Chap 11: Cơn ác mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường Royal, chiếc lambor vàng của Phong phi ngay vào bãi đỗ là thu hút bao nhiêu ánh nhìn rồi, hotboy số 1 của trường mà. Nhưng khi Phong vừa bước xuống họ chưa kịp hét hò vui mừng thì đã thấy bên kia Thiên Băng bước xuống. Đứa nào cũng đực mặt ra, tiếng bàn tán vang lên.

- Là con nhỏ học ở tầng 30 bị đàn chị dạy dỗ đó.

- Nó đúng là trơ trẽn mà.

- Cái loại hồ ly tinh lẳng lơ.

Bao nhiêu tiếng nói xấu Thiên Băng cứ vang lên. Nhưng ngay lúc đó trong đám con gái thì một nhỏ mặt trang điểm rất sắc nét, ba vòng đầy đặn, mùi nước hoa thì nồng nặc lên xuất hiện. Nhỏ tiến đến trước mặt Thiên Băng và thẳng tay tát cô một cái. Phải nói cái tát rất đau khiến cho bên má trái của Thiên Băng đỏ ửng lên in 5 nốt tay. Phong nhìn thấy mà cũng phải ngạc nhiên, cậu ta đảm bảo sư phụ mình mà ở đây thì cô ả kia đi đời lâu rồi. Cô ta trừng mắt nhìn Thiên Băng.

- Cái con nhà quê như mày mà dám quyến rũ anh Phong của tao sao? Mày là cái thá gì chứ hả?

Trước cơn tức giận của cô ta Thiên Băng không bận tâm, cô quay người bước đi nhưng bị cô ta giật tóc lôi lại. Phong đã nhận ra cô ta là cô ả lần gần đây nhất của cậu. (là cô ả ảnh hôn trong thang máy đó mn) Nhưng vừa lúc đó bỗng một cô gái tóc vàng xuất hiện và va vào người cô ả đó. Vâng đó chính là Wendy của chúng ta.

- Lại cái con điên nào va vào tao hả?

Cô ả hét lên giận giữ, Wendy nhìn cô ả, rối rít xin lỗi.

- Xin lỗi chị nhé, tại vì không may bị đẩy nên mới như vậy. Mà bây giờ sắp vào lớp rồi, mọi người đang đứng nhìn đó nên chị bỏ qua cho con nhỏ không biết điều này đi. Em sẽ về dạy dỗ nó đàng hoàng.

- Hừ, chuyện này còn chưa xong đâu.

Nói rồi cô ta bỏ đi, những người khác cũng giải tán. Vũ tiến tới chỗ Phong rồi cả hai cùng bước về tòa nhà chính. Wendy quay qua Thiên Băng, ánh mắt trùng xuống.

- Không sao chứ?

- Không sao. Hôm nay xử nhanh đi còn phải đến chợ đêm.

- Ừ, vậy làm luôn tiết sau, gọi chúng nó đến tầng thượng khu y tế đấy.

Wendy nói rồi quay người bước đi, Thiên Băng cũng lẳng lặng đi theo sau. Cô không phải con người rộng lượng mà cho những kẻ này thích thì đánh. Chẳng qua cô muốn chúng được đánh một chút để khi cô ra tay chúng sẽ cảm thấy không oan ức mà chỉ bị lỗ tí thôi.

-------------

Tiết sau, đúng như Thiên Băng nói thì đám đàn chị cùng con ả kia với cô ả lần trước đến tìm cả hai. Họ cùng nhau đi lên sân thượng khu y tế vì chỗ này ít ai để ý. Thiên Băng và Wendy đã rời khỏi lớp mà không để cho bất kì ai biết chuyện này.

Lúc này một đám con gái đang vây quanh hai cô gái. Từ trên tầng 5 của dãy nhà chính có 4 người hai nam hai nữ đang ngồi ở phòng nghỉ nhìn ra chỗ tầng thượng này để xem phim hành động miễn phí.

- Jersey, cậu đoán xem số bị giết chết là bao nhiêu?

- Chỉ biết là hai đứa đứng đầu sẽ được sống.

- Ừ, nhưng liệu chúng có chịu được cái trò của Venus và Vanessa hay không đây?

Vicky mỉm cười nhìn cô bạn Jane của mình. Hai người đứng ngay cửa kính nhìn xuống chỗ đó. Vũ thì vẫn ngồi làm việc với cái laptop còn Phong ngồi trên chiếc ghế thư thái xem mọi chuyện.

Trên sân thượng.

- Chúng mày đã chuẩn bị tinh thần chưa hai con khốn?

- Băng Băng, lùi lại đi.

- Làm cho gọn ghẽ vào.

Thiên Băng nói rồi cô tiến về phía lan can bước ra phía nhô lên bên kia lancan và ngồi ở đó tựa lưng vào lancan nhìn đi đâu đó với ánh mắt trùng xuống khó hiểu. Lũ con gái thấy cô làm vậy thì ngạc nhiên, ban đầu chúng tưởng cô sợ quá mà tự tử ai dè chỉ ra đó ngồi. Wendy nhìn lũ này, cô đeo đôi găng tay mỏng dính vào và rồi cầm quân bài át bích lên.

- Với mấy người chỉ cần át bích là đủ rồi.

Mỉm cười một cách tà mị Wendy nhìn họ. Lũ con gái tức giận xông vào nhưng ngay lập tức chúng bị Wendy cho một trận. Cứ đứa nào xông vào là bị cô đá và đập cho. Wendy đánh họ không hề thương tiếc, quân bài của cô lia qua cổ họ sắc lẹm như dao khiến máu bắn ra và họ chết ngay lập tức mắt cứ trợn tròn lên. Hai con ả kia đứng ngoài thấy vậy sợ hãi nhưng ngay lập tức quân át bích đã phi lướt qua cắm phịch vào ổ khóa làm hai ả không tài nào mở được cửa ra, muốn rút quân bài cũng khó. Chỉ chừng 5 phút Wendy đã dẹp yên bọn ruồi nhặng chỉ để còn có hai ả đứng đầu kia. Con ả tình lẻ của Phong lúc trước run sợ nhìn cảnh tượng trước mắt mình, Wendy tiến lại gần ả, bàn tay cô từ từ đưa lên chạm nhẹ vào gương mặt trắng trẻo đó. Ngay lập tức cô bóp mổm ả và bắt ả nuốt thứ thuốc gì đó kì quái. Khi ả nuốt xong Wendy buông ả ra.

- Mày cho tao uống gì vậy hả?

Cô ả hét lên kinh hãi, Wendy tiến lại gần chỗ lancan ngồi trên nó gần với chỗ của Thiên Băng nhìn ả nhếch miệng cười.

- Một loại thí nghiệm mới thôi. Yên tâm không chết người đâu mà sợ, nó chỉ làm tê liệt thần kinh của mày thôi. Vì vậy cứ ngồi đó mà xem đi.

Wendy vừa rứt lời thì con ả còn lại xông lên định đá cô thì cô đưa tay gạt phăng chân ả một cách dễ dàng làm ả ngạc nhiên. Wendy đưa chân đạp một cái ả đã ngã ra sàn, cô mỉm cười tháo chiếc găng tay mỏng dính đầy máu rồi rút bộ bài của mình ra trộn trộn.

- Mày có biết vì sao bọn này lại phải mất công cho bọn quỷ cái chúng mày đánh hay không?

- Chúng mày muốn gì?

- Bọn tao vào Royal chỉ với mục đích là tìm mày mà thôi. Không ngờ chưa tìm mày đã tự rước thân đến. Bọn tao cho mày đánh cũng là để lúc bọn tao đánh mày thì mày sẽ bớt cảm thấy oan ức mà thôi.

Wendy tiếp tục trộn và cô kéo dài bộ bài trong không trung rất chuyên nghiệp. Cô ả nhìn Wendy.

- Tại sao? Bọn mày muốn gì ở tao?

- Một câu hỏi hay lắm. Đúng vậy, vì sao bọn tao lại tìm mày nhỉ? Đơn giản thôi vì mày là con gái của ba mẹ mày.

- Cái gì?

- Mày thực sự muốn giả ngu hay sao? Nói vậy mà còn không hiểu ả?

Wendy cầm bộ bài trong tay và rồi nở nụ cười nhìn ả. Thiên Băng ngồi bên kia lạnh giọng.

- Đừng dài dòng nữa Vanessa.

- Ờ.

Wendy gật đầu, sếp lớn lên tiếng rồi thì không nên lằng nhằng nữa. Rút khẩu súng bạc trong túi áo vest ra Wendy nhìn ả.

- Ba của mày dựa vào mối là ăn với tập đoàn Âu Thần mà dám làm mưa gió tuyên chiến với Moths. Sau đó lão giám cử người đi ám sát Venus. Nhưng cái lũ ăn hại của lão đã giết chết một người rất quan trọng với tụi tao. Nếu chúng nó không giết người đó thì bọn tao cũng không về đây làm gì đâu. Vậy nhé, có trách thì trách ba mày ngu và mày cũng ngốc đi.

Nói rồi Wendy đã nổ súng, một phát xuyên thẳng qua não cô ả cùng lúc ghim ngay giữa chán con ả phía sau nữa. Cả hai đứa chết cùng một lúc. Wendy quay qua Thiên Băng nở nụ cười ác quỷ khác hẳn với thường ngày và cả đêm hôm qua.

- Nè, Băng Băng tớ chơi đùa với nó một chút nhé?

- Ừ.

Thiên Băng gật đầu và rồi cô ngả người về phía trước và rơi xuống dưới đó làm cho ba con người đang xem kia ngạc nhiên. Nhưng trong tích tắc một ánh sáng lóe lên và Thiên Băng đã biến mất ngay sau đó. Còn về phần trên sân thượng, Wendy nhẹ bước về phía cửa, cô rút lá bài át bích ra rồi tiến lại gần côn ả-mục tiêu chính trước. Nhìn ả Wendy mỉm cười và rồi cô lia nhẹ cái mép quân bài. Sau đó Wendy từ từ rạch một đường từ trên ngực cô ta xuống tận bụng. Tận mắt chứng kiến cảnh này làm cho ba người kia đã tin về sự việc xảy ra 1 năm trước đây do Moths gây lên. Cũng giống với 1 năm trước thì cô ả đã chết kia có kết cục y hệt.

Sau khi rạch xong, Wendy đã rạch sâu để tìm phần quả tim đang đập kia, cô cầm một cái phi tiêu dài và nhọn có màu bạc và với những bông tuyết đen trên đó. Cắm thẳng vào tim cô ta, Wendy đã dùng quân bài sắc nhọn đó chặt đứt đầu sau đó lẳng xuống dưới sân trường. Còn phần ruột gan của cô ta kia Wendy đã lấy một lọ dung dịch và đổ thẳng vào đó. Ngay lập tức mọi thứ bị ăn mòn. Wendy nhìn cái thân xác bị phanh thây đó thì mỉm cười và nhẹ nhàng lên tiếng.

- Hãy an nghỉ nhé đứa con gái của tội đồ. Yên tâm rằng ta sẽ mang cả ba và mẹ ngươi xuống đó.

Nói rồi Wendy đã bước qua vè mở cửa rời khỏi đây.

- Cô ta....là thật sao Jersey?

Vicky kinh hãi quay qua Jane hỏi thì lúc này Jane đang chăm chú nhìn cái đầu nằm im lìm trên sân trường kia.

- Vậy là vụ một năm trước xử bọn tạo phản với ông hoàng dầu khí KQ là Moths thật sao?

- Không ngờ Vanessa lại trở thành người con gái như này.

Vicky có vẻ ngạc nhiên lên tiếng. Trước đây Wendy là một người hôn nhiên hay cười nói và chẳng bao giờ làm tổn thương ai một cách sâu sắc. Dù có giết người nhưng Wendy cũng chỉ đâm một nhát vào chỗ sườn làm họ chết luôn chứ không để sống rồi cảm nhận đau đớn. Vậy mà bây giờ thì cô đã có thể chơi đùa với một cái xác không chút hối hận, run sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro