tôi tự làm được.

Thiên Băng vẫn lạnh lùng cất tiếng nhưng Phong quay lại, mặt cậu vẻ không vui thấy rõ.

- Nó ở đâu?

- Trên kệ đó.

- Rồi, vậy mới là sư muội ngoan chứ.

Phong lại nhoẻn miệng cười rồi tiến tới lấy hộp sơ cứu cá nhân sau đó cậu tiến tới quỳ dưới sàn để chăm sóc cho cái vết thương trên đầu gối của Thiên Băng. Nhẹ nhàng cầm kéo rạch một đường dài rồi Phong cầm bông băng lấy thuốc sát trùng bôi vào sau đó xong xuôi cậu mới dán băng cá nhân vào.

- Muội mà bị như vậy thì mai đi học sao được? Mặc đồng phục thì nhìn thấy hết. Hay là cúp học?

Phong ngước lên nhìn Thiên Băng thì cô với tay lấy kẹo mút bóc ra ăn.

- Không nghỉ được.

- Hay đi chung xe đừng đi bộ nữa.

- Lộ thân phận.

Thiên Băng thờ ơ, Phong đứng dậy cũng với lấy cái kẹo rồi ngồi trầm ngâm suy nghĩ.

- Vậy hay sư muội để ta đưa đi học. Lũ con gái trong trường nhìn thấy rồi lại lên cơn ghen. Sau đó bọn đàn chị sẽ đến tìm sư muội tiện để sư muội xử luôn đúng không nào?

Thiên Băng nghe kế hoạch xong nhìn Phong chằm chằm làm cậu ta cười nham hiểm nhìn Thiên Băng.

- Sao? Sư huynh biết mình đẹp sẵn rồi không cần sư muội nhìn vậy đâu.

- Khùng...

- Muội dám nói vậy sao? Đã thế đừng có trách sư huynh này độc ác nhé?

Phong nháy mắt và rồi đứng dậy tiến đến gần Thiên Băng. Cậu cúi xuống và nhìn Thiên Băng chằm chằm. Thiên Băng nhìn Phong, khi hai người gần hơn nữa thì cô đưa tay đẩy mặt Phong sang một bên.

- Đừng mong chạm đôi môi đó vào tôi. Một kẻ đào hoa như vậy thì không xứng đâu.

- Ồ, muội mà cũng nói được câu đó sao? Cũng đúng, ta thì làm sao mà xứng được với một thiên kim như muội nhỉ?

Phong cười nhạt, cậu cắn vỡ viên kẹo trong miệng rồi rời khỏi phòng. Thiên Băng nhìn theo cái dáng vẻ đó, cô lại nhìn xuống đầu gối của mình.

- Ba muốn con với kẻ đào hoa đó là một cặp sao? Nhưng hình như kẻ đào hoa đó có người khác rồi ba à.

Thiên Băng nói rồi cũng đi ngủ. Đúng là mệt mỏi quá mà. (Xem ra cũng không hẳn là Thiên Băng không có tình cảm với Phong. Chẳng qua chị ấy ghen khi Phong có người khác rồi mà thôi. Cơ mà Phong có người khác à? :v)

Ngày hôm sau, Thiên Băng vừa bước xuống nhà đã thấy mọi người đang ngồi ăn sáng với nhau rồi.

- Ê, Băng Băng lại ăn luôn đi.

- Chưa đói.

- Vậy, để sư huynh đưa muội đi học nhé?

Phong mỉm cười rồi đi lấy xe, Thiên Băng nhanh chóng ra ngoài đứng đợi. Đối mặt với Phong lúc này làm Thiên Băng cảm thấy có phần gì đó rất có lỗi. Dù sao tối qua cô cũng không nên nói như vậy với Phong, con trai đào hoa cũng có gì là sai đâu.

- Ê, nàng đi với anh Phong thế ta đi bộ à?

- Trời, đi cùng Tiêu Nam Vũ đó.

Thiên Băng nói rồi bước lên xe ngồi ngay không để lâu rồi lại bị phát giác về vết thương. Wendy nghệt mặt ra nhìn chiếc lambor màu vàng đi mất rồi quay sang Vũ mặt đỏ ửng lên có chút ngại. Thiên Âu nhìn hai con người bình thản kia.

- Wendy, hôm nay đến trường nhớ cẩn thận. Xong việc thì đến chợ đêm luôn đi. Em còn phải tiếp quản casino của ba mình đấy.

- Vâng ạ.

Wendy mỉm cười tươi rói rồi nhanh chóng đi lấy xe. Vũ nhìn theo dáng người nhỏ nhắn đó của Wendy thì cảm thấy có gì đó khá thích thú.

Về hai con người kia, ở trong xe không ai nói với ai câu gì. Phong im lặng tập trung lái xe còn Thiên Băng ngồi đó mở điện thoại ra nghịch. Vừa lúc có cuộc gọi đến từ một người 'không thể không bắt máy'.

- Chuyện gì?

-- 2222...sư muội yêu dấu. Sắp tới có cuộc đua thế kỉ rồi, sư muội sẽ tham gia chứ?

- Chưa biết, nhưng hôm qua bị vây bắt. Họ cũng đã xử lí rồi tuy nhiên người đến lại là...

Thiên Băng úp mở không muốn nói thẳng vì biết Phong vẫn đang ngồi nghe từng chữ, từng từ một. Đầu dây bên kia, người con gái đó đã hiểu, cô ta giọng nghiêm túc hẳn.

-- Ờ, yên tâm ta đây sẽ giúp muội nói chuyện với kẻ đó. Nhưng cuộc đua thế kỉ này quan trọng lắm nhé.

- Được rồi, em sẽ tham gia nhưng còn Queen thì sẽ không hẳn là vậy.

-- Ồ, định cho tiểu ác quỷ lên sàn diễn thật sao?

- Có thể. Cúp máy đây.

Nói rồi Thiên Băng cúp luôn không để đầu dây bên kia ú ớ gì tiếp. Đúng là đáng đau đầu vì cùng lúc đến với cô hai cuộc đua lớn nhất của thế giới đêm. Dạo này chắc cô sẽ phải thức khuya nữa mà làm cho xong việc thôi. Nhưng trước mắt vụ ở trường Royal phải giải quyết cho xong đã rồi hãng hay đến chuyện khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro