Chap 24: Đầu bếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng sớm hôm sau.

- Á...........

Một tiếng hét buổi sáng thật chói tai làm mọi người đang ngủ ngon giấc cũng phải giật mình mà chạy ngay đến trước cửa phòng của người vừa gây ra trận đại láo loạn này đây.

- Sao anh lại ở đây hả? Đồ sư huynh đáng ghét nhất trên đời.

Thiên Băng hét lên và cầm gối đánh vào người kẻ đang nằm ngủ cạnh mình kia. Vì cửa khóa nên mọi người đứng ngoài loay hoay không biết tính sao nữa.

- Tránh ra đi.

Sam nhẹ nhàng lên tiếng thì Wendy, Kira và Vũ đều tránh ra xa. Ngay lúc đó Sam đã thẳng chân không thương tiếc cho cái cửa nát tinh tươm. Vậy là Thiên Băng được thay cửa mới rồi. Nhưng trước mắt bốn người này là hai con người kia đang ôm lấy nhau.

Để biết được sự việc thì tua lại lúc trước khi Sam phá cửa là lúc Thiên Băng đang dùng gối đánh Phong. Tất nhiên là Phong sẽ đỡ lấy mấy cái đánh đó rồi. Ngay lúc đó Phong đã túm tay Thiên Băng lại và kéo cô vào lòng mình ôm khư khư. Thế là có cảnh để cho 4 người kia xem. Kira thấy vậy mắt phừng phừng lửa giận, Sam lắc đầu ngán ngẩm, Wendy thì đứng đó bụm miệng cười. Vũ thì chỉ lắc đầu không biết nói sao với thằng bạn này nữa.

- Tránh ra...TRÁNH RA KHỎI BĂNG BĂNG.....

Kira hét lên rồi xông lên định kéo Thiên Băng ra nhưng bị Wendy túm lại. Thiên Băng thì tìm cách thoát khỏi vòng tay của Phong nhưng bất lực.

- Hai người có tình tứ cũng đừng đánh động cả cái nhà này lên chứ?

- Ưm...uông...e....a.......(buông em ra)

Kira cố gắng gỡ nhưng không được và bị Wendy với Sam lôi ra ngoài. Vũ nhìn cả hai.

- Lần sau yêu cầu trật tự dùm cho, còn tưởng có động đất sóng thần cháy nhà cơ đấy.

Vũ đi mất hút, đúng là cũng có lúc cậu ta nói hài vài câu đó. Còn lại hai người gây ra vụ bạo loạn kia. Phong đã buông Thiên Băng ra thì ngay lập tức bị cô đánh cho phát may mà cậu ta lé kịp.

- Sao anh dám ngủ ở đây hả? Phòng anh ở bên kia không phải ở đây.

- Muội ồn ào quá đó. Yên cho ta ngủ xíu đi.

- Dậy ngay, hôm nay đi học, mà tôi không muốn anh ở trong phòng tôi đâu.

Thiên Băng hét lên nhưng Phong đã ra hiệu cho cô nhỏ tiếng.

- Hôm nay cúp học. Đã nói đến tập đoàn Âu Thần mà.

- Vậy giải thích ngay vụ này đi.

- À, ta đã nói rồi còn gì, ta muốn đêm qua ở cùng sư muội.

Phong mỉm cười nằm đó và nhắm mắt ngủ. Thiên Băng ức muốn chết mà, cô đứng dậy tiến về phía cái cửa nát tanh bành kia thì Phong lên tiếng.

- Sư muội là ngốc hay giả ngốc vậy?

- Ý anh là sao?

Thiên Băng không quay lại mà đều đều lên tiếng. Phong mỉm cười, đôi mắt hơi hé nhìn về phía Thiên Băng mà nói.

- Muội nghĩ người ta yêu là sư tỷ sao? Đúng là ngốc hết thuốc chữa. Người ta yêu đang ở ngay trước mắt ta đấy.

- Sao?

Thiên Băng kinh ngạc quay lại nhìn thì chỉ thấy Phong đang nhắm mắt ngủ. Cô không nói gì nữa bỏ ra ngoài. Phong chỉ mỉm cười rồi ngủ luôn giấc nữa.

Nhà ăn.

- Sam, sửa cửa ngay.

- Tự sửa đi.

- Là ai phá cửa của tao hả?

Thiên Băng trừng mắt nhìn Sam, Wendy ngồi bên cạnh đùn cốc cacao đá về phía Thiên Băng cho hạ hỏa, cô mỉm cười.

- Được rồi, để nát tao gọi Ben đến sửa cửa cho.

- Hôm nay cúp học đi, chúng mày cứ đi đâu chơi thì tùy.

Thiên Băng nói rồi cầm cốc cacao lên uống ngon lành. Kira ngồi đối diện mắt vẫn còn bốc lửa nhìn Thiên Băng. Sao Phong dám cướp Thiên Băng của nhỏ chứ?

- Em không thể để yên cho cái tên đó đâu.

- Rồi làm gì được người ta hả nhóc? Sư huynh yêu quý của nó mà.

Sam cười rồi chỉ về phía Thiên Băng làm cô giật mình. Đến bữa ăn mà Vũ vẫn ôm cái máy tính của mình.

- Băng Băng, sư phụ gửi lời nhắn là đến gặp người đó.

- Cứ nói tối nay tôi sẽ đến.

Thiên Băng nhìn Vũ nói lại. Wendy đang ăn thì sực nhớ ra một chuyện hệ trọng cần giải quyết trước đó.

- Vậy còn lão già đó với con mụ vợ lão thì sao đây?

- Vụ này để tao xử, mày cứ đi với Sam và Kira đi. Nhớ sửa cửa cho tao đó.

Thiên Băng nói rồi cầm theo hai cốc cacao đi lên phòng. Sam ngồi đó tặc lưỡi.

- Chậc chậc, nó chăm lo kĩ càng cho chồng nó chưa kìa.

- Ủa nhưng ai nấu bữa sáng vậy?

Kira tò mò hỏi thì tất cả nhìn nhau. Ở đây chẳng đứa nào biết nấu ăn thì bữa sáng dọn sẵn trên bàn là ai chuẩn bị?

- Oa, nhà có ma chồng ơi, vợ sợ quá.

Wendy thét lên nhảy đến ôm chầm lấy Sam. Cái hành động này làm cho Kira và Vũ với Sam phải bật cười mất thôi. Nhưng đúng là họ chẳng biết ai chuẩn bị bữa sáng cho họ cả.

- Chẳng lẽ....

Cả ba đứa cùng nhau đồng thanh lên tiếng. Vũ cũng tò mò là ai nấu ăn đó. Cả bốn cùng quay ra phòng khách, ban nãy họ đi nhanh không ngó ra phòng khách.

- A...

- Ô...

Hai âm thanh vang lên cùng lúc. 5 người đứng nhìn nhau không chớp. Ba cô gái kia đồng thanh.

- Cô là ai?

- Tôi á? Tôi là ai nhỉ?

Người con gái lạ mặt ngồi phòng khách đang đọc báo kia mặt ngu ngơ tự hỏi mình thì Kira hét lên.

- Cô còn không biết mình là ai thì sao bọn tôi biết được?

- Hì hì...xin trân trọng giới thiệu...

Vừa nói cô gái đó vừa gập tờ báo lại rồi đứng dậy ngay ngắn nhìn họ mỉm cười rõ tươi.

- Tôi là Emma, đầu bếp mới được Venus cử đến để chuẩn bị mọi bữa ăn trong nhà của mọi người.

Người tên Emma kia giới thiệu xong làm bốn người kia nhìn nhau. Họ không biết Thiên Băng gọi cho người con gái này đến đây từ bao giờ nữa.

- Ồ, nhưng sao không nghe nó bảo gì nhỉ?

- Venus đã gọi đến từ một năm trước rồi.

- CÁI GÌ? 1 NĂM Á?

Ba cô gái cùng đồng thanh hét lớn, Vũ đứng bên cạnh cũng hết chịu nổi. Trong cùng một ngày phải nghe hét nhiều quá.

- Thường thì tôi chỉ nấu ăn trên đảo thôi. Muốn nhờ tôi đi làm đầu bếp riêng thì chí ít phải nhắn tới trước đó vài năm để tôi còn chuẩn bị. Vì Venus là khách hàng được ưu đãi nên chỉ cần 1 năm thôi. Bình thường hình như tôi bắt họ chờ đến 2 hay 3 năm gì đó. Hì hì.

Emma mỉm cười, họ đều chung ý nghĩ hình như người này bị điên thật rồi. Có đi nấu ăn thôi sao mà phải cầu kì vậy chứ? Mà ai rảnh hơi đi thuê Emma về nấu ăn không biết.

- Vậy mọi người hãy dùng thử đi nhé rồi cho tôi ý kiến.

Emma nói rồi đùn đẩy họ vào nhà ăn. Lúc này cả 4 cùng bắt đầu cầm đũa gắp một ít món rau củ thôi. Chỉ là món rau củ bình thường thôi nhưng mà.

- Woa...

Cả 4 cùng đồng thanh và họ nhanh chóng bữa sáng. Giờ họ đã hiểu sao những người khác chờ mấy năm để thuê cô gái này rồi.

- Venus nói mọi người đi đâu tôi theo đó để luôn phục vụ bữa ăn đầy đủ.

- Ồ, có gói ưu đãi này sao? Hay ghê nhỉ?

Wendy cười toe toét nói rồi lại cắm đầu ăn. Đúng là lần đầu họ mở rộng tầm mắt thế nào là ngon không tả được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro