VOL 4 - 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  “Xin lỗi, giáo sư Hàn không tiếp khách, xin cô hãy về đi”.

  Cánh cửa đóng sầm trước mặt khiến trái tim của Hiểu Tranh như rơi xuống vực sâu thăm thẳm.

  Rốt cuộc phải làm thế nào thì giáo sư Hàn mới tiếp nhận mình đây. Không gặp mặt thì làm sao có thể biết được tài năng của mình có thể khiến cô ấy lay động? Vậy thì mình đến Hàn Quốc là vì cái gì. Hiểu Tranh gục đầu vào cánh cửa kính nhà giáo sư Hàn, không kìm được nước mắt.

  Rất lâu sau đó cô mới lấy lại bình tĩnh, lê thân thể mệt nhoài về trường. Hình bóng của cô dưới ánh chiều tà mới cô đơn làm sao, nước mắt gần như nhấn chìm khuôn mặt thanh tú của cô.

  “Hiểu Tranh?”. Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. “Sao em lại ở đây một mình thế này? Em . . . khóc à?”. Giọng nói ấy run run.

  Cô ngước mắt nhìn, một bàn tay dịu dàng nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mi của cô, sau đó ôm cô vào lòng. Vòng tay của anh thật chặt, thật ấm áp.

  “Chul Kang, cô ấy vẫn không chịu gặp em. Em đến Hàn Quốc là để gặp cô ấy, để học đàn tranh. Nhưng cô ấy không muốn gặp em. Em phải làm thế nào? Phải làm thế nào bây giờ?”. Hiểu Tranh nói nghẹn ngào trong nước mắt.

  “Em đừng buồn, mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi. Chúng ta sẽ dùng sự chân thành để thuyết phục cô ấy. Nhiệm vụ của em bây giờ là luyện đàn thật tốt, chuẩn bị sẵn sàng để gặp cô ấy, được không?”. Chul Kang vừa nói vừa vuốt tóc cô.

  “Chúng ta về thôi, nhìn em khóc giống như gấu trúc nhỏ vậy, rất giống với quốc bảo của Trung Quốc”.
“Đáng ghét”. Hiểu Tranh bật cười.

  Bóng hai người đổ dài dưới ánh chiều tà. Dường như dưới ánh nắng vàng nhạt ấy là những nốt nhạc say đắm lòng người.

  Ánh đèn nhàn nhạt dịu dàng chảy xuống căn phòng màu xanh da trời nhạt.

  Chul Kang nằm trên giường, đọc những tư liệu về giáo sư Hàn mà khó khăn lắm anh mới tìm thấy được. Cô ấy sống một mình? Anh chau mày, lẩm nhẩm: chả trách mà trước đây cô ấy lạnh lùng từ chối Hiểu Tranh, có lẽ là một người tính cách cổ quái. Vậy thì phải thuyết phục cô ấy như thế nào đây?

  Một hàng chữ đập vào mắt anh: Vì sống ở Trung Quốc nhiều năm nên đặc biệt thích . . .

  Ánh sáng của niềm vui lóe lên trong mắt anh, một ý nghĩ cũng bắt đầu được định hình rõ nét.

  Có lẽ làm như vậy sẽ có hiệu quả. Anh mỉm cười nhìn lại hàng chữ đã khơi dậy linh cảm trong lòng mình . . .

  Tại nhà giáo sư Hàn.

  Trong căn phòng yên ắng, chỉ có một cô gái đang dọn vệ sinh.

  Bỗng nhiên, cánh cửa tầng trên mở ra, một người phụ nữ trong bộ sườn xám lụa trắng thêu hoa bước ra. Đó là một người phụ nữ khoảng bốn, năm mươi tuổi. Tuy trên khuôn mặt có những vết tích của năm tháng nhưng vẫn có thể nhận ra dung nhan tuyệt mỹ thời còn trẻ. Cô ấy búi tóc, gài một chiếc trâm lệch, đơn giản, toàn thân toát lên vẻ tao nhã giống như một phụ nữ Trung Quốc đài các điển hình.
Cô chậm rãi bước xuống cầu thang, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế trước bàn uống nước.

  “Đây là cái gì?”. Cô nhìn thấy chiếc hộp đựng đồ ăn tinh xảo trên bàn, tỏ vẻ không thoải mái.

  Cô gái đang lau cửa kính vội vàng nói với cô: “Dạ buổi sáng do một cậu nam sinh mang đến ạ”.

  “Cậu nam sinh nào?”.

  Cô gái ngừng tay, phấn khích nói: “Một cậu nam sinh rất đẹp trai, khoảng mười bảy, mười tám tuổi gì đó ạ, trông cậu ấy rất dịu dàng”.

  Vậy sao? Cô khẽ nói: “Cậu ta có nói tên hay để lại lời nhắn gì không?”.

  Cô gái lắc đầu.

  Cô ấy không nói gì nữa, nhẹ nhàng mở chiếc hộp, chỉ thấy những chiếc bánh sủi cảo hấp đáng yêu, mũm mĩm được xếp gọn gàng trong hộp thủy tinh giữ nhiệt đặc biệt. Lớp vỏ mỏng trong suốt đến nỗi gần như có thể nhìn thấy nhân bên trong. Bánh sủi cảo hấp của Bắc Kinh, một trong những món ăn mà cô thích nhất. Cô cảm thấy rất ngạc nhiên, dường như người này rất hiểu sở thích của cô. Nhưng rốt cuộc đó là một người như thế nào?

  Trên nắp của hộp thủy tinh còn có một tấm bưu thiếp nhỏ xinh. Cô nhẹ nhàng mở nó ra, bên trong là một hàng chữ rất thanh thoát, ngay ngắn: Chỉ là chút thành ý nhỏ, mong giáo sư Hàn đừng từ chối. Học trò Shin Chul Kang.

  Shin Chul Kang? Cô khẽ đọc cái tên này. Cô chắc chắn mình không quen người này. Nhưng, cảm giác có lẽ đây là một chàng trai rất lễ phép. Cô nở nụ cười hiếm thấy. Tuy không biết chàng trai này có dụng ý gì, nhưng chắc là không có ác ý? Nhìn những chiếc bánh sủi cảo đáng yêu khiến người ta không thể rời mắt, cô không kìm được mở nắp hộp . . .

  Ngày thứ hai là sữa đậu nành và quẩy.

  Ngày thứ ba là mì Sơn Đông.

  Cuối cùng, cô không thể kìm được nữa: “Su Jeen, nếu lần sau cậu nam sinh ấy đến thì hãy nói với cậu ta là tôi muốn gặp cậu ta”.

. . .

  “Chính cậu đã mang đồ ăn đến cho tôi sao?”. Giáo sư Hàn mặc bộ sườn xám lụa màu xanh đen, trang nhã ngồi trên ghế sofa. Ngón tay thon dài chỉ về phía hộp thức ăn trước mặt. Đôi mắt đẹp nhưng đã xuất hiện nếp nhăn của cô nhìn về phía Chul Kang đứng trước mặt mình.

  Ẩn trong vẻ tao nhã, lịch sự là khí chất của quý tộc, có vẻ là một cậu bé xuất thân danh giá. Nhưng toàn thân cậu ta lại toát lên vẻ dịu dàng và thân thiện. Những chàng trai như thế này không nhiều. Ánh mắt của cô ẩn chứa vẻ tán thưởng.

  “Đúng vậy, học trò tên là Shin Chul Kang”. Chul Kang lễ phép chào rồi mỉm cười nói.

  Giáo sư Hàn khẽ gật đầu, mỉm cười nói: “Cậu ngồi đi”.

Su Jeen đứng cạnh không khỏi tròn mắt ngạc nhiên. Cô làm việc ở đây ba năm rồi, nhưng chưa bao giờ thấy giáo sư Hàn ôn hòa, thân thiện như thế.

  “Chúng ta không quen nhau, vì sao cậu lại mang đồ ăn Trung Quốc đến cho tôi?”.

  Cô hỏi rất thẳng thắn, chỉ có điều thái độ rất ôn hòa. Điều đó khiến Chul Kang cảm thấy yên tâm. Anh mỉm cười, anh không có ý định giấu giếm ý đồ của mình trước mặt một người thông minh như thế này: “Dạ không dám giấu giáo sư, học trò có chuyện muốn nhờ giáo sư”.

  Giáo sư Hàn Âm Ái mỉm cười, quả nhiên trên đời này không ai cho không ai cái gì.

  “Cậu tưởng rằng làm như vậy tôi sẽ đồng ý với thỉnh cầu của cậu sao?”. Giáo sư bình thản nói.

Chul Kang lặng lẽ nhìn giáo sư Hàn: “Lời thỉnh cầu của em rất đơn giản, ở đây có một cuốn băng ghi âm, cô nghe thử rồi hãy quyết định ạ”.

  “Em chỉ muốn cô bớt chút thời gian gặp một người bạn của em”.

  Vậy sao? Giáo sư Hàn Âm Ái ngạc nhiên nhìn Chul Kang, thầm nghĩ: cậu ta tìm đủ mọi cách lấy lòng mình, thì ra là vì một người bạn?

  Giáo sư Hàn nhìn chàng trai trước mặt mình. Nét mặt của cậu ta rất chân thành, trong sự chân thành ấy còn ẩn chứa chút gì đó rất khẩn thiết. Bỗng nhiên cô thấy xúc động. Cô đưa băng ghi âm cho cô gái đứng cạnh. Cô gái đặt cuộn băng vào chiếc máy ghi âm cổ điển, tinh xảo, được làm từ bạc rồi ấn nút play.

  Tiếng đàn tranh du dương, trầm bổng vang lên từ chiếc máy ghi âm nhỏ nhắn, đẹp đẽ. Tiếng đàn lúc thì gấp gáp, lúc lại trầm lắng, dường như có rất nhiều câu chuyện nhưng không thể nói hết được. Có lẽ đây là một người chơi đàn tranh có rất nhiều tâm sự.
  Giáo sư Hàn có cảm giác một sợi dây vô hình trong lòng mình khẽ rung lên, có lẽ nào con người này có tâm sự giống mình? Hình ảnh bản thân năm ấy hiện về trong ký ức . . .

  “Ngày mai hãy đưa bạn của cậu đến gặp tôi”. Nói xong, cô quay người đi vào thư phòng.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

      

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro