Chap 23: Tâm sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



- Ổn chứ sư muội?

Phong ngồi cạnh Thiên Băng trong nhà tắm khi Thiên Băng đang nôn hết mọi thứ ra. Phong nhẹ nhàng vuốt lưng cho cô, ánh mắt cậu thật kì lạ, nó đan xen nhiều khung bậc cảm xúc trong đó.

- Muội đúng là ngốc đấy sư muội, dù có hận, dù có ghét, dù có biết thì cũng đừng nói ra chứ? Sư phụ sẽ không vui và cảnh giác sư muội hơn đấy.

Phong nói mặc dù cậu biết Thiên Băng sẽ chỉ nghe chứ không trả lời. Đột nhiên Phong dừng lại và tiếp tục nói.

- Sư tỷ sẽ về Việt Nam trong vài ngày tới. Tỷ ấy nói sẽ chủ trì sàn A.O.D vì lo cho sự an nguy của sư muội.

- Ngu ngốc.

Thiên Băng nói rồi với lấy khăn giấy lau miệng. Cô đứng dậy buộc gọn hớt hết tóc lên rồi đi ra ngoài. Ngồi lên ghế Thiên Băng thở hắt một cái, cô kéo khóa áo xuống cho dễ thở chút.

- Vậy muội tính làm gì?

- Anh định thăm dò cho ông ấy sao sư huynh?

- Không, là ta lo cho an nguy của muội thôi.

Phong mỉm cười với lấy cái kẹo mút trong giỏ bóc ra ăn ngon lành rồi ngồi đối diện Thiên Băng. Không bận tâm đến Phong Thiên Băng nhìn vào đồng hồ của mình. Hiện tại bây giờ cũng đã 11h rồi và chắc chắn đêm nay vừa có chuyến hàng xuất về cảng.

- Muội đang suy nghĩ về lô hàng mới sao? Toàn là hàng trắng với đạn dược thôi. Chẳng có gì mới đâu. Mà nghe nói lô hàng đó do Bá tước Dark ra tay đó.

- Jack sao?

Thiên Băng nhíu mày nhìn Phong thì cạu ta nhún vai tỏ vẻ không biết. Thiên Băng đứng bật dậy tiến tới tủ và lấy một bộ đồ ra thay.

- Sao chẳng bao giờ muội mặc những bộ trang phục thướt tha hay sexy giống mấy cô gái khác nhỉ?

- Tôi khổng phải 'mấy cô gái khác'.

- Ừm, cũng phải. Muội là kẻ khác người mà.

Phong gật đầu vẻ đồng tình. Thiên Băng đi vào nhà tắm thay đồ rồi nhanh chóng đi ra. Cô nhìn Phong vẫn đang ngồi đó đợi mình.

- Sao không về phòng ngủ đi?

- Hôm nay ta lại nổi hứng muốn ở cùng sư muội. Làm một cốc ca cao đi?

- Ờ.

Thiên Băng gật đầu rồi cả hai đi xuống nhà ăn tự pha cho mình những cốc ca cao yêu thích. Của Phong cacao luôn có sẵn vì pha rồi để trong ngăn mát. Còn Thiên Băng lúc nào cũng tự mình pha lấy rồi cho cả đống đá vào (cacao thì ít mà đá thì nhiều)

- Ngày mai đi chơi không?

- Đi đâu?

Thiên Băng nhíu mày khi tự dưng tên này hôm nay nổi hứng rủ mai đi chơi. Đúng là cô cần phải đề phòng.

- Chơi thì ở đâu mà chẳng được.

- Đừng nói anh rủ tôi đến cái tập đoàn nhà anh nhé?

Thiên Băng lờ mờ đoán thì Phong mỉm cười. Cậu ta không ngờ Thiên Băng đoán được ý đồ của mình.

- Sư muội đúng là không phải tầm thường nhỉ?

- Nè, tôi hỏi anh một câu nhé?

Thiên Băng nhìn thẳng vào mắt Phong không do dự để đặt câu hỏi. Phong cũng mỉm cười gật nhẹ đầu, xem ra cậu ta đang thích thú.

- Anh từng yêu ai đó và vẫn yêu có phải không?

- Ừm.

- Người đó hiện đang ở rất xa anh?

- Không hẳn.

Phong suy nghĩ chút rồi cũng lên tiếng. Điều này càng làm Thiên Băng chắc chắn về người mà Phong thích kia. Cô định hỏi tiếp nhưng thôi, Phong nhíu mày nhìn cô.

- Sao đột nhiên sư muội hỏi vậy?

- À, không có gì chỉ là tôi thấy anh trung thành với tình yêu của mình thật.

- Vậy còn sư muội? Có từng yêu ai đó và vẫn yêu không?

Lần này đến lượt Phong hỏi vặn lại. Thiên Băng vừa mới uống một ngụm cacao mà suýt nữa phun ra.

- Không...không có........

- Không có sao? Sao lạ nhỉ?

Phong đưa tay lên xoa cằm vẻ suy nghĩ. Thiên Băng chột dạ nhìn người con trai trước mặt mình kia.

- Tối hôm nào ấy nhỉ? Ta vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của hai cô gái và còn biết được...

- Có rồi được chưa?

Thiên Băng bỗng dưng hét lên, Phong mỉm cười đắc thắng vì cá cắn câu. Trong một cuộc chiến bạn nổi giận là bạn dễ bị nhìn rõ bước đi và sẽ dấn đến bạn thua. Thiên Băng có vẻ đang ở trong trường hợp này.

- Vậy người đó hiện đang ở đâu? Gần hay xa?

- Ở gần nhưng mà tôi từ bỏ người đó rồi.

- Sao lại từ bỏ?

- Vì người đó có người khác rồi. Đơn giản vậy thôi, tôi không thích làm kẻ thứ 3 chen chân vào chuyện tình của người khác. Với lại......yêu sẽ là một điểm yếu chết người.

Thiên Băng đã cầm cốc cacao làm hơi hết sạch, cô còn nhai luôn một viên đá nhỏ. Cắn viên đá mà người nghe là Phong cảm thấy được cơn tức giận và sự xót xa của cô.

- Cả hai chúng ta đều là kẻ ngốc vọng tưởng về một thứ không thể nào với tới được.

- Nhưng dù sao anh cũng sắp gặp được người mình yêu còn gì?

Thiên Băng nói rồi đứng dậy đi lên trên phòng. Phong ngồi đó suy nghĩ câu cô vừa nói rồi tự mỉm cười một mình.

- Thì ra là vậy...sư muội đúng là người đáng yêu nhất trên đời.

Phong mỉm cười rồi cũng xử lí nốt cốc cacao sau đó cũng lên gác. Về phần những người bạn kia ăn chơi chán chê đến tận 1h sáng mới thèm về ngủ để mai đi học.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro