Thèm ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: 不打怪兽

Link: https://valiantss.lofter.com/post/4bae82d4_2b70e0054

 Folk x Cake

Ukiyo Ace thuộc tuýp người có lý trí tuyệt đối.

Sự lý trí đã phát triển đến một mức độ thậm chí còn phóng đại hơn cùng với cảm giác thất bại về vị giác mà anh ta có được.

Làm thế nào phóng đại?

Ngay cả khi Azuma Michinaga xuất hiện trong tầm nhìn của anh, anh vẫn có thể ăn 'thức ăn bình thường' vô vị trong bát của mình mà không rời mắt

Azuma Michinaga không biết anh có bao nhiêu thèm khát nhìn cậu, huống chi anh cố gắng tránh né để không làm chuyện tổn thương cậu.

Cậu luôn ngang tàng và không sợ hãi vượt qua khoảng cách an toàn mà Ukiyo Ace  có thể chịu đựng được, buộc kẻ ăn thịt phải nhe răng nanh.

Azuma Michinaga thực sự choáng váng một lúc lâu khi bị anh nắm lấy cánh tay và đẩy ngã xuống bãi cỏ, Ukiyo Ace, người chưa từng đáp lại những lời cay nghiệt của mình, lại là người đã nắm lấy cánh tay mình vào lúc này.

Sau khi sửng sốt, lửa giận càng lớn, Azuma Michinaga chống tay kia lên cỏ và nắm lấy một cục đất, nhưng tay này do tư thế hoàn toàn không thể dùng sức.

"Geats!"

Ukiyo Ace thực sự rất đói, bụng trống rỗng và khát nước.

Khi khuôn mặt của Azuma Michinaga đến gần anh, anh cảm thấy máu mình đang sôi lên.

Tôi rất muốn ăn, tôi muốn ăn.

Ukiyo Ace hơi cúi đầu, chóp mũi chạm vào tóc của Azuma Michinaga, mùi thơm nồng nặc, giống như một chiếc bánh quy kem chanh vừa mới ra lò.

'Tấn công thí sinh là vi phạm luật và sẽ bị trừ điểm'

Ukiyo Ace lại mím đôi môi hơi hé mở của mình lại, và ngay khi tập trung ánh mắt, anh nhận ra rằng có lẽ hôm nay mình lại chọc giận ai đó nữa.

Vì vậy, khi anh buông tay, anh đã không trốn tránh nắm đấm dữ dội mà Azuma Michinaga vung lên.

Đương nhiên, anh cũng đoán trước được, Azuma Michinaga sẽ dừng lại.

"À...Thật không may, số điểm bị trừ theo cách này không thể loại bỏ lẫn nhau"

Ukiyo Ace  lại nở nụ cười dễ dãi thường ngày, đặt ngón trỏ vào nắm đấm của Michinaga và đẩy sang một bên.

"Tôi nguy hiểm lắm đó Michi"

Azuma Michinaga cũng đáp lại anh như trước, với sự thù địch rõ ràng trong mắt, và nắm đấm không buông

"một người như bạn"

Mức độ đẩy lùi trong giai điệu sâu sắc trở lại

Ukiyo Ace  nhìn xuống những ngón tay của mình và khẽ thở dài

"Làm người khó lắm"

Rốt cuộc, anh không bao giờ muốn thực sự thù địch với Buffa.

Sau khi đăng xuất khỏi địa điểm, Ukiyo Ace tiến thẳng đến địa điểm ghi hình của chương trình mới, vừa thưởng thức vừa mỉm cười thưởng thức những món ăn do các đầu bếp của các nhà hàng nổi tiếng tuyển chọn nấu nướng.

"Cái này cũng ngon, tiếc là không biết dùng từ gì để diễn tả"

Duy trì nhân cách của người thường thực ra có chút phiền phức, khi vị giác không còn thì chua, ngọt, đắng, cay, mặn đều trống rỗng, viết ghi chú trên giấy trắng giống như mù quáng qua sông, thậm chí không có đá sờ được.

Hơn nữa, bạn càng ăn nhiều, bạn càng đói.

Tình tiết buổi chiều đã ảnh hưởng đến anh, và mùi thơm ngọt ngào do Michinaga mang lại vẫn còn đọng lại trong tâm trí anh.

Anh chưa bao giờ ăn một chiếc bánh quy kem chanh nào, trước đó rõ ràng là bị mất vị giác, vì vậy thật kỳ diệu khi có thể mô tả hương vị một cách chính xác như vậy.

Thực sự đói.

Ukiyo Ace nằm trên chiếc giường rộng hai thước mở to mắt, quay đầu nhìn đồng hồ bên cạnh giường, vô lực ngồi dậy.

Anh hiểu rằng đây là cơn đói tâm lý, sau tất cả những gì anh ấy ăn trong chương trình cộng với bữa tối của mình, cảm giác thèm ăn sẽ chỉ tăng chứ không giảm.

Nhưng ngay cả khi ăn no bụng, anh vẫn đói.

Và anh không thể tự mình giải quyết vấn đề.

Chiếc xe thể thao đỗ ở rìa công viên, và phần còn lại của cuộc hành trình cần một cuộc dạo chơi yên tĩnh.

Ngọn đèn đã tắt, chứng tỏ chủ nhân của nó đã chìm vào giấc ngủ như thường lệ.

Ukiyo Ace rất khéo léo mở cánh cửa sổ không khóa của nhà bếp, và khẽ thở dài khi bước vào phòng.

Trước đó mơ hồ gợi ý hắn buổi tối nhất định phải đóng cửa sổ, nhưng hắn căn bản không nghe.

Không biết có nên nói là may mắn hay không, dù sao có lẽ không chết đói.

Ukiyo Ace chậm rãi bước vào phòng trong, và nhẹ nhàng mở cửa.

Ánh trăng từ ngưỡng cửa sổ chiếu vào trong phòng, người trong phòng bình yên ngủ thiếp đi, chăn đắp trước ngực, mái tóc hơi dài xõa tung trên gối trắng, bên cạnh gối còn có một chiếc vòng tóc màu đen.

Cho dù trên người nó có bao nhiêu gai nhọn, nó sẽ trở nên rất vô hại và ngoan ngoãn khi ngủ.

Anh ấy hình như chưa nói câu này - Michinaga rất đẹp, ngay cả mái tóc của cậu cũng đẹp.

Ukiyo Ace bước đến bên giường và nghiêng người, dùng ngón tay chọc nhẹ vào mặt cậu.

"Vất vả rồi Michi"

Những đòi hỏi về thể chất trong công việc và năng lượng cậu đã tiêu tốn trong một trận đấu đủ để đưa cậu vào một giấc ngủ sâu.

Tuy rằng nghe có vẻ tranh thủ cơ hội, nhưng Ukiyo Ace thật sự chỉ có thể nhân cơ hội này mà ăn một bữa no nê. Hơn nữa, nếu không bị cám dỗ, anh đã không gặp khó khăn như vậy.

Suy cho cùng, Azuma Michinaga cũng phải chịu một nửa trách nhiệm.

Anh lấy từ trong áo ra một con dao lam, cầm trong lòng bàn tay, hai giây dán mắt vào khuôn mặt đang say ngủ của vợ tôi, rồi cúi xuống hôn lên môi.

Anh nên bị bắt như một kẻ lạm dụng tình dục.

Cơ mà nếu Azuma Michinaga mà biết chuyện này chắc sẽ không báo cảnh sát mà liều mạng cho dù bị trừ hết điểm cũng sẽ vùi anh xuống bê tông để không ai lôi ra được.

Ukiyo Ace ngây ngốc cười, xoa xoa đôi môi ấm áp, hôn môi rồi mút nhẹ, trước khi cố gắng luồn đầu lưỡi vào trong mật hoa nóng bỏng.

Thức ăn là sức hấp dẫn tự nhiên đối với động vật.

Ukiyo Ace rất mệt mỏi với bản năng kêu gào trong máu của mình, nhưng anh không thể thoát khỏi bản năng này.

Hôn là cách duy nhất anh  có thể nghĩ ra, sẽ không thực sự làm tổn thương Azuma Michinaga, mà cũng có thể để anh nếm thử hương vị để thỏa mãn khẩu vị của mình.

Ukiyo Ace hơi cụp mắt xuống, đầu lưỡi xâm nhập khu vực bắt đầu mở rộng. Hơi thở dịu dàng của Azuma Michinaga lướt qua mặt anh , ngoan ngoãn chịu đựng sự xâm phạm của anh.

Bạn còn không biết mình đang bị ức hiếp, bạn đúng là đồ ngốc.

khá ngây thơ.

Ukiyo Ace chợt nghĩ đến bóng người trên bãi biển, dáng người mảnh khảnh, mảnh khảnh, có chút không chịu nổi.

Tay phải đình trệ khi sắp chạm vào cơ thể của Michinaga, và từ từ rơi xuống mép giường để làm chỗ dựa một lần nữa, và bắt đầu tập trung vào việc nếm thử.

Vị ngọt của caramel hơi vượt tiêu chuẩn, lớp đường lướt qua đầu lưỡi rất béo ngậy.

Nhưng anh không thể thoát khỏi việc rơi vào đó, và ham muốn ăn thịt cậu ngày càng mạnh mẽ hơn.

Mùi thơm quá, tôi rất muốn ăn.

Chỉ cần ăn nó, và bạn sẽ trở nên hạnh phúc nếu bạn ăn nó.

Đôi mắt mở ra đột nhiên nhuốm một chút đỏ tươi, khi hàm răng sắp động đậy, anh dùng tay trái nghiến chặt chúng lại.

Cơn đau do lưỡi dao đâm vào da thịt kéo anh ra khỏi đầm lầy, Ukiyo Ace khịt mũi một cách nghẹn ngào, và kết thúc nụ hôn có lẽ chứa đựng nhiều thứ hơn là sự thèm ăn.

Máu từ từ trào ra từ kẽ hở trên nắm tay, Ukiyo Ace trấn tĩnh lại cảm xúc và đút nắm tay vào túi.

Azuma Michinaga vẫn đang ngủ, thậm chí không trở mình.

Ukiyo Ace nhìn đôi môi ửng hồng của cậu, mặc dù vừa rồi anh đã rút răng ra với tốc độ nhanh nhất nhưng môi dưới vẫn bị cắn trầy.

Anh mơ hồ thở dài, chóp mũi vây quanh một mùi thơm mới ngọt ngào, chắc là mứt dâu.

Ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi vết máu trên môi cậu, kiềm chế cúi người hôn nhẹ lên trán cậu.

"Cảm ơn vì sự hiếu khách và chúc ngủ ngon"

Azuma Michinaga, người đã tham gia cuộc thi ham muốn vào ngày thứ hai, nép mình vào chiếc ghế dành riêng cho mình trên ghế sofa như mọi khi, và Sakurai Keiwa đưa cho cậu một tuýp thuốc mỡ.

"Môi của ngươi lại hỏng rồi, gần đây không phải hình như rất khô sao?"

Azuma Michinaga theo bản năng liếm môi dưới, cảm giác ngứa ran nhẹ truyền đến thần kinh khiến cậu hơi nhíu mày, "Anh nên uống thêm nước đi."

"Chụp lấy!"

Nước khoáng được quăng chính xác vào tay cậu, và Michinaga quay đầu nhìn sang

Ukiyo Ace ngồi trên mép quầy bar và mỉm cười với cậu

"Vậy thì uống thêm nước đi, coi như tôi đãi"

'bùng nổ'

Azuma Michinaga ném nước trở lại.

—————————————————




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro