VOL 2 - 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trong buổi meeting của trường cấp ba thuộc Đại học Seoul.

  Cô quản lý học sinh thường ngày vẫn rất nghiêm khắc bỗng nhiên rạng rỡ lạ thường. Cô tươi cười nói với học sinh toàn trường: “Hôm nay là một ngày đặc biệt, bởi vì trường của chúng ta đón một vị khách đặc biệt, chắc chắn là mọi người đã nghe nói tới”. Nói xong, cô quản lý ngừng một lát, thấy học sinh toàn trường đều bị lôi cuốn trước những lời nói của mình giống như dự đoán, cô mừng thầm trong bụng: Bình thường các ngươi không chịu nghe lời ta nói, cuối cùng bây giờ đã phải dỏng tai lên nghe rồi, ha ha . . .

  Học sinh phía dưới bắt đầu rì rầm bàn tán. Mọi người đều rất tò mò không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng cô quản lý học sinh đáng ghét lại không chịu nói.

  Cô quản lý hài lòng nhìn mọi người, lấy giọng nói tiếp: “Gần đây hàng loạt hoạt động giao lưu Trung – Hàn được triển khai rất sôi nổi. Trường của chúng ta rất vinh dự tham gia vào hoạt động này. Mọi người đều nghe nói đến cuộc tuyển chọn học sinh trao đổi Trung – Hàn vừa mới diễn ra rồi chứ? Bạn Lee Jun Tea của trường chúng ta đã vinh dự được chọn sang học tập ở trường Đại học Thanh Hoa nổi tiếng Trung Quốc”.

  Cô vừa nói dứt lời, học sinh phía dưới bắt đầu bàn tán xôn xao. Có tiếng trầm trồ ngưỡng mộ, có tiếng than thở ủ ê, nhiều nhất là tiếng của các bạn nữ sinh: Bạn Lee Jun Tea đẹp trai của chúng ta sắp đi rồi sao? Haizz, lại mất đi một anh chàng đẹp trai rồi . . .

  “Dĩ nhiên, nếu đã là học sinh trao đổi, vậy thì phía Trung Quốc cũng cử một bạn học sinh rất xuất sắc đến Hàn Quốc học tập. Trường chúng ta là trường cấp ba thuộc Đại học Seoul, rất vinh dự được đón một bạn học sinh trao đổi rất xuất sắc. Bây giờ, chúng ta hãy cùng làm quen với bạn học sinh Trung Quốc xuất sắc này”. Nói xong, cô quản lý vỗ tay hoan hô.

  Đúng lúc mọi người vẫn đang bàn tán xôn xao, hội trường bắt đầu ồn ào thì bỗng nhiên phía sau tấm màn sân khấu vang lên tiếng nhạc du dương. Bản nhạc trầm bổng giống như mây trôi nước chảy, say đắm lòng người. Tiếng đàn thanh thoát xuyên qua tiếng người nói huyên náo, vang vọng bên tai mỗi người. Tất cả học sinh ngồi phía dưới đều bị cuốn hút. Mọi người đều yên tĩnh thưởng thức bản nhạc có sức hút mê hồn này. Toàn hội trường đều im phăng phắc, chỉ có tiếng đàn uyển chuyển bay bổng trong không trung . . .

  Shin Chul Kang, hội trưởng hội âm nhạc của trường khẽ nhắm mắt, thả hồn mình vào tiếng đàn du dương trầm bổng này. Nếu anh không nhầm thì đây là âm thanh của đàn tranh, một loại nhạc cụ dân tộc của Trung Quốc. Cô giáo dạy nhạc của anh đã từng nói, loại nhạc cụ này được mệnh danh là “dương cầm của phương Đông”. Tuy anh không biết chơi đàn tranh nhưng nghe tiếng nhạc có thể thấy tài năng của người chơi đàn vô cùng cao siêu. Anh không khỏi tò mò: Rốt cuộc nghệ sĩ này là người như thế nào?

  Bản nhạc kết thúc, Hiểu Tranh bước ra sân khấu trong sự nín thở chờ đợi của mọi người. Đôi mắt đen nhánh giống như hai viên kim cương đen. Đôi lông mi dài. Cái mũi thanh tú. Đôi môi anh đào đỏ bóng gợi cảm. Làn da trắng như tuyết, giống như ngọc bội trắng không tỳ vết nhưng lại mỏng và mịn, dường như chỉ cần thổi nhẹ là rách. Khác với những cô gái ép tóc, làm xoăn, mái tóc của cô thẳng tự nhiên, giống như tấm lụa đen bóng bồng bềnh trên bờ vai thon nhỏ. Vẻ đẹp của cô nhẹ nhàng mà thanh thoát, không rực rỡ chói lòa như mẫu đơn nhưng lại thanh tú thoát tục như hoa lan.

  Vẻ đẹp dịu dàng và tài năng xuất chúng của cô thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người có mặt trong hội trường. Mọi người đều dõi theo từng cử chỉ của cô. Cô mỉm cười, bước đến trước micro chào mọi người theo cách chào truyền thống của Hàn, rồi nói tiếng Hàn rất lưu loát: “Chào mọi người, tôi là học sinh trao đổi đến từ Trung Quốc, tên tôi là Tần Hiểu Tranh, rất mong nhận được sự chỉ bảo và giúp đỡ của mọi người . . .”

  Khả năng sử dụng tiếng Hàn thành thạo của Hiểu Tranh khiến tất cả vỗ tay thán phục. Lẫn trong tiếng vỗ tay ấy là tiếng hò hét của nam sinh. Trong những buổi meeting ở trường, Hiểu Tranh chưa bao giờ thấy không khí nhộn nhịp như thế này, sự chào đón nhiệt tình của mọi người khiến cô không khỏi đỏ mặt.

  Shin Chul Kang không rời mắt khỏi cô gái Trung Quốc trên sân khấu. Anh không dám tin vào mắt mình. Đó chính là cô gái thảm hại mà anh đã gặp ở thang máy. Cô giờ đây là một người đặc biệt, thanh tú thoát tục, say đắm lòng người, quả là khiến người ta không rời mắt được.

  Rốt cuộc đâu mới là con người thật của cô.

  Một cảm giác kỳ diệu chưa từng có trào dâng trong lòng anh. Anh dịu dàng nhìn cô gái Trung Quốc đẹp như thiên thần kia rồi khẽ mỉm cười: “Thì ra cô ấy tên là Tần Hiểu Tranh”.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

       Muahahahaa... ảnh yêu rồi :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro