VOL 4 - 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Giáo sư Hàn ngồi trên chiếc ghế làm từ gỗ trắc, lặng lẽ ngắm nhìn cô gái Trung Quốc trước mắt mình: Một cô gái trông rất thanh tú, thông minh, nhưng một người phụ nữ có khả năng quan sát nhạy bén như cô dường như cảm nhận được ngọn lửa trong đôi mắt tưởng chừng như yên bình ấy. Ngọn lửa bùng cháy ấy là vì cái gì? Bỗng nhiên, cô thấy có chút hứng thú với cô gái này.

  “Em đến từ Trung Quốc à?”.

  “Vâng ạ. Em là Tần Hiểu Tranh”. Hiểu Tranh ngẩng đầu nhìn cô rồi đáp lại một cách ngắn gọn. Dĩ nhiên, cô cũng nhân cơ hội này ngắm nhìn giáo sư Hàn.

  Hôm nay, giáo sư mặc bồ sườn xám màu đỏ đậm, khoác chiếc khăn màu đen, trông rất tao nhã. Những đường nét trên khuôn mặt cô rất hoàn mỹ, mặc dù đã có rất nhiều nếp nhăn nhưng vẫn không mất đi vẻ đẹp vốn có. Chỉ có điều, khi cô không nói chuyện, khóe môi hơi chùng xuống, toát lên vẻ gì đó rất lạnh lùng.

  “Nghe nói em muốn gặp tôi. Vì sao vậy?”.

  Hiểu Tranh thấy tim mình đập rộn ràng. Cô khẽ hít thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh: “Khi còn ở trong nước, em nghe nói giáo sư là nghệ sĩ đàn tranh xuất sắc nhất thế giới, vì thế em rất muốn học đàn tranh của giáo sư”.
Xuất sắc nhất? Giáo sư Hàn Âm Ái có chút ngạc nhiên. Cô khẽ lắc đầu, lạnh lùng nói: “Nói tôi là nghệ sĩ đàn tranh xuất sắc nhất tôi thật không dám nhận. Hơn nữa, chẳng phải lần trước tôi đã nói với em là tôi không nhận học sinh nữa rồi sao?”.

  “Em biết ạ, nhưng . . .” Hiểu Tranh bặm môi, tha thiết nói: “Giáo sư có thể phá lệ được không ạ? Khó khăn lắm em mới đến được Hàn Quốc, em đã phải cố gắng hết sức mới trở thành học sinh trao đổi Trung – Hàn. Thực sự em rất thành tâm, rất thành tâm muốn học đàn tranh của giáo sư. Em xin hứa với giáo sư, nhất định em sẽ học hành thật chăm chỉ, thật chăm chỉ. Cô có thể phá lệ nhận em được không ạ?”.

  Hiểu Tranh nói rất tha thiết, rất thành khẩn. Giáo sư Hàn bắt đầu có chút động lòng, nhưng cô vẫn cần hiểu thêm về cô gái này.

  “Tôi rất tò mò không biết vì sao em lại muốn học đàn tranh? Đàn piano hoặc violon có sức ảnh hưởng sâu rộng hơn, chẳng phải sẽ dễ dàng nổi tiếng hơn sao?”

  Hiểu Tranh cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nhìn thẳng vào mắt giáo sư Hàn, chân thành nói: “Mẹ em là nghệ sĩ đàn tranh, vì thế ngay từ khi còn rất nhỏ, em đã theo mẹ học đàn tranh. Có lẽ hồi ấy em học đàn tranh chỉ đơn thuần vì thấy có hứng thú. Nhưng năm tám tuổi, em bắt đầu có mục tiêu mới”. Nói đến đấy, bỗng nhiên cô ngừng lại. Nhớ đến mẹ, cô thấy mắt cay cay.

  Giáo sư Hàn Âm Ái đã bị cuốn hút bởi những lời nói ấy. Cô chăm chú chờ đợi những lời nói tiếp theo của Hiểu Tranh.

  Hiểu Tranh im lặng một lúc rồi mới khẽ nói: “Năm em tám tuổi, bố mẹ em đã qua đời vì tai nạn giao thông”. Giọng nói của cô nghẹn ngào.
Giáo sư Hàn Âm Ái tròn mắt ngạc nhiên, cô không thể ngờ rằng Hiểu Tranh là trẻ mồ côi.

  “Trước lúc lâm chung mẹ em đã dặn em nhất định phải học đàn tranh, sau này trở thành nghệ sĩ đàn tranh ưu tú, gìn giữ và phát triển nghệ thuật đàn tranh, loại hình nghệ thuật văn hóa dân tộc đặc sắc. Em ghi nhớ những lời mẹ nói, chưa một phút nào dám quên. Nhưng muốn học tốt đàn tranh, không thể chỉ dựa vào sự nỗ lực của bản thân, cần có sự hướng dẫn của một giáo viên ưu tú. Vì thế em không quản ngại nghìn trùng xa xôi tới đây. Cô có thể hiểu được nỗi lòng của em không ạ? Nếu cô từ chối em thì làm sao em có thể trở thành nghệ sĩ đàn tranh ưu tú? Làm sao em có thể phát huy đặc sắc của nghệ thuật đàn tranh? Làm sao em còn mặt mũi nào để nhìn người mẹ quá cố của mình?”.

  Nước mắt trào dâng trong mắt cô, nhưng đôi mắt ấy rất sáng, ánh sáng của ngọn lửa.

  Giáo sư Hàn nhìn Hiểu Tranh một lúc lâu rồi nói: “Tôi là một người rất khó tính, vô cùng nghiêm khắc, thậm chí là hà khắc với học sinh, em không sợ sao?”

  Gì cơ ạ? Hiểu Tranh ngây người một lúc. Dường như cô đã cảm nhận được một tia hy vọng, nụ cười dần dần nở trên khóe môi của cô. Cô kiên định nói: “Người ta thường nói thầy nghiêm mới có trò giỏi. Yêu cầu của cô càng nghiêm thì càng có lợi cho việc nâng cao kỹ thuật chơi đàn của em”.
Giáo sư Hàn không kìm được mỉm cười. Lúc cô ấy cười trông thật đẹp, Hiểu Tranh bị cuốn hút bởi nụ cười ấy.

  Giáo sư Hàn im lặng một lúc rồi nói với Hiểu Tranh: “Vậy thì thứ bảy hàng tuần em đến học nhé”.

Gì cơ ạ? Hiểu Tranh tròn mắt vì bất ngờ và vui mừng. Giáo sư bảo mình đi học? Điều đó có nghĩa là cô ấy đã thu nhận mình? Trời ơi! Niềm vui quá lớn lao không thể kiềm chế được, cô chỉ muốn nhảy lên vì sung sướng.

  “Cảm ơn giáo sư, cảm ơn cô đã nhận em. Thực sự em không biết phải bày tỏ lòng biết ơn của mình với cô như thế nào”. Dường như chỉ có nói cảm ơn không ngừng mới có thể bày tỏ được một chút niềm cảm kích trong lòng Hiểu Tranh.

  “Em không cần cảm ơn cô”. Giáo sư Hàn gật đầu mãn nguyện: “Em khiến cô trở về với những năm tháng thanh xuân. Nhưng may mắn là cô giáo của cô dễ dàng tiếp nhận cô. Nếu nói cô giáo của cô đã làm nên thành công của cô ngày hôm nay, vậy thì hôm nay cô cũng dùng cách thu nhận em để báo đáp cô ấy. Coi như là cô cống hiến chút công sức vì sự phát triển của nghệ thuật đàn tranh”.

  Ánh nắng mặt trời mềm mại, gió thu se lạnh, những bông hoa hồng trắng mỉm cười dưới ánh nắng ấm áp.
Hiểu Tranh cũng cười tươi như hoa. Cô không thể kiềm chế được niềm phấn khích của mình, cô bám chặt lấy cánh tay của Chul Kang và nói: “Anh biết không? Giáo sư Hàn bảo em thứ bảy đến học. Hơn nữa, cô ấy còn cười với em nữa. Anh không biết đâu, lúc cô ấy cười, thực sự rất đẹp . . .”

  Chul Kang nhìn Hiểu Tranh phấn khích đến nỗi khoa chân múa tay, thở dài mãn nguyện. Nếu có thể khiến cô ấy lúc nào cũng tươi cười như thế này thì anh nguyện làm tất cả mọi việc.
“Chul Kang, thực sự em rất vui, rất vui . . .”  Hiểu Tranh nắm tay Chul Kang, vừa cười vừa nhảy, “Anh có biết không? Em có cảm giác chưa bao giờ mình vui như thế này. Thật đấy, bây giờ em thấy rất hạnh phúc, hạnh phúc chết đi được . . .”
Mái tóc mềm như lụa của cô theo cơn gió nhẹ nhàng bay vào mặt anh, làm lay động trái tim của anh. Nơi được cô chạm vào cũng nóng đến nỗi sắp bùng cháy . . .

Chul Kang lặng lẽ ngắm nhìn nụ cười như đứa trẻ của Hiểu Tranh, chỉ mong sẽ có một ngày được nắm tay cô ấy . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro