VOL 2 - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Cuối cùng Hiểu Tranh cũng đã đặt chân đến đất nước mà cô ngày đêm mong nhớ.

  Màu xanh nhàn nhạt bao phủ bầu trời, trong suốt như một tấm gương khổng lồ, không chút tạp chất.

  Có lẽ vì là quốc gia châu Á, những người xung quanh tuy xa lạ nhưng đều là người tóc đen, da vàng. Vì thế Hiểu Tranh không thấy lạ lẫm và sợ hãi như mình đã tưởng tượng. Nhưng, nghĩ đến cuộc sống mới sắp bắt đầu, Hiểu Tranh vừa thấy phấn khích, lại vừa thấy lo lắng.

  Hiểu Tranh cầm tờ giấy ghi địa chỉ trên tay, xách túi lớn túi nhỏ, dĩ nhiên còn có cả cây đàn tranh mà cô yêu quý nhất, hỏi thăm hết người này đến người kia, cuối cùng cũng loạng choạng đến được trường học. Vì toàn thân mệt rã rời nên cô không có tâm trạng nào mà thưởng thức khung cảnh bên đường.

  Khu ký túc xá số một thật khang trang và sạch sẽ.

  Hiểu Tranh đi đến trước cửa thang máy, chuẩn bị nhấn nút thì nghe thấy tiếng “tạch”, đột nhiên cửa mở, năm sáu nam sinh vội vàng lao ra, quả bóng rổ trên tay họ bật nảy dưới đất. Hiểu Tranh đang định bước vào thang máy thì bị đẩy ra sau. Cô ngã lăn ra đất, đồ đạc trên tay rơi loảng xoảng, mì ăn liền và quần áo văng khắp nơi.
Còn những nam sinh vội vàng chạy ra sân bóng chỉ quay lại ra hiệu tay xin lỗi, sau đó quay người bước đi, không thèm quay đầu lại.

  Cây đàn tranh dài bị kẹp giữa cửa thang máy, cửa thang máy sắp đóng lại.

  Thấy vậy, Hiểu Tranh liền dùng thân mình để chặn cửa thang máy. Cánh cửa thang máy nặng nề như kẹp nát tim cô. Đây là thứ mà cô yêu quý hơn cả tính mạng của mình.

  Đúng lúc cửa thang máy sắp đập vào đầu thì đột nhiên một bàn tay từ phía sau đặt lên đầu cô, chặn cửa thang máy lại.

  Hiểu Tranh thở phào vì đã thoát khỏi nguy hiểm. Cô quay người lại, một hộp mì ăn liền che mất tầm nhìn của cô.

  “Cái này là của em à”. Hộp mì từ từ hạ xuống, tuy ngược sáng nhưng vẫn nhận ra đây là một anh chàng cao to, đẹp trai. Những đường nét trên khuôn mặt anh hoàn mỹ như được chạm khắc vậy, không thể chê vào đâu được.
“Vâng, của em, cảm ơn”. Hiểu Tranh vừa nói vừa xoa đầu. Có lẽ vì dáng vẻ của mình quá thảm hại, lại bị một anh chàng đẹp trai như thế này nhìn thấy nên cô cảm thấy rất bối rối.

  Nhặt xong “lương thực dự trữ” rơi đầy đất, Hiểu Tranh khó khăn lắm mới bước được vào thang máy.

  Chỉ có hai người trong chiếc thang máy nhỏ hẹp. Hiểu Tranh mệt đến nỗi không còn chút hơi sức nào nữa, cô không còn tâm trạng để chú ý đến hình tượng của mình, ngả người vào góc thang máy rồi ngồi xuống, xoa bóp cơ thể ê ẩm của mình.

  Ánh đèn sáng rực.

  “Em không sao chứ?”. Chàng trai cúi đầu nhìn Hiểu Tranh, ánh mắt giống như cát mùa thu, mịn và dịu dàng.

  “Cảm ơn anh”.

  “Lúc nãy em đã cảm ơn rồi”.

  “Lần này em thay mặt người bạn tốt nhất của em cảm ơn anh”.

  “Bạn ư?”. Chàng trai không hiểu, nhìn Hiểu Tranh bằng ánh mắt ngạc nhiên.

  Hiểu Tranh ngẩng đầu mỉm cười bí hiểm, sau đó vỗ vào cây đàn trước ngực mình và nói: “Đây là bạn của em. Bạn em còn nhờ em nói với anh rằng quả thực hôm nay rất thảm hại, nhưng rất vui vì được làm quen với anh”.

  Chàng trai hiểu ý, mỉm cười và nói: “Ồ, thì ra là bạn em. Vậy em cũng thay anh chuyển lời tới bạn của em, nói là không cần khách sáo, anh rất sẵn lòng giúp đỡ những cô gái gặp khó khăn”. Sau đó, anh lịch sự gật đầu với Hiểu Tranh.

  Hai người nhìn nhau cười. Cửa thang máy mở ra.

  Chàng trai giúp Hiểu Tranh xách túi đến cửa ký túc. Hiểu Tranh đang định nói lời cảm ơn thì anh ấy nói trước: “À, đúng rồi, anh tên là Shin Chul Kang, nhờ em hãy chuyển lời tới bạn của bạn em, ăn quá nhiều mì ăn liền không tốt cho sức khỏe đâu”. Nói xong, anh quay người bước đi, vẫy tay qua đầu chào tạm biệt.

  “Shin – Chul – Kang”. Hiểu Tranh cười rồi nhún vai, quay người mở cửa ký túc.

  Rèm cửa hình hoa, đồ đạc màu trắng, căn phòng không rộng lắm, có hai chiếc giường kê sát tường, hình như bạn cùng phòng chưa đến. Hiểu Tranh đặt túi xách xuống đất rồi nằm vật xuống giường, chẳng mấy chốc mà chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro