Phần 34. Ba ngày [p1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 34 ngày 14.01.2019  Reup 05.6.2019

----------------------------------

* chú thích : đây là lúc Pete và mặt trăng sống với nhau trong ngôi nhà trên biển, lúc Ae đang ngủ như hôn mê bất tỉnh trên giường.

Mở mắt thức dậy, điều đầu tiên tôi nhìn thấy là vòng tay của Ae đang ôm tôi, hơi thở đều đều, hiếm khi tôi thấy Ae ngủ thế này. Lúc nào mà chẳng dậy trước tôi, còn làm điểm tâm cho, nếu đi làm thì đồ ủi sẵn, đến cả bàn chải cũng quệt sẵn kem đánh răng cho tôi. Tôi ngồi dậy, thấy Pete kia cũng còn đang ngủ, tay ôm lưng của Ae. Có chút gì đó đau lòng dâng lên trong tôi, vòng tay của Ae luôn ôm tôi khi ba người ngủ cùng nhau, luôn luôn. Chưa bao giờ tôi thấy Ae trong lúc ngủ mà không ôm tôi cả.

Bước xuống giường, Ae không nhúc nhích. Điều này lại là ngạc nhiên. Ae khi ngủ hay khi say cũng vậy, chỉ cần tôi gỡ mình khỏi Ae, lập tức cơ thể Ae có phản ứng ngay. Vậy thì có lẽ lần này Ae đã tới giới hạn rồi, đã...làm suốt hai ngày trời với hai chúng tôi, tôi đang lo có khi Ae sẽ làm đến hỏng luôn. Lần nào làm xong cũng chăm sóc cho chúng tôi rất kỹ nên về phần mình tôi chẳng lo tí nào.

Tôi bước đến bàn ăn, quả nhiên có làm đồ ăn cho chúng tôi nè. Làm vợ của Ae nhàn hạ lắm, chẳng đụng tay làm chút gì. Hồi mới sống chung, còn để tôi phụ làm việc nhà, kết hôn rồi á, một chuyện cũng không cho làm. Đến cả ra vườn tưới bụi hoa hồng, Ae cũng chỉ cho tôi mở vòi nước.

Nhớ lại những điều ngọt ngào đó, không thể không cảm thấy bản thân thật hạnh phúc.

Quay lại nhìn chồng mình nằm trên giường, tay ôm trống không bên cạnh vẫn đang giang ra, chứ không xoay lại ôm người kia đang ở sau lưng, tôi có kì quái không, khi không hề thấy chút gì ghen tuông đau đớn , mà lại còn thấy xót xa cho Pete ấy. 

Chợt anh ấy cựa mình, rồi dụi mắt ngồi dậy. Giờ tôi mới thấy rõ, Pete này không còn là chính tôi của tương lai gì nữa, anh ấy là một người khác. Cách đây vài ngày, khi anh ấy với tôi còn là một người, chúng tôi làm gì cũng có động tác y hệt nhau. Tôi thấy vòng charm của anh ấy đã biến mất. Chỉ còn chiếc nhẫn trên tay chúng tôi là giống nhau.

Pete nhìn Ae một cách lặng lẽ rồi kéo chăn lên đắp cho Ae, bước xuống giường, đi về phía tôi, mỉm cười sầu muộn " anh lại quên cái gì nữa rồi thì phải...em là Pete, phải không ? còn anh là mặt trăng, phải không ?"

Tôi mở to mắt. Anh ấy nói gì thế ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro