Phần 34. Ba ngày [p2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn gương mặt sửng sốt của Pete, tôi thấy lòng mình tràn ngập một nỗi buồn man mác. Đến cả tên mình tôi cũng quên rồi, sự tồn tại này, còn được đến bao lâu đây ?

" anh thấy mơ hồ lắm..mọi thứ...vừa nhớ...lại vừa không nhớ...có lẽ khi không có Ae thì như vậy.  anh nhớ khi không có Ae, chúng ta không thể chạm vào người nhau.. anh nhớ Ae yêu em..gọi em là mặt trời...còn anh, Ae gọi anh là mặt trăng...anh chỉ nhớ Ae rất yêu em...và anh nhớ những lúc Ae yêu anh...chỉ nhớ thế thôi...anh xin lỗi..."

Pete bước tới, đưa tay chạm vào tôi, vẫn chạm được, chắc vì  Ae đang ở rất gần. 

" anh đúng là quên thật đấy, em đã nói nhiều lần là anh không có gì phải xin lỗi em cả, ba người chúng ta không ai có lỗi cả" Pete cười dịu dàng với tôi.

Phải, dù tôi có quên nhiều thứ, thậm chí cả bản thân mình, nhưng, ngoài tình yêu của Ae ra, có một thứ tôi biết rõ mình sẽ chẳng bao giờ quên được. Đó chính là trái tim thiên thần của người đang đứng trước mặt tôi.

" chúng ta ra ngoài ngắm biển đi, Ae có vẻ ngủ lâu đấy..." Pete rủ tôi.

" ừm, đi chơi thôi, riêng cái này thì anh nhớ, anh nhớ là chúng ta ra biển mà đến cả một miếng nước biển chúng ta cũng chưa văng trúng"

Chúng tôi cười khúc khích với nhau. Phải mà, ở với Ae thì chỉ có mỗi một hoạt động ưa thích đó thôi, Ae chẳng chịu để chúng tôi làm gì khác cả.

Mất một buổi để soạn đồ, chúng tôi không dám làm thiên thần sinh đôi nữa, Ae nhăn nhó thế nào lúc mới đến đây, nhét cho chúng tôi nào kính nào mũ, tôi loáng thoáng có nhớ được.

Bước trên bãi cát đang nóng dần lên dưới nắng, bên cạnh là một bóng hình giống y hệt mình, thật thú vị. Tự nhiên ước ao có được hai đứa con sinh đôi, sẽ đáng yêu biết bao. Pete khi nãy có lôi ra cái máy ảnh và giờ đang chụp bốn phương tám hướng. Tôi chỉ cầm điện thoại thôi, chụp ảnh bằng cái này cũng được rồi, tôi chụp cả hai chúng tôi đầy ắp điện thoại, dù bước xa khỏi Ae thì lại không chạm vào người nhau nữa, nên phải cẩn thận không đứng sát nhau quá.

Mua rất nhiều đồ ăn vặt đem về, thấy Ae vẫn còn ngủ, chúng tôi cũng bày biện ra bếp, làm đủ thứ. Ở đây có lò nướng, chúng tôi còn làm cookie nữa, Pete làm toàn hình ngôi sao, em ấy nói hình này dễ nhất. Tôi thì, dĩ nhiên, toàn làm hình trăng khuyết. 

Tối khuya, bánh đã nguội lắm rồi, Ae vẫn chưa thức dậy.

Pete lo lắng, đã gọi điện tìm bác sĩ đến, ông ta khám tới khám lui mạch đập của Ae, khẳng định Ae không có vấn đề gì cả, chỉ là đang ngủ mà thôi.

Nhưng ông ta cũng dặn là, khi tỉnh lại rồi, cho ăn thức ăn nhẹ và tránh để làm gì đó quá lao lực. Ông ta khám ra được người của Ae "lao lực quá độ" , tôi lẫn Pete đều đỏ mặt khi hiểu ẩn ý của ông ấy. Xấu hổ quá đi thôi !!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro