Volume 6: Chapter 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình sẽ không bao giờ tin một ai nữa. Không bao giờ.

Haruyuki nhớ lại cảnh một Anti-Hero hắc ám đã nói ra lời đó ở một bộ manga, trong khi anh ta đang hạ vũ khí ở một tay xuống, còn tay kia thì dùng để bịt vết thương.

Cậu vẫn đang ngồi ngay ngắn ở một góc của bộ ghế sofa, với ly trà đỏ trên tay. Đó là loại trà Darjeeling nhìn có vẻ đắt tiền mà đích thân Kuroyukihime đã rót cho cậu, nhưng cậu vẫn chưa hết sốc để có thể thưởng thức mùi hương của nó.

—Không bao giờ tin ai nữa thì có hơi quá, nhưng ít nhất mình sẽ bắt đầu biết nghi ngờ mọi người. Những kẻ đột ngột xuất hiện và đối xử với mình như một con người, đảm bảo chỉ có thể là Burst Linker thôi. Không chỉ thế, còn là các Linker cấp độ cao nữa.

Với quyết định đó, cậu liếc nhìn về phía bên kia của ghế sofa, và thấy Shinomiya Utai đang rót sữa vào ly trà của mình với vẻ nghiêm trọng. Sau khi đã bỏ vào một lượng thích hợp, em ấy gật đầu và đặt cái bình xuống, rồi dùng muỗng khuấy một cách cẩn thận.

Cậu nhìn vào cái điệu bộ trẻ con đó mà vẫn thấy khó hiểu vài thứ. Utai là một học sinh lớp 4 của Học viện Matsunogi nhánh tiểu học, và sinh vào tháng 9 năm 2037, nghĩa là cô bé chỉ mới 9 tuổi và 9 tháng. Thậm chí còn nhỏ hơn Xích Vương Niko hai tuổi nữa.

<Nega Nebulus> thế hệ đầu đã bị giải tán vì một tai nạn giữa Kuroyukihime và bốn Element vào hai năm rưỡi trước, nên lúc đó Utai chắc chỉ mới 7 tuổi là cùng. Thế thì rốt cuộc em ấy trở thành Burst Linker vào năm mấy tuổi ấy nhỉ?

Trong lúc Haruyuki hớp trà với rất nhiều câu hỏi còn đọng trong tâm trí, Kuroyukihime đang ngồi ở bên trái cậu đã đưa tách trà của cô về lại đĩa, và bắt đầu cuộc đối thoại bằng vài từ không ngờ tới.

“…Ngày hôm qua, em cũng không dùng tới Neuro Linker, nên là bình thường em hay bỏ nó ra à, Utai?”

Trong khi đang hớp ly trà sữa bằng tay phải, Utai khéo léo trả lời câu hỏi đó chỉ bằng tay trái. Điều ấn tượng nhất là tốc độ của em ấy vẫn không hề bị suy giảm.

[UI> Vâng. Nếu như đeo nó, em sẽ muốn tới thế giới đó đến chết mất.]

“Vậy thì em cứ tới đó đi. Không như chị, em không hề bị truy nã hay gì. Dù cho tên em có xuất hiện trên danh sách thi đấu, thì cũng không có vụ mấy tên phiền toái tấn công em liên tục đâu.”

[UI> Mỗi tháng, em thường đi solo ở vùng trung lập Setagaya một hoặc hai lần. Chỉ như thế là đủ rồi ạ. Em không thể đòi hỏi hơn được, vì phần lớn trách nhiệm của việc <Nega Nebulus> bị hủy diệt đều thuộc về em cả.]

“Cái gì…!?”

Haruyuki cứng họng.

Cậu đọc cửa sổ chat hết lần này tới lần khác, nhưng dù có đọc bao lần đi nữa, thì những con chữ của Utai vẫn không hề thay đổi ý nghĩa của nó.

—Sự hủy diệt của <Nega Nebulus>.

Đó là những lời mà Kuroyukihime đã lặp lại nhiều lần trước đây.

Trong Hội nghị Thất Vương hai năm rưỡi trước, Hắc Vương Black Lotus đã lấy đầu của Xích Vương Red Rider, người đang tuyên truyền hòa bình giữa các Lv9 vào lúc đó, và trở thành kẻ bị truy nã bậc nhất. Kết quả là, <Nega Nebulus> thế hệ đầu do cô ấy dẫn dắt đã bị hủy diệt, và Haruyuki có thể hiểu được tới khúc đó— nhưng mà…

Khi nhìn sang bên cạnh như muốn được giải thích, Kuroyukihime vẫn còn trong bộ đồ thể dục đang nhìn xuống tách trà của cô với đôi mắt buồn bã, và không hề cất lời. Utai cũng giữ im lặng suốt, trong khi bàn tay trái vẫn còn đặt trên bàn phím ảo.

Trong sự yên tĩnh nặng nề này, ánh sáng phát ra từ cánh cửa sổ phía bắc ngày một sáng hơn. Tuy là vẫn chưa tới giữa hè, nhưng bầu trời đã bắt đầu trở nên âm u sau khi qua 6 rưỡi chiều. Thành viên hội học sinh chỉ được phép ở lại đến 7 giờ tối là cùng. Haruyuki đang lo lắng về chuyện đó, nhưng cậu cũng tò mò về cuộc đối thoại của hai người họ, nên đành giữ im lặng. Cậu mong được giải thích để có thể thấu hiểu mọi thứ, nhưng Haruyuki vốn dĩ chỉ là khách không mời mà tới, nên là cậu chần chừ không dám hỏi.

May thay, cả hai Burst Linker chuyên nghiệp kia đều đã hiểu. Kuroyukihime thỏ thẻ với một tiếng thở dài nhỏ.

“…Lúc này đây, dù là có chủ ý hay vô ý, tôi vẫn tránh nói về <Nega Nebulus> thế hệ đầu. Kiểu như bám víu vào một thứ gì đó đã mất là điều mà tôi không dám đối mặt khi nhìn nhóm Haruyuki-kun đang cố gắng hết mình. Tôi cứ nghĩ… rằng mình không hề có dũng khí để đối mặt với tội ác của chính mình…

Nhưng mà, Raker đã trở lại, và tôi cũng được gặp lại Uiui sau hai năm trời. Thời gian phải đối mặt với quá khứ đã đến… có thể nào là vậy chăng…?”

Khi mà Haruyuki đang nín thở để lắng nghe những lời đó, Utai di chuyển ngón tay rất nhanh.

[UI> Nếu như chị nói đó là ‘tội ác’, thì em cũng là đồng phạm thôi. Sau khi chối bỏ quá khứ của bản thân, và tiếp tục lẩn trốn tại một xó nào đó của Thế giới Gia tốc trong thời gian dài… Lý do mà em, Sacchin, và Fuu-nee có thể đối mặt với bản thân lần nữa, có lẽ là vì công sức của các thành viên tân <Nega Nebulus>. Arita-san có quyền được biết lỗi lầm mà các thành viên đời cũ đã mắc phải, và lý do vì sao chúng ta biến mất khỏi tiền tuyến.]

“Ờ… phải rồi. Đúng như em nói đấy.”

Kuroyukihime sau khi đọc xong dòng chữ màu hồng, liền quay sang phía Haruyuki.

Bên trong đôi mắt đen tuyền ấy, cậu nhìn thấy được sự do dự mỗi khi cô định nói về quá khứ của mình, nhưng hiện tại thì không chỉ có mỗi điều đó. Ở chính giữa con ngươi của cô, có một ngôi sao nhỏ đang tỏa sáng.

Sau khi im lặng, cô lên tiếng với giọng nói trang nhã hòa lẫn cùng thương đau, nhưng cô vẫn cứ nói như thể đang cố vượt qua điều đó.

“…Haruyuki-kun. Như cậu đã biết, lúc trước tôi giả bộ đồng ý với đề nghị thỏa hiệp của Xích Vương đời đầu là Red Rider, và lấy đầu hắn ta. Sau đó tôi đã chiến đấu với năm vị Vua còn lại, và sau khi Burst Out thành công, tôi đã ngắt kết nối khỏi Global Net trong suốt hai năm trời…

Nhưng sự thật thì, ngay ngày hôm sau của cuộc chiến với sáu vị Vua, tôi đã đăng nhập vào Vùng Trung lập Vô hạn, để có thể gửi lời xin lỗi tới các thành viên <Nega Nebulus> thế hệ đầu, và tặng cho mọi người một lượng lớn điểm mà tôi đã thu thập được.”

[UI> Không đời nào tụi em lại chấp nhận điều như thế cả.]

Sau khi Utai nhập chữ vào, Kuroyukihime cười khẩy.

“Nhưng mà chị không còn thứ gì khác để trao lại cả. Chị thậm chí còn định dùng điểm để mua vật phẩm tại Cửa hàng, nhưng mọi người vẫn rất tức giận…”

[UI> Dĩ nhiên rồi. Giờ nhớ lại cũng đủ khiến em tức tối rồi này.]

“Xin lỗi ha.”

Sau tiếng cười thứ hai, Kuroyukihime lại tiếp tục với bờ vai đang run rẩy.

“…Tuy nhiên, câu truyện vẫn chưa kết thúc tại đó. Tôi đã bộc bạch những gì mình làm, và tuyên bố rằng sẽ giải nghệ sau khi chọn ra thủ lĩnh tiếp theo. Nhưng thay vào đó, nhóm <Element> của Utai lại đưa ra một đề nghị kỳ quặc.”

“E… Element…?”

Sau khi Haruyuki lẩm bẩm nhắc lại từ đó, Utai gõ chữ với khuôn mặt hơi ửng đỏ.

[UI> Vào lúc đó, bốn Burst Linker đảm nhiệm vai trò như là phó thủ lĩnh của <Nega Nebulus> đã bị gán cho cái biệt danh ấy. Lý do là vì thuộc tính từ Avatar của họ đều được phân thành Thổ, Thủy, Hỏa, và Phong.]

“Phong thì dĩ nhiên là Sky Raker rồi. Còn thuộc tính của Uiui là gì thì, tôi sẽ để cậu tự tìm hiểu đấy.”

Kuroyukihime dứt câu bằng một nụ cười, còn Utai thì có phần hơi xấu hổ, khiến Haruyuki ngơ ngác nhìn qua lại giữa họ.

Bốn vị phó thủ lĩnh được trao biệt danh Element. Vậy nghĩa là, cũng có thể xem họ như kiểu “Tứ Thiên Vương” của thời chiến quốc. Tuy có hơi khó hình dung, nhưng cô bé nhỏ nhắn này lại có thể đứng ngang hàng với Sky Raker “đó” ư!? Nếu em ấy mạnh như thế, và cũng sống ở Suginami, thì tại sao Kuroyukihime không liên lạc với cô bé, và mời trở lại Legion sớm hơn chứ? Mặc dù rằng giữa họ đang có chuyện, nhưng nếu cô bé có thể giúp đỡ cho các trận Lãnh thổ chiến, thì họ có thể phòng thủ dễ dàng hơn rồi.

Haruyuki nghĩ tới lui về chuyện đó và vài thứ nhỏ nhặt khác, nhưng Kuroyukihime liền thay đổi biểu hiện bằng một cái hắng giọng, nên cậu cũng liền ngồi thẳng lưng lên. Một sự điềm tĩnh đang tràn ngập căn phòng hội học sinh này.

“—Đề nghị mà Element đưa ra để phản lại thông báo giải nghệ của tôi, cũng là điều mà tôi hoàn toàn không ngờ tới. Họ nói rằng… ngoài việc đạt tới Lv10 ra, có thể vẫn còn phương thức khác để phá đảo trò Brain Burst…”

“Cái gì…!?”

Những lời đó cũng đã khiến Haruyuki bị sốc.

Một phương thức để phá đảo trò đấu đối kháng qua mạng, Brain Burst. Vẫn còn một cách khác ngoài cái điều kiện ‘đạt tới Lv10’ khó xơi, điều mà cậu cứ ngỡ là duy nhất từ bấy tới giờ sao?

Đó có phải là một mục tiêu khó nhằn tương tự như vậy? Ví dụ như là, kiểm soát toàn bộ lãnh thổ? À không, như vậy thì phi thực tế quá. Vì phần lớn Burst Linker đều tập trung ở trung tâm Tokyo, nhưng khu vực chiến đấu vẫn được trải rộng ra toàn Nhật bản này.

Vì không thể nghĩ ra được gì, nên Haruyuki gặng hỏi liên tục:

“Đó… Đó là gì thế? Phương thức khác để phá đảo trò chơi ấy!?”

“Cậu cũng từng nhìn thấy nó rồi đấy, Haruyuki-kun.”

Haruyuki mở to mắt ra trong khi nhìn về phía Kuroyukihime, người đột nhiên chuyển chủ đề với một tông bí ẩn.

“Đã từng… thấy ư? Chính xác thì em đã thấy cái gì?”

“Tòa lâu đài thần bí luôn tồn tại ở trung tâm Thế giới Gia tốc; và không ai có thể đột nhập vào đó dù đã thử biết bao nhiêu lần… Nó chính là cái nơi mang hình dáng oai nghiêm mà cậu đã từng thấy đó.”

Chính ngay lúc ấy—

Khung cảnh mà cậu mới thấy ngày hôm qua bắt đầu hiện lên trong tâm trí cậu.

Sân đấu Thành phố Quỷ ẩn bên trong lớp sương dày. Nằm cách xa một quãng với thành phố đầy ghê rợn, là những cây cột đen chạm đến tận những đám mây đen đúa. Mặc dù nó khước từ mọi người, nhưng nơi đó vẫn mời gọi những hình bóng rạng rỡ.

“…C-Cung điện Hoàng gia…?”

Đáp lại Haruyuki đang lẩm bẩm với vẻ kinh ngạc, là cái gật đầu lặng lẽ của Kuroyukihime và Utai. Sau khi chớp mắt liên hồi, cậu lập tức phản bác.

“N-Nhưng mà! Chẳng phải hôm qua senpai nói rồi sao! Rằng Cung điện Hoàng gia là nơi không thể vào được, dù là ở Thế giới Gia tốc kia mà!?”

“Tôi quên nói là việc không vào được cung điện chỉ áp dụng ở các ‘sân đấu thông thường’ thôi.”

“V-Vậy… tức là, etou… nếu là một nơi không phải sân đấu thường, thì…”

Sau khi tiếng nuốt nước bọt vang lên từ cổ họng, cậu lẩy bẩy tiếp tục.

“…Nếu là một bậc cao hơn của Vung Trung lập Vô hạn, thì sẽ có đường vào, đúng không ạ?”

Phải mất vài giây sau, câu trả lời mới xuất hiện.

Kuroyukihime và Utai nhìn nhau, và lông mày của họ có hơi hạ xuống. Tuy nhiên, họ ngẩng đầu lên rất nhanh, và gật giống như ban nãy. Lần này, họ trả lời thông qua cửa sổ chat của Utai.

[UI> Ít nhất thì tụi em đã xác nhận một thứ giống đường đi. Vùng Trung lập của Cung điện Hoàng gia… tụi em gọi nó là <Thành phố Hoàng gia>, vì sân đấu đó không có khu vực Cung điện Hoàng gia như mấy sân đấu bình thường của khu vực Chiyoda, mà thay vào đó là bốn cánh cổng lâu đài.]

“…Và đó là… cổng vào của Cung điện Hoàng gia…?”

“Phải. Ở phía đông, tây, nam, và bắc của thành phố đều có một cánh cổng cao 30m. Ngoài ra, vẫn còn những bức tường vô hình bao bọc xung quanh đỉnh và đáy của tường thành.”

Lời của Kuroyukihime khiến tâm trí của Haruyuki nhớ lại cấu trúc của Cung điện Hoàng gia ngoài đời thật. Dám chắc là ngoài đời cũng có mấy cánh cổng ở phía đông, tây, nam, và bắc như thế, đồng thời có vài nhà ga tàu điện ngầm được đặt tên theo chúng nữa. Ở phía nam là <Cổng Sakuradamon>, còn phía tây là <Cổng Hanzomon>. Cậu không nhớ tên của cổng bắc và đông, nhưng vì địa hình của Thế giới Gia tốc được dựa trên thế giới thật, nên hiển nhiên là Thành phố Hoàng gia cũng có cổng y chang vậy.

“…Mấy cánh cổng đó… có mở được không…?”

Trong khi cậu dò xét với sự thích thú, Kuroyukihime khoanh tay và gật đầu.

“Cửa mà không mở được thì chẳng khác gì bức tường cả. Nếu đã có cổng, thì lẽ tất nhiên là có thể mở nó ra— Đó là nếu cậu tới được chỗ cánh cửa và mở nó ra kìa…”

[UI> Đúng vậy, dù là có cổng, ta cũng không thể tới được. Bởi vì bốn cánh cổng đó được canh giữ bởi 4 con Enemy <Thần cấp>, thuộc hàng mạnh nhất của mạnh nhất trong Vùng Trung lập Vô hạn.]

“……!”

Cuối cùng, như đã có thể hiểu câu truyện này sắp đi tới đâu, Haruyuki hít một hơi dài.

<Enemy> là cái tên chung dùng để chỉ những con quái vật sống trong Vùng Trung lập Vô hạn. Chúng đều được điều khiển tự động bởi hệ thống như các trò MMORPG bình thường, và phần lớn sẽ tấn công Burst Linker ngay nếu họ bước vào lãnh thổ của chúng. Nếu có thể đánh bại được chúng, ta sẽ được nhận Burst Point thay vì điểm kinh nghiệm. Tuy nhiên, vấn đề là lũ Enemy tuy rất mạnh, nhưng điểm thưởng lại khá bèo.

Nếu ta thật sự muốn đi săn lũ Enemy, thì cần phải lập đội với rất nhiều người, và cắm trại trong Vùng Vô hạn từ vài ngày cho đến hơn một tuần, và đó không phải là một điều dễ dàng. Ngay cả Haruyuki, người cũng không ghét gì trò “cắm máy”, cũng không hề muốn tham gia mấy trò như thế.

Sau khi cậu làm đã khát cổ họng bằng món trà đỏ để nguội…

“Mạnh nhất… cơ mà, nó mạnh đến cỡ nào…?”

Câu hỏi đó đã khiến Kuroyukihime suy nghĩ một lúc khá lâu.

“Hừm… Nói thật thì, tôi không thể giải thích cái cảm giác đó được— À phải rồi, Haruyuki-kun, cậu đã từng thấy một lần rồi nhỉ… Cái lúc ta cùng với Xích Vương đi tới Ikebukuro, cậu có thấy một tổ đội khoảng 20 người đang săn một con Enemy, phải chứ?”

“V-Vâng. Về kích thước của nó thì phải nói là hơi bị khủng đấy. Vậy… nó cũng thuộc loại Enemy <Thần cấp> mà Shinomiya-san đã nói sao ạ?”

Sau khi Haruyuki lí nhí, cả hai Linker kỳ cựu đều cười khẩy cùng một lúc. Ngón tay của Utai lại di chuyển, và các con chữ màu hồng xuất hiện với âm thanh hiệu ứng dễ thương.

[UI> Các Enemy bị săn bởi 20 người thì thường là <Thú cấp>. Mạnh hơn loại này khoảng 10 lần, là lũ được gọi là <Huyền cấp>, vốn rất hiếm khi gặp phải, và gần như sẽ là tự sát nếu chạm trán phải nó nếu không có sự chuẩn bị.]

“M-Mười lần… cỡ đó á…!?”

Haruyuki rên rỉ trong lúc cong lưng. Con Enemy mà cậu đã thấy trên đường Yamate lúc đang đi tới Ikebukuro là cái loại mà nếu gặp phải nó, cậu sẽ chết ngay tức thì. Nói thật, Haruyuki còn không tưởng tượng được uy lực của <Huyền cấp> ở cỡ nào nữa.

Tuy nhiên—

Những gì Kuroyukihime nói sau đó, là điều mà Haruyuki không thể phản ứng chỉ bằng cách run rẩy hay gì được.

“Và, những con Enemy canh giữ bốn cánh cổng của Thành phố Hoàng gia, mạnh tới mức mà những con thuộc hàng <Huyền cấp> chẳng khác gì lũ Chihuahua. Chúng được gọi là <Thần cấp>, bởi vì ta còn không thể đoán được chỉ số của chúng. Ngoài ra, chúng còn được gọi là “Tứ Thần”, vì đúng như cái tên, chúng còn không được xem là thú vật, mà là các vị thần thật sự đang trị vì cõi Thế giới Gia tốc…”

Thần… của Thế giới Gia tốc.

Cho đến lúc này, Haruyuki vẫn tin rằng những kẻ mạnh nhất trong trò Brain Burst, chính là Thuần sắc Thất Vương. Dù cho lũ Enemy có lớn đến cỡ nào đi nữa, cậu vẫn nghĩ rằng các vị Vua, kể cả Kuroyukihime và Niko, vẫn có thể đánh một chọi một với chúng.

Không, có lẽ chỉ có lũ <Thú cấp>, và nếu tình hình cho phép, thì đến cả lũ <Huyền cấp> vẫn có thể bị đánh bại trong điều kiện đã được chuẩn bị trước. Quả thật, Lục Vương cũng có biệt danh <Legend Slayer> đó thôi. Đó chắc chắn là minh chứng cho việc anh ta đã từng đánh solo với một con <Huyền cấp> một lần. Và nhờ thành tựu đó mà anh ta được nhận danh hiệu cao quý này.

Tuy nhiên, trong giọng của Kuroyukihime lúc này, hình như sự trộn lẫn của nỗi sợ hãi.

Giọng của Haruyuki như chìm xuống, và cậu lẩy bẩy hỏi lại.

“Anou… Giữa <Vua> và <Thần> thì, bên nào mạnh hơn ạ…?”

“Vua cũng chỉ là con người. Mặt khác, <Thần> là một sự tồn tại vượt xa tầm với của nhân loại. Nếu là trong một trận tử chiến, thì dù có tập hợp sức mạnh của tất cả Thất Vương đi nữa, cũng chưa chắc đã chọi lại một con trong ‘Tứ Thần’ đâu.”

“…Chị… đùa đấy à? Vậy, vậy thì, quái vật cỡ đó… Không, nếu mấy cánh cổng được bảo vệ bởi lũ Enemy cấp thần đó… thì còn lâu ta mới đột phá qua được…”

Sau khi cậu lẩm bẩm trong ngơ ngác, Utai gật đầu khiến mái tóc đuôi ngựa của cô bé lung lay, và lại gõ chữ.

[UI> Đúng vậy, đó là việc rất khó. Và cũng chính vì khó như thế mà nó đã cho tụi em một ý tưởng. Vượt qua “Tứ Thần”, mở tung cánh cổng và vào tới trung tâm của Cung điện Hoàng gia… rất có thể là điều kiện phá đảo thứ hai của trò Brain Burst.]

“À… R-Ra là thế…!”

Haruyuki vô thức hét lớn.

Họ đã biết rằng “Lấy hết điểm từ năm Burst Linker Lv9 khác ngoài bản thân để lên Lv10” là một điều kiện rất khó, nhưng nếu nhìn từ mặt nào đó thì đó là điều có thể đạt được vào lúc này. Nếu năm người trong Thất Vương lúc này quyết định hy sinh bản thân, và giao đầu của họ cho một vị Vua, thì coi như xong chuyện rồi. Khi đó, Burst Linker Lv10 đầu tiên sẽ được khai sinh, và sẽ có điều gì đó xảy ra với Thế giới Gia tốc này.

Nhưng tất nhiên, cái điều đó gần như là bất khả thi. Các Burst Linker chiến đấu để trở nên mạnh mẽ hơn. Sau khi đã tốn một lượng lớn thời gian và nhiệt huyết để đạt tới Lv9, còn lâu họ mới vứt bỏ tất cả dễ dàng như vậy.

Mặt khác, cái trò “Đánh bại Tứ Thần và vào tới trung tâm của Thành phố Hoàng gia” thì chỉ là vấn đề về số lượng. Ví dụ như là, nếu có một Legion lớn với các thành viên đều thuộc đẳng cấp “Vua”, thì vượt qua chúng là điều rất khả thi. Tuy có hơi phi thực tế, nhưng lại không cần cái tinh thần tự hy sinh bản thân.

Vấn đề là, hai cái điều kiện “Đạt Lv10” và “Tấn công Lâu đài Hoàng đế” có độ khó khác nhau. Cái trước, thì cần sức mạnh của trái tim; còn cái sau thì cần sức mạnh của cơ thể. Khi so sánh như vậy, nếu họ có thể vào tới trung tâm của Lâu đài Hoàng đế, nhất định sẽ có điều gì xảy ra với thế giới này—

Có khả năng là bản thân trò Brain Burst sẽ bị phá đảo, có thể là thế. Hên xui thôi.

Dù sao thì, từ xưa tới giờ, “Tòa lâu đài bất bại tồn tại ở trung tâm bản đồ thế giới” đều được thiết lập là sân đấu cuối cùng ở mọi loại trò chơi mà nhỉ?

Trong lúc tinh thần của một game thủ đang kích thích cậu, Haruyuki nhoài người tới và gật đầu nhẹ.

“Vâng… có thể, có thể lắm! Nếu nơi đó được canh giữ bởi mấy con quái vật như thế, thì Cung điện Hoàng gia… à không, Thành phố Hoàng gia, chính là <Mê cung Cuối cùng>! Nếu có thể đi vào một nơi tuyệt vời như thế… thì một điều tuyệt vời sẽ…”

[UI> Nhiều khả năng là sẽ còn một con boss cuối còn kinh khủng hơn “Tứ Thần” nữa kìa. Dù sao thì, vào hai năm rưỡi trước, các thành viên của <Nega Nebulus> tụi em cũng đã giải thích như vậy với Sacchin đang tính giải nghệ. Nếu điều kiện phá đảo đầu tiên là bất khả, thì cứ thử thách cái thứ hai. Nhưng mà, Sacchin đầu đất lại…]

“Phản đối nó. Tất nhiên là phải phản đối rồi. Lúc đó tôi đã hét từ tận tâm can mấy câu như ‘Không đời nào’, ‘Tôi không cho phép’, rồi ‘Từ bỏ đi’, vậy đó”

Kuroyukihime đáp lại như thế trong lúc cười khẩy.

Biểu hiện của cô rất bình thản, giọng điệu cũng tươi tắn. Tuy nhiên, ẩn trong đôi mắt đen của cô là một chút đau đớn. Khi nhìn thấy nó, Haruyuki đã có chút dự đoán về diễn biến sắp tới.

Sự phấn khích của cậu lập tức tiêu biến, và thay vào đó là một sự căng thẳng trong tim, trong khi Haruyuki bình tĩnh chờ những lời tiếp theo sau đó.

“…Tuy nhiên, không chỉ các Element, mà mọi thành viên của <Nega Nebulus> thế hệ đầu cũng là đồ đầu đất cả, nên là… họ không chỉ bác bỏ lệnh từ thủ lĩnh của họ, mà còn đi xa tới mức yêu cầu tôi dùng đòn Judgment lên tất cả nếu muốn cản họ lại nữa. Dĩ nhiên, tôi đã nổi giận và ngồi sụp xuống, thế là họ bỏ tôi lại ở đó và chậm rãi tiến về phía Thành phố Hoàng gia… rồi mọi chuyện thành ra thế đấy.”

[UI> Dĩ nhiên là thế rồi. Tụi em không chỉ là cận thần, mà còn là vệ sĩ của Sacchin nữa kia mà.]

“Này Uiui, khi đó em chỉ mới lên tiểu học thôi nhé! Thiệt tình… mọi người ai nấy đều…”

Phần cuối của câu thoại đó như tan chảy vào trong không gian. Haruyuki chỉ có thể yên lặng nhìn cổ họng trắng toát của Kuroyukihime rung rẩy trong khi cô nhắm mắt lại.

Khi đôi mắt cô mở ra lần nữa thì khóe mắt cô có hơi ướt, nhưng Kuroyukihime lặng lẽ tiếp tục câu truyện của mình mà không rơi ra một giọt lệ.

“…Vì không còn cách nào khác, nên tôi cũng đi tới Thành phố Hoàng gia cùng mọi người. Sân đấu vào lúc đó lại là <Khán đài Cực quang>, nên là… Ở một phía của bầu trời đêm liền xuất hiện một dãy cực quang xinh đẹp… Từ Suginami, chuyến đi từ đường Shinjuku tới Thành phố Hoàng gia… cứ như là một chuyến dã ngoại giữa đêm ấy…”

[UI> Em phải công nhận là nó vui thật. Với em, thời gian được trò chuyện về mọi thứ với mọi người trong Legion khi đang di chuyển, đến giờ vẫn là ký ức quan trọng nhất của em. Em được cưỡi trên vai của Graph-san… Aqua-san thì đẩy chiếc xe lăn của Raker-san… Cứ như thể là chỉ mới ngày hôm qua vậy.]

“Chúng tôi nhanh chóng tới được Thành phố Hoàng gia, và nó khiến chúng tôi muốn đi dạo vòng quanh Tokyo. À không, rất có thể là Graph đã đề nghị việc đó… Nhưng dĩ nhiên là lời đề nghị đó đã bị bác bỏ, và ở phía trước Cổng Hanzomon, chúng tôi tổ chức hội đồng chiến trận lần cuối trên đỉnh con đồi Kojimachi.”

Hàng lông mày dài của cô hạ thấp xuống, và đôi mắt cô cứ lung lay như thể đang nhìn về một nơi xa xăm. Và từng lời hồi tưởng cất ra từ bờ môi của cô.

“—Vì ‘Tứ Thần’ có sự đoàn kết rất lớn, nên cần phải chiến đấu với chúng cùng một lúc, thế là cả Legion đã được chia thành bốn nhóm đi tới cổng đông, tây, nam, và bắc. Trước khi tách ra, mọi người đều được nhận phép buff của Utai nên đều tràn đầy tinh thần. Với cái khí thế đó, chúng tôi đã hợp lực lại để thách đấu những người bảo hộ của Lâu đài Hoàng đế…”

“Và, và rồi… chuyện gì đã xảy ra…?”

Như không thể chịu được một giây tĩnh lặng, Haruyuki hối thúc với giọng bấn loạn. Kuroyukihime ngồi thẳng lên, đặt hai tay lên đùi, và lặng lẽ nói:

“Chỉ khoảng 120 giây sau khi bắt đầu tấn công, người cuối cùng đã bị giết chết. <Nega Nebulus> thế hệ đầu biến mất không phải vì bị giải thể suông. Đúng hơn là vào thời khắc đó, nó đã bị tiêu diệt dưới bàn tay của Thần.”

Cuộc nói chuyện sẽ được dời lại vào ngày mai, với sự có mặt của cả Takumu-kun và Chiyuri-kun.

Haruyuki thả lỏng người ra sau khi Kuroyukihime nói thế, và tiếp tục dùng món trà đỏ lạnh ngắt của mình.

Thật sự thì cậu vẫn còn muốn hỏi nhiều thứ nữa. Chính xác thì “Bị tiêu diệt” là sao? Những thành viên đó, giờ họ đang ở đâu, và đang làm gì? Tại sao họ vẫn luôn giữ im lặng và không liên lạc với Kuroyukihime? Và tại sao một trong số đó, Shinomiya Utai, lại đột ngột xuất hiện trước nhóm Haruyuki sau tận hai năm rưỡi?

Tuy nhiên, cuộc đối thoại này là chủ đề mà các thành viên hiện tại là Takumu và Chiyuri cũng nên biết. Và hơn hết, cái đồng hồ gắn trên tường sắp chĩa sang 7 giờ chỉ trong vài phút nữa thôi.

Nhanh chóng dọn dẹp bộ tách trà, Kuroyukihime xách chiếc túi đi học ở bên cạnh ghế sofa lên, nói “Vậy, về thôi nào” với hai người còn lại, và bắt đầu đi về phía cửa.

Haruyuki nghĩ rằng, phong thái của cô ấy chẳng khác gì với bình thường cả.

Khi gặp Haruyuki vào mùa thu năm ngoái, tuy đã vứt bỏ đi Avatar giả mạo và quay trở về Thế giới Gia tốc, lúc đó cô ấy vẫn còn e sợ khi phải đối mặt với quá khứ của mình. Thực tế mà nói, khi tên Kim Vương chiếu lại đoạn phim ký ức cũ ngay trên chiến trường, cô ấy đã mất hết ý chí chiến đấu, và không thể cử động vì lâm vào tình trạng <Zero Fill>.

Nghĩa là, tuy rằng Kuroyukihime có năng lực chiến đấu tuyệt đối, cô ấy vẫn phải đấu tranh với điểm yếu của mình mỗi ngày.

—Mình cũng không có thời gian để trở nên lo lắng nữa.

Khi đứng dậy và theo sát Kuroyukihime về phía cửa, Haruyuki lại thầm quyết tâm trong trái tim mình.

Là một thành viên của tân <Nega Nebulus>, cậu phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa. Cậu phải trừ khử con ký sinh trùng tên Bộ giáp Tai ương ra khỏi Duel Avatar của mình trong vài ngày thay vì một tuần, rồi tự tin tham gia vào trận Lãnh thổ chiến hôm thứ bảy. Cậu không biết cái “Chiến dịch Thanh tẩy” mà Kuroyukihime nghĩ ra là gì, nhưng cậu sẽ cho họ thấy rằng mình có thể chịu đựng bất kỳ thể loại luyện tập đặc biệt, hoặc hình phạt nào mà mình phải nhận.

Haruyuki nắm chặt bàn tay phải, và ngay lúc đó—

Những con chữ bỗng xuất hiện trong cửa sổ chat vẫn còn hiện trước mắt cậu, và khiến Kuroyukihime cảm thấy bối rối.

[UI> Em hỏi phòng hờ thôi, không lẽ Sacchin định rời trường trong bộ dạng đó à?]

Trong lúc đang thắc mắc ‘Là sao?’, cậu nhìn về Kuroyukihime đang ở phía trước mặt. Ẩn phía sau mái tóc đen dài của cô, là một chiếc áo thun làm từ vật liệu mau khô. Nửa dưới cơ thể của cô thì có cái quần sọc ngắn, làm lộ ra đôi chân thon gọn của cô. Haruyuki đã hoàn toàn quên khuấy, rằng trong cuộc nói chuyện dài ngoằn kia, Kuroyukihime vẫn còn đang mặc bộ đồ thể dục mà cô đã thay để làm công việc dọn dẹp.

“Uwa— chết rồi. Chờ một lát nha.”

Kuroyukihime cất giọng hoảng loạn và quay người lại. Cô đi xen vào giữa Haruyuki đang tròn mắt, và Utai đang có chút kinh ngạc, hướng về phía tủ đựng đồ ở góc tây nam, và—

Thả cái túi xuống sàn, cô dùng cả hai tay nắm lấy phần tà áo thun, và cởi nó ra một cách nhanh gọn lẹ mà không chút ngần ngại.

Chính ngay lúc ấy, tấm lưng trắng trẻo, và sợi dây áo ngực đen của cô xuất hiện làm võng mạc cậu như bùng cháy.

“Whatdablargh!?”

Mới vừa rồi là một thứ ngôn ngữ kỳ lạ, là một sai lầm để đời, hay là một câu trả lời chính xác? Dù sao thì, ngay lúc Kuroyukihime nghe thấy, cô lập tức quay lại một lần nữa, và nhanh chóng dùng cả hai tay để che ngực lại khi thấy Haruyuki vẫn còn đứng ngay đó. Khi nhìn thấy khuôn mặt ngày một đỏ lên của cô, Haruyuki đã nghĩ rằng:

—Thật may mắn khi đây là thế giới thật. Chứ nếu đang ở Thế giới Gia tốc, thì chắc giờ đầu mình đã bị thổi bay bằng một đòn Tâm ý cấp cao nhất rồi.

Ngay sau đó, một chiếc áo thun đen bay một cái ‘vù’ thẳng vô mặt Haruyuki, và mọi thứ trong mắt cậu đều trở nên tối thui, cùng với một mùi hương ngọt ngào.

Kuroyukihime sau khi đã đuổi Haruyuki ra khỏi phòng hội học sinh và nhanh chóng thay đồ, cùng với Utai đang cảm thấy chưng hửng, họ bước ra khỏi cổng trường một cách suýt sát, khi chỉ còn đúng 20 giây nữa là đúng 7 giờ.

Rồi một giọng nói đanh thép vang lên khiến cậu còn không có thời gian để thở phào nhẹ nhõm.

“Haruyuki-kun, trời đã tối rồi nên là cậu dẫn Utai về đi! Ngày mai, còn tùy thuộc hoạt động của ban Săn sóc sẽ kết thúc khi nào, hãy tập trung tại phòng hội học sinh! Và cậu cũng phải báo cho cả Takumu-kun và Chiyuri-kun! Thế thôi! Chào nhé!!”

Kuroyukihime quát như thế và chào tạm biệt, quay người rồi đi từ cổng trường về phía Asagaya. Sau khi tiếng ‘cộc cộc’ từ đế giầy của cô tắt đi, và mái tóc đen của cô dần hòa quyện vào màn đêm, haruyuki mới dám trút một tiếng thở dài.

“…C-Cũng có phải là lỗi tại em đâu…”

Sau khi cậu lẩm bẩm, Utai ở bên cạnh cậu cũng di chuyển các ngón tay của mình.

[UI> Sacchin vẫn là một chị gái hậu đậu như trước nhỉ.]

“…Ờ, cái đó thì anh có thể hiểu…”

Sau khi gật, cậu lập tức xoay đầu qua lại, và tái tổ chức tại suy nghĩ của mình. Cậu đã có khá nhiều chuyện xảy ra sau giờ học ngày thứ hai, nhưng nhiệm vụ của cậu vẫn chưa kết thúc. Theo lệnh của Kuroyukihime, cậu còn phải dẫn Utai về nữa.

Khi liếc nhanh lên bầu trời, cậu nhìn thấy ánh tà chiều đã gần như biến mất, chỉ còn ánh đen đường đang tỏa sáng lờ mờ.

Đúng là tuy có nhiều con đường được trang bị mạng lưới quan sát Social Camera, nhưng để một cô bé lớp 4 đi về một mình vào lúc này thì có hơi nguy hiểm thật. À không, trước đó thì…

“À… Shinomiya-san. Đã là hơn 7 giờ rồi đấy. Nhà em có giờ giới nghiêm hay gì đó không?”

Trước câu hỏi của cậu, Utai vẫn không thay đổi sắc mặt và lại di chuyển các ngón tay của mình.

[UI> Không sao đâu ạ. Em cũng là một Burst Linker kia mà?]

Haruyuki vô thức ngậm miệng lại khi hiểu ra ý nghĩa của những lời đó.

Hầu hết các Burst Linker đều có một điểm chung. Theo lời từ sư phụ của Haruyuki, Sky Raker, thì khi còn là trẻ con, họ đã được gắn Neuro Linker để thay thế cho sự quan tâm của bậc phụ huynh. Những đứa trẻ được nuôi dạy như thế tuyệt nhiên sẽ không hề bị la mắng… là những gì mà Utai muốn nói.

Tức nghĩa là, dù cho cô bé có về nhà sau 9 giờ, cũng sẽ không có ai la mắng em ấy cả. Và Haruyuki hiểu rất rõ chuyện đó.

“…Vậy à. Mà, về nhà càng sớm thì càng tốt mà. Vì ta đã dọn dẹp vất vả như vậy nên chắc cũng sắp thấy đói rồi.”

Ngay sau đó, một tiếng động lớn phát ra từ hệ thống tiêu hóa của chính Haruyuki. Utai cười mỉm và gật đầu, khiến mái tóc đã cột lại của cô bé lắc lư.

[UI> Đúng là vậy thật. Em tự về nhà được rồi, nên là Arita-san cũng mau về nhà đi. Vậy đi nhé, chúc anh ngủ ngon ạ.]

Sau khi cúi chào, Utai quay người lại khiến tà váy trắng của cô tung bay, và đi về phía nam. Haruyuki lập tức đuổi theo.

“Thôi, để anh dẫn về cho! Trời cũng đã tối rồi, và nếu anh cứ đi về như thế, đảm bảo là ngày mai Kuroyukihime-senpai sẽ giận lắm cho xem…”

Sau khi cậu lẩm bẩm điều đó, Utai khẽ nghiêng đầu trong lúc bước đi và trả lời.

[UI> Cũng đúng thật. Vậy thì, nhờ anh đi với em tới Oomiya nhé?]

Và sau khi khẽ nhích người sang trái, cô bé liền đi song song với Haruyuki. Phải nói đây đúng là một buổi đi dạo kỳ quặc mà.

Haruyuki là con một nên dĩ nhiên cậu không có anh chị em, và mẹ cậu cũng đã xa lánh những người họ hàng, nên cậu chẳng có ký ức gì về việc chơi đùa với những đứa trẻ nhỏ tuổi hơn. Nếu phải đưa ra một ví dụ, thì đã có cô em họ Saitou Tomoko-chan sống ở quận Nakano gần đây, người mà cậu từng gặp vào 5-6 năm trước tại bên nhà mẹ cậu.

Không— nếu là bạn bè nhỏ tuổi hơn, thì cậu vẫn có Niko, người đã từng giả làm Tomoko-chan và đột nhập vào nhà cậu. Nhưng thực chất cô bé lại là Xích Vương, người dẫn dắt cả một Legion lớn tên <Prominence>. Khó mà xem em ấy là một đứa con nít được. Mặt khác, nếu cậu có đối xử với cô bé như vậy thật đi nữa, đảm bảm cậu sẽ bị thêu thành tro chỉ với một phát bắn từ đại bác chính của em ấy thôi.

Thế cho nên, đi bên cạnh Shinomiya Utai đang đeo một một chiếc cặp da và xách túi đồ thể thao ở tay phải, như một người anh trai, là điều rất mới mẻ đối với Haruyuki.

“À, c-có cần anh xách túi cho em không?”

Sau khi đi được khoảng 100m, cậu mới nhớ ra và cất lời, rồi Utai trao nó lại cho cậu sau khi cúi đầu cảm ơn. Cậu nhận lấy nó, và vung vẩy bên tay trái với cảm xúc hơi thái quá.

—Bộ bảo vệ một ai đó cũng giống thế này sao?

Haruyuki ngớ người nghĩ thế trong lúc điều chỉnh bước đi để đi xuống khu dân cư được thắp sáng bởi những ngọn đèn LED trên đường.

Cho đến giờ cậu vẫn chưa nghĩ tới điều đó, nhưng nhiều khả năng là trong tương lai, rồi sẽ có thời khắc cậu dùng quyền sao chép và cài đặt Brain Burst cho ai đó. Nghĩa là, trở thành một Burst Linker <Cha>, và chọn ai đó làm <Con> của mình. Bảo vệ, và nuôi dạy một tân binh Lv1 chẳng biết gì…

—Nếu, chỉ là giả dụ thôi, cứ xem người đó cũng giống Shinomiya Utai đang đi bên cạnh mình đi, là một cô bé yếu đuối. Không, xa hơn nữa, nếu như Utai là <Con> của mình thì sao? Liệu mình có thể hành xử như một người <Cha> mẫu mực không? Đôi lúc nghiêm khắc, khi thì mềm mỏng… liệu mình có thể bảo vệ và dẫn dắt Utai hay không?

—Mình có thể. Mình sẽ làm được. Vì mình đã có thể nói “Anh xách cặp cho em nhé?”, và mình cũng đang đi rất đều với tốc độ của em ấy. Ah, nếu tụi mình thật sự là <Cha và Con> thì đúng là tuyệt vời.

Với hàng đống tưởng tượng… à không, một đống ảo tưởng quanh quẩn trong tâm trí, Haruyuki đã hoàn toàn quên béng một việc quan trọng mà mình được bảo vào vài chục phút trước.

Điều khiến cậu nhớ lại, chính là khi Utai đang bước đi bên cạnh cậu bỗng dưng cử động cả hai bàn tay, và nhập vào vài câu thoại.

[UI> Nhà em ở gần đây rồi. Nên là, tranh thủ dịp này, em có thỉnh cầu muốn nhờ Arita-san ạ.]

Sau khi chớp mắt và đọc những từ đó, Haruyuki gật đầu trong khi vẫn còn tâm trạng lâng lâng.

“U-Ừm, cái gì cũng được!”

[UI> Không chỉ nhờ anh dẫn về, em còn liên tục gây rắc rối cho anh nữa…]

“Không sao đâu mà! Em đừng ngại!”

[UI> Cảm ơn anh nhiều lắm. Vậy thì em xin nhận lòng tốt của anh ạ.]

“U-Ừm, là… chuyện gì vậy?”

[UI> Xin hãy cho em thấy sức mạnh thật của anh. Trước khi làm theo kế hoạch của Saa-chan, em muốn tự mình kiểm tra xem Silver Crow có đúng là người xứng đáng trở thành mũi thương của <Nega Nebulus> hay không.]

“…Gì?”

‘Click’.

Ngay trước mặt Haruyuki vẫn còn đang đóng băng trong tư thế và biểu hiện kỳ lạ, Utai tháo chiếc cặp trên vai xuống, mở nắp ra và lấy ra thứ gì đó. Nó khá nhỏ, có cấu trúc không tráng men— Đó là một Neuro Linker màu trắng đục.

Trong lúc nhìn em ấy dùng bàn tay trái hất đuôi tóc lên để đặt cái thiết bị lượng tử đó lên cổ, cuối cùng Haruyuki đã nhớ ra điều mà mình đã hoàn toàn quên bẵng.

Shinomiya là một thành viên của <Nega Nebulus> thế hệ đầu, và hơn nữa còn là một trong những thành viên chủ chốt, thuộc đội Element, nghĩa là em ấy có cùng hạng với Sky Raker. Cũng tức là, đừng nói là một tân binh Lv1, em ấy còn mạnh hơn, và có khi còn xếp hạng cao hơn cả Haruyuki nữa—

Utai kéo phần hông áo của Haruyuki, người vẫn còn đang đóng băng, và dẫn tới một cái ghế đá đặt bên đường. Sau khi cậu tự động ngồi xuống, cô bé lại lấy ra trong cặp thứ gì đó.

Một sợi cáp XSB trắng phủ nhựa vinyl dùng để kết nối trực tiếp.

Trong lúc giơ một đầu cắm về phía Haruyuki, Utai khéo léo gõ chữ chỉ bằng tay trái.

[UI> Đánh một chọi một với em nhé? Hay là ta sẽ tác chiến, và đấu một trận hai chọi hai với đội khác?]

—Tác chiến đi.

Haruyuki trả lời chỉ trong vòng nửa giây.

Chiếc ghế mà Haruyuki và Utai đang ngồi ở thế giới thật, nằm ở khu dân cư của Oomiya Itchome thuộc quận Suginami, và cũng là một phần của Battle Area <Suginami 2> trong Thế giới Gia tốc.

Với Shinjuku ở phía đông, Shibuya ở phía đông nam, nên khu vực này gần như không có Burst Linker. Tuy nhiên, từ 6 giờ đến 8 giờ tối là thời gian phổ biến nhất trong ngày dùng để thi đấu, và ở gần đường Thất Nhẫn cũng có nhiều quán cà phê cho phép đăng nhập vào mạng, nên lúc này có thể tìm được ít nhất 20 người trong danh sách thi đấu.

Haruyuki kết nối trực tiếp với Utai bằng một sợi cáp XSB dài 1.5m, và sau khi bảng thông báo Kết nối xuất hiện rồi biến mất, cậu ngồi thẳng lưng lên, tay đặt lên đùi và nhìn… Cô bé nhỏ hơn cậu những 5 tuổi, vẫn đang điều hành cửa sổ ảo của mình bằng các động tác thoải mái mà không thay đổi sắc mặt. Có lẽ em ấy đã khởi động chương trình BB của mình, và thiết lập Haruyuki— Silver Crow làm bạn cặp với mình.

[UI> Giờ thì em sẽ chọn một cặp đối thủ phù hợp. Em chỉ làm công đoạn hỗ trợ vào khúc đầu thôi, nên là Arita-san hãy đánh sao cho phù hợp nhé. Khi nào anh đã chuẩn bị thì em sẽ bắt đầu.]

“U-Ừm, em làm đi!”

Sau khi cậu trả lời, Haruyuki nhìn về bờ môi bóng láng của Utai. Dĩ nhiên đây không phải là hành động quấy rối, mà chỉ là để cậu có thể ra hiệu lệnh gia tốc cùng lúc với Utai.

Tuy nhiên, ngay sau đó, Haruyuki có một thắc mắc mà trước giờ không hề nghĩ tới.

Shinomiya bị chứng Rối loạn diễn đạt. Cô bé không thể nói bằng giọng thật được. Nếu vậy thì, em ấy định ra lệnh khởi động Brain Burst bằng cách nào?

Câu trả lời rất đơn giản.

Utai đột nhiên nhắm mắt lại, và giữa hai lông mày của em ấy liền xuất hiện nếp nhăn. Bờ môi em ấy dần tách ra và run rẩy như thể đang co giật. Ở bên trong, hai hàm răng của em ấy va lập cập vào nhau. Trán của cô bé cũng dần xuất hiện một hai giọt mồ hôi.

Đó là bằng sức mạnh. Âm thanh đáng lẽ không thể phát ra đang bị cưỡng chế vang lên bằng cách hành hạ cơ thể chính em ấy.

Dừng lại đi, Haruyuki vô thức kiềm tiếng hét đó lại. Vì Utai là một thành viên cấp cao, đến nỗi là một phần của nhóm Element của <Nega Nebulus> cũ, cô bé ắt hẳn đã trải qua rất nhiều trận chiến để đạt tới ngưỡng đó. Chứ em ấy không thể cứ chờ đợi người khác thách đấu mãi được.

Nghĩa là, cô bé này đã lặp đi lặp lại hành động đầy đau đớn này nhiều lần đến mức không thể đếm được.

Tuy chỉ mất chưa tới 5 giây, nhưng sự vùng vẫy đó khiến ta có cảm giác còn lâu hơn thế, và kết quả là bờ môi của Utai đã mở ra được khoảng 2cm. Tiếp theo sau đó, nó thu hẹp lại và mở ra sang hai bên. Cuối cùng, nó mím lại với nhau.

—Bu.. rst… Lin.. k.

Tuy gần như không có âm thanh, nhưng những từ đó chắc chắn đã tuôn ra từ miệng thật của Utai. Cùng lúc đó, với động thái dè dặt, Haruyuki cũng thỏ thẻ những từ y chang thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro