Phần 36.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mở mắt ra, tôi thấy mình đang nằm trên giường. Ae đang ôm tôi.

" em dậy rồi, đói bụng không, vợ ? trời sắp sáng rồi, nhưng anh không muốn em cứ ăn sandwich mãi, mình ra quán nhé, anh đi lấy xe đã " Ae làm động tác buông tôi ra.

Anh ấy làm sao thế ? Pete kia đã...

" Ae ơi..."

Ae quay lại nhìn tôi, mỉm cười " sao vậy, anh rất đói, chẳng lẽ em không đói sao ?"

Có gì đó trong giọng nói của Ae làm tôi hoảng sợ. Nhưng tôi không cất tiếng lên được. 

" không , em đói, mình đi ăn thôi, hình như nhà hàng lúc trưa chúng ta đến..." Tôi nín ngang, lo lắng nhìn Ae.

" à..chỗ đó đúng là mở cửa suốt, ừ, chúng ta ra đó thôi." Ae lấy áo khoác , nhẹ nhàng mặc vào cho tôi. Vuốt tóc tôi một cái , rồi cầm chìa khóa bước ra cửa. Ae rất bình thản. Tôi lúc này chỉ biết trong tim mình nỗi lo sợ càng lúc càng tăng dần.

Nhìn quanh phòng, chẳng có dấu máu nào cả. 

Tôi rất muốn cầm máy ảnh đang để trên bàn kia, nhưng tôi lại sợ nhìn những bức hình sẽ có trong đó.

Ae đang rất không ổn. 

Anh ấy không hề khóc, dù mắt còn rất đỏ. Tôi có lẽ đã ngất đi vài tiếng, khi nãy mở mắt ra, nhìn thấy Ae đang nhìn tôi.

Không biết đã xảy ra chuyện gì. Ae bình tĩnh như vậy, tôi thấy sợ vô cùng.

Ae đậu xe trước cửa, bước vào phòng, nắm tay tôi , nhẹ giọng nói " anh vừa gọi đổi xe, chiếc nhỏ một chút, tự mình lái thích hơn. Đi ăn nào, vợ yêu " Ae hôn tôi, bờ môi giá lạnh.

Ra xe, Ae mở cửa cho tôi, rồi vừa im lặng lái xe, vừa nắm tay tôi như mọi khi. Mọi thứ thật là bình thường.

Tôi lúc này, rất muốn chảy nước mắt.

Nhưng, cái người đáng lí ra phải chảy nước mắt kia, lại vô cùng bình thản. Đôi mắt đỏ mỏi mệt đó cứ như đang chôn vùi một thế giới trong ấy vậy.

Tôi biết bản thân mình lúc này, cái không nên làm nhất, chính là khóc.

Phải cố gắng không khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro