Phần 33. Khóc chưa đủ phải không ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Pete , hận anh không ? "

Ae đang hỏi mặt trời của anh ấy , có hận không ư ? 

Tôi nhìn bàn tay nắm nhẹ cổ chân đó, lắng nghe âm thanh run vỡ trong câu hỏi đó .

Tim của tôi , bể nát rồi !

Lẽ ra tôi không nên ở đây.  Lẽ ra tôi không nên được sinh ra trên đời. Lẽ ra tôi đừng bao giờ xuất hiện.

Tôi là sự tồn tại sai trái nhất thế giới.

Tôi là ai ? bản thân cũng không nhớ nữa.

Tôi nhớ mình là mặt trăng của Ae. Nhớ Ae. Nhớ tình yêu của Ae. Cơ thể của tôi cũng nhớ Ae.

Còn lại, đến tên mình là gì tôi cũng không còn nhớ.

Tôi rút người mình ra khỏi Ae. Đau đớn, cố sức đứng dậy. Tôi quay lưng lại ,thì  Ae nắm lấy gót chân tôi.

" em ở yên đó "

"không, Ae mới là người phải ở yên đó. "

Tôi bước tới, chạm tay vào gương mặt đang đầy nước mắt của Pete. 

" hận anh thôi...xin em hãy hận một mình anh thôi !" 

Tôi quyết định rất nhanh, bước tới bàn bếp, lấy con dao gọt táo nhỏ xíu mà rất sắc bén, đâm thẳng vào tim mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro