Chap 45: Tìm lại hình bóng ngày ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi cả 5 thí nghiệm sinh học cùng rời đi thì Thiên Băng đứng dậy tiến về phòng thí nghiệm, cô ấn nút đỏ to đùng trên bức tường và một cánh cửa mở ra, bên trong là một ống tụ nhỏ hơn 5 ống trụ bên ngoài rất nhiều. Thứ dịch màu đỏ kì dị đó rất nhiều đang vây kín không thể nhìn được nó bao bọc lấy cái gì. Thiên Băng lặng bước đến bên cột trụ đó và đưa bàn tay lên chạm vào mặt ống trụ.

- Baby...anh chị con và mẹ Wendy rất mong chờ con tỉnh giấc. Nhưng nếu muốn con có thể ngủ mãi cũng được. Ta sẽ bảo vệ cho con, cho anh chị con, cho mẹ Wendy, cho đứa trẻ ấy.

Khi Thiên Băng vẫn đang nói thì bỗng lớp dịch đỏ bị một bàn tay nhỏ nhắn đẩy ra và rồi gương mặt một đứa trẻ con xuất hiện, nó trừng lớn mắt nhìn Thiên Băng làm cô bất giác sợ hãi. Bàn tay nhỏ bé của đứa nhỏ đó đưa lên chạm vào mặt ống trụ. Hai bàn tay bị phân cách bởi bức màn mỏng manh không thể phá hủy.

- Con tỉnh rồi sao Baby...mẹ rất nhớ con.

- Ma...mama.........

Đứa nhỏ cất tiếng gọi yếu ớt làm Thiên Băng bật khóc, cô gạt cái cần và toàn bộ số dịch đỏ bị hút vào trong người đứa nhỏ một cách nhanh nhất, đứa nhỏ quay lưng ngước lên phái trên nắp ống trụ thì Thiên Băng nhìn thấy mảng lưng của đứa nhóc đang từ từ khép lại với một bộ máy móc bên trong đó. Mở lắp ống trụ Thiên Băng giúp đứa trẻ ra ngoài lau người cho nó.

- Mama....

- Baby ngoan...mẹ sẽ đưa con đến chỗ mẹ Wendy.

- Mama.

Đứa bé đó chỉ liên tục cất tiếng gọi mama, hình như nó không thể nói câu khác ngoài câu mama đó.

-----------------------------------

- Cậu không thể ngừng việc uống rượu và gái gú sao?

Vũ bực mình giật chai rượu của Phong và đuổi mấy cô chân dài đang uốn éo ôm lấy cậu ta kia. Phong chỉ cười không nói gì, trong suốt 7 năm qua, cậu ta đã đánh mất hình bóng một ai đó rất quan trọng, trong 7 năm cậu ta quay trở về là một Âu Dương Phong đào hoa trước đây. Tuy nhiên trong cậu cũng có nhiều sự thay đổi khó nói được. Vừa lúc cả hai thấy Wendy đi lướt qua tiến tới quầy pha chế và một anh chàng quen thuộc đang làm nhân viên pha chế không ai khác chính là Trần Lạc Hi lừng danh của Heaven kia.

- Người đẹp có chuyện gì đến đây sao?

- Chán thôi.

Wendy nhàn nhạt nói rồi cầm ly rượu vang đỏ trên bàn ngắm nhìn mới nhấp một ngụm. Mới vừa rồi cô nàng mới từ casino trở sang bar này. Trần Lạc Hi chỉ cười đứng đó, vừa lúc cánh cửa mở ra, họ nhìn thấy một người con gái mặc đồ cố hữu màu xám đó, mái tóc nâu đỏ buộc hớt hết lên, bên đuôi mắt phải có hình chú bướm nhỏ màu đen và người đó không ai khác chính là Thiên Băng nhà ta. Điều lạ là cô nàng đang cõng một đứa bé trên lưng mà đứa bé đó đang nhắm mắt nhưng không ngủ.

- Vanessa....

Thiên Băng mỉm cười gọi tên thì Wendy cùng Trần Lạc Hi quay ra nhìn. Đối với Trần Lạc Hi hắn chỉ cười cười với Thiên Băng thay lời chào còn Wendy kinh ngạc nhìn đứa bé trên lưng kia. Thiên Băng để Wendy bế đứa bé xuống ngồi trên đồi Wendy và rồi đứa bé mở mắt.

- Mama....

- Baby con muốn uống gì?

- Mama....

Đứa bé đó vẫn chỉ với một từ đó, Thiên Băng nhìn Lạc Hi mỉm cười rồi ngồi xuống ghế.

- Cho một ly sữa tươi, Baby cần chúng.

- Con bé không nói chuyện được sao?

- Mama.

Đứa bé vẫn tiếp tục thì Wendy mỉm cười hơi nghiêng đầu hôn nhẹ lên má cô bé.

- Con có nhớ mẹ Wendy chứ baby?

- Mama.

đứa bé đó cất tiếng và cười vui vẻ, Thiên Băng đưa tay xoa đầu nó. Cách đó không xa Vũ và Phong đang ngồi nhìn họ. Vũ thắc mắc rằng Thiên Băng nhớ mọi chuyện rồi sao? Còn Phong thì khác, cậu ta đang đau đầu khi cứ nhìn gương mặt và nụ cười của Thiên Băng lại làm cậu ta không sao hiểu được. 'Là em phải không? Có phải em là một mảng kí ức đó?'

- Phong không sao chứ?

Vũ lo lắng hỏi thì Phong lắc đầu, Thiên Băng quay ra và nhìn thấy bàn của hai anh chàng này. Đôi mắt cô bỗng tối sầm lại vừa lúc đó Bon xuất hiện chắn trước mặt cô để cô không nhìn thấy hai người kia nữa.

- Giáo Hội Queen đã bị giết hết rồi.

- Sao lại? Ai đã làm chứ?

Wendy gần như hét lên, Lạc Hi tiến ra ngoài đặt cốc sữa trước mặt Wendy và cô bé kia rồi ngồi xuống bên cạnh Thiên Băng, hắn ta dường như không bận tâm. Thiên Băng càng tỉnh bơ hơn như chưa nghe thấy gì cả.

- Không biết ai làm nhưng họ bị giết chết trong đêm hôm qua từ khi ở cuộc gặp mặt đó trở về.

- Bon, nói với Ben em sẽ xuống lấy đồ.

- Ừ, mà tình yêu ổn chứ?

Bon ánh mắt đầy sự yêu thương, bàn tay đưa lên chạm vào bên má của cô hỏi thì Thiên Băng mỉm cười đưa tay cầm lấy bàn tay đó của Bon.

- Em luôn ổn.

- Bỏ cái bàn tay của anh ra khỏi vợ tôi đi Bon.

Một giọng nói lạnh lùng vô cùng vang lên, họ nhìn ra thì Nich đang đằng đằng sát khí tức giận nhìn. Thiên Băng mỉm cười rồi buông tay Bon ra để anh rút lại.

- Đến rồi sao?

- Vợ được tự do một chút là lại bao thằng đàn ông vây quanh hỏi sao chồng không tức chứ hả? Vợ biết chồng sẽ ghen mà?

- Đó là việc của anh thôi Nich à.

Thiên Băng vẫn cười thì vừa lúc đó cô nhóc kia với tay về phía cô.

- Mama....

- Sao? Mama?

Nich nhíu mày và họ nhận ra sắp có núi lửa tuôn trào rồi. Thiên Băng quay sang bế đứa bé mỉm cười mà không quan tâm đến con người đang đứng bên cạnh mình kia.

- Con muốn gì sao Baby?

- Mama...

Đứa bé mỉm cười thì Thiên Băng gật đầu rồi đưa cho Wendy.

- Mày đưa con bé đi đi Vanessa, tao có chuyện cần giải quyết rồi.

- Ok, baby đi với mẹ Wendy nhé?

Wendy mỉm cười rồi ôm đứa bé đi, Trần Lạc Hi cũng cùng cô rời khỏi đây với Bon nữa. Thiên Băng nhìn Nich đang đứng đó thì cô lại gần rồi vòng tay ôm lấy cổ Nich.

- Anh nghĩ đó là ai?

- Con của vợ sao?

- Ừ, là một đứa con nuôi. Em còn nhiều con nuôi lắm.

- Tin được không?

Nich vẫn nghi hoặc thì Thiên Băng mỉm cười buông Nich ra rồi nắm lấy tay cậu cùng rời khỏi khu quán bar này.

- Anh sẽ tin thôi. Anh thấy em có thời gian ngủ với người khác ngoài anh để sinh con cho họ sao?

- Vợ nói vậy làm chồng không vui.

- Anh nên biết em thực sự thấy sợ....anh đó.

Thiên Băng thay đổi tông độ của câu nói rồi cùng Nich đi vào thang máy xuống đến tầng 2khu vũ khí do Ben cai quản. Nich yên lặng đứng trong thang máy nhìn cô vợ của mình.

- Nếu vậy thì đừng để chồng điên lên nếu không họ sẽ bị tổn thương.

- Anh nghĩ em để anh làm họ tổn thương? Cứ bình thường thôi vì em đã là của anh rồi.

Thiên Băng mỉm cười và cửa thang máy mở ra, hai vợ chồng đi vào đó xem vũ khí mới. 'Anh sẽ còn thế nào khi biết về đứa bé kia? Nich mà em biết không phải là anh, anh không phải là Nich đã từng yêu em.'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro