8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió trên chiến trường cũng như ngưng tụ lại, cuốn theo mùi máu tanh từ cách đó không xa bay tới trong chiến hào, con chuột béo mập chạy qua chạy lại, mơ ước khối lương thực ít đến đáng thương trong túi các binh lính. Nếu như là trước đó không lâu, Sabo đại khái sẽ cau mày tránh xa bọn chúng, cuộc sống của cậu vốn không tồn tại chuột, bụi bẩn và bánh mì khô khốc, những thứ kia vốn cách cậu cực xa, nhưng vận đổi sao dời, cậu đã dần trở nên quen thuộc với những điều này.


    Ace và Sabo đi theo tiểu đội của Thượng tá Thatch bốn ngày trước vào ở miền tây, tiểu đội tổng cộng có hai mươi người, phần lớn là những chàng trai xấp xỉ tuổi họ. Một đám bạn cùng lứa tuổi không mấy ngày liền thân thiết, hi hi ha ha từ trấn Gosa, gánh mấy túi bột lúa mạch căng đầy bọn họ thu hoạch được, tràn đầy đắc ý trở về tiền tuyến. Nhưng nhiều ngày nghỉ ngơi khiến cho bọn họ quên mất, chiến hào sâu không có chỗ cho tiếng cười, cho dù bạn dùng hết sức cười như điên không nghỉ, âm thanh kia vẫn sẽ bị tiếng pháo nổ ầm ầm che lấp, giống như viên đá rơi vào biển sâu, lẳng lặng bị nó chiếm đoạt.


    Sabo ngồi xuống một chỗ lõm của chiến hào để viết thư, giấy viết thư và bút của cậu cũng dính đầy bùn nhão. Trời mưa khiến cho tình trạng nơi ẩn nấp càng tệ hại, khắp nơi đều có sạt lở và tiếng rên rỉ của binh lính.


Thatch đang chỉ huy các binh lính tiến hành lần đột kích kế tiếp, nơi này đêm quá tối, tối đến nỗi ngay cả trăng sáng cũng không thèm đến chơi, bọn họ giống như là bị ném đến một cái thế giới khác, nơi đó không có ánh mặt trời, không có hoa cũng không có chính xác ngày mai. Sabo chỉ có thể viết thư vào ban ngày, cậu giấu giấy viết thư và bút bên trong túi áo, khi nào rảnh rỗi liền lấy ra viết một chút. Cậu và Ace rất ít nói chuyện, cho dù mỗi lúc chiến đấu khoảng cách giữa bọn họ tựa hồ không vượt quá năm mươi mét, nhưng Sabo vẫn không có thời gian trò chuyện với Ace. Bọn họ ở giữa lúc pháo bay tán loạn bốn mắt nhìn nhau một cái, liền cùng nhau vọt vào trong khói bụi mịt mù. Lựu đạn và súng máy ở bên tai họ nổ tung, trong lỗ tai ong ong tràn đầy thanh âm tuyệt vọng, họ không thể nắm chắc thế giới này trong tay, thậm chí ngay cả tính mạng cũng không nằm trong tay mình.


    Ít nhất giờ khắc này, nữ thần số mạng còn chiếu cố bọn họ, bọn họ còn có thể sống và được phân cho một lon thịt muối giành được từ trong tay địch. Chiến tuyến bị đẩy về trước bảy mươi dặm, đây là thắng lợi mang tính lịch sử. Ace cảm thấy bọn họ mỗi ngày đều trải qua thắng lợi có "tính lịch sử", tin tức tốt cái này tiếp theo cái kia từ giọng oang oang của phó đô đốc Braun phun ra, thông qua chiếc loa phóng thanh tồi tàn, líu ríu truyền tới màng nhĩ bọn họ. Nhưng Ace không cảm giác được nửa điểm mùi vị thắng lợi, người bên cạnh anh người này tiếp theo người kia chết đi, từng đống thi thể nằm ở trong bùn bên ngoài chiến hào tang hoang, ruột của Salska từ bụng nứt toác chảy xuống đất, sắc thái tươi đẹp giống như hình ảnh não tương của sĩ quan chỉ huy ngày đó, máu đỏ ở trong mắt Ace nhảy nhót, xoay tròn, cuối cùng bị tiếng pháo binh đầy trời đánh nát. Đầu óc anh giống như một đám mây nổ tung, hỗn độn không có biện pháp nắm bắt một chút cảm xúc chân thực nào.


  Mùi vị thịt muối kèm theo chất bảo quản kích thích nhưng khiến cho người thanh tỉnh, Ace và Sabo rốt cuộc hơi từ trong trạng thái lâng lâng kia khôi phục, hai người bọn họ ngồi ở trên bao cát ướt dầm dề, quần áo mấy ngày không thay bốc ra mùi hôi thúi ngất trời. Thật may trước đây không lâu vừa trút xuống một trận mưa như thác lũ, mùi hôi thối phức tạp trong hào mới trung hòa một chút. Sabo móc ra phong thư bởi vì nước mưa mà mềm nhũn, chữ viết bằng bút chì bị nhuộm một mảnh, mơ mơ hồ hồ không cách nào rõ ràng.


    "Cậu xem thử cậu còn muốn viết gì thêm cho Luffy và Rouge không? "


    Ace đọc lá thư, đột nhiên quên mất anh muốn nói với Sabo cái gì, bọn họ đã xấp xỉ một tuần chưa nói chuyện.


    - Anh và Ace đã trở lại chiến trường, không khí nơi này quả thực không tốt lắm, nhớ núi Colubo sông nước trong xanh, cùng với lễ hội tháng tám sắp tới. Anh nhớ tới chuyện này là bởi vì Salska, em hẳn còn nhớ bọn anh đã từng nhắc qua về anh ấy, anh ấy là đội viên mới của bọn anh, một chàng trai tóc đỏ với chiếc mũi tròn, thích cười cũng giỏi ca hát. Anh ấy nằm ở trên băng ca lẩm bẩm với anh nhắc tới nếu như có thể qua lễ hội tháng tám một lần nữa thì tốt biết mấy, nói xong lời này không lâu, anh ấy chết.


    Ace dừng một chút, thanh âm nghèn nghẹn trả lời:


    "Không, không cần thêm, cứ như vậy đi..."


    Bọn họ im lặng không lên tiếng ăn lon thịt muối kia, bánh mì nguội ngắt khô cứng hành hạ cổ họng, bình nước trống rỗng, nhưng không ai có sức đi rót nước.


    Lúc Sabo đánh thức Ace, anh đang nằm mơ thấy mình ở trấn Gosa hơn mười ngày trước, buổi tối chạng vạng xuất phát đi chiến địa đó, mùi vị hoa quế bồng bềnh ở trong mộng xa xôi. Anh và Sabo đánh bài, anh thua, quân phục mới được phát của bọn họ bị cởi tùy ý vứt một bên, hai thân thể lửa nóng ôm thành một khối, đầu lưỡi cùng đầu lưỡi dây dưa. Sabo tiến vào anh, tay chân luống cuống đau đớn sảng khoái, những cảm giác kỳ quái kia trộn lẫn, mang theo mùi vị hoa quế ngọt ngào. Anh không cam lòng yếu thế đổi khách thành chủ, tự động cũng đè Sabo, hai người liền triệt để như vậy trở thành người lớn. Bọn họ tiếp tục làm anh em tốt, giống như là chạng vạng tối say trong mùi hoa quế đó chỉ tồn tại ở trong giấc mộng vừa chạm đến liền trôi qua, cùng với, lá thư gửi cho Luffy còn chưa viết rõ ràng.


    Ace tỉnh, mùi thơm mê ly bị mùi lưu huỳnh gay mũi thay thế, giường bằng ván cứng rắn đơn sơ khiến cho đầu anh hơi nặng, anh đột nhiên cảm thấy mình thật ra thì không thích chiến đấu. Anh muốn chạy trốn, trốn ra khỏi chiến hào không thấy được điểm cuối và vùng đất không người này, súng máy của quân địch sẽ nóng bỏng bắn tới trên người anh, lựu đạn nổ tung ở dưới chân anh, nhưng anh vẫn chạy, chạy mãi, xuyên qua đồng cỏ mênh mông, vượt qua núi non xanh biếc, anh cuối cùng sẽ trở lại nơi đó, pháo hoa lễ hội tháng tám lóe sáng trên bầu trời đêm lồng lộng, hương vị canh dưa muối mẹ làm ngọt ngào ngon miệng, anh và Luffy còn có Sabo ngồi ở đó quanh một cái bàn gỗ tròn, hát bài ca về linh hồn của những con tàu ... Nhưng anh sẽ không chạy, bởi vì anh là Ace, anh cho đến thời khắc chết đi vẫn sẽ mang súng trên lưng, trong tay nắm chặc lưỡi dao sắc bén. Kết thúc tốt nhất của binh sĩ là chết ở trên chiến trường, đó là lời hùng hồn anh đã nói với Roger.


    Ace quay đầu nhìn về phía Sabo, nắng ban mai ánh lên mái tóc màu vàng bẩn thỉu của đối phương nhưng vẫn lấp lánh ngời quang, giống như là có loại dự cảm, anh giúp Sabo đội nón bảo hộ lên, rồi sau đó nhanh chóng hôn lên môi cậu, dùng âm thanh nhỏ yếu đến không có người thứ ba nghe được dặn dò. Anh vỗ vai Sabo một cái, lôi cậu đi nhận lệnh của Trung tướng.


    "Nếu như phát sinh chuyện gì, giúp tớ chăm sóc đứa em trai ngu si của chúng ta nhé."


    Đây chính là câu nói sau cùng của Ace với Sabo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro