Phần 38.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến phòng là trời vừa hừng sáng.

Thấy tôi nhìn ra ban công , Pete giả vờ là ăn no nên buồn ngủ, mau chóng vùi mình vào chăn.

Tôi biết em ấy đã cùng tôi đóng trọn vở kịch. Tôi biết em ấy đau đớn vô cùng mà vẫn cố mỉm cười với tôi. Nỗi đau trong lòng em ấy làm sao tôi có thể không biết ? Pete chính là lí do duy nhất trên đời này khiến tôi còn muốn tiếp tục sống.

Bước ra ban công, nhìn mặt trời đỏ rực đang hiện ra phía chân trời, nước mắt tôi bắt đầu rơi xuống. Tôi không thể kềm chế lâu thêm được nữa.

Nơi này, tôi đã ôm em ấy trong tay, cùng ngắm bình minh, đút em ấy uống ca cao sữa, dỗ dành em ấy rằng đừng khóc, dẫu mỗi ngày có quên mất điều gì, tôi đều sẽ nhắc lại cho em ấy nhớ từng việc một, tôi đã hứa rằng sẽ mãi bên em ấy không rời xa, chính tôi đã lặp đi lặp lại rằng tình yêu không phải là thứ có thể dễ dàng quên được.

Mà nay, tôi lại ước có phép màu gì đó khiến tôi quên đi nỗi oán hận làm trái tim tôi đau đến không thở được này.

Tôi hận em ấy đã rời xa tôi như thế.

Cảm giác hận em ấy còn đau hơn khoảnh khắc trái tim bé nhỏ đó tuôn máu ướt đẫm tay tôi.

Còn khóc nữa, tự đâm tim mình tìm chết, tôi khóc thê thảm thế, em ấy thì khóc cái gì chứ ?

Mặt trăng độc ác ! Em ấy làm tôi yêu thương nhiều như vậy, để rồi khi đang còn ân ái, em lại rời khỏi tôi, rời khỏi tôi mà đi tới một nơi tôi không thể đi tìm được.

Dùng ánh mắt khổ đau đó nhìn tôi, khi tôi cầu xin em đừng chết, cầu xin em vì tôi mà sống, em ấy chỉ khóc, rồi cứ thế mà nhắm đôi mắt ướt lại, và rồi tan biến mất luôn không để tôi giữ lại một chút gì.

Cả vết máu cũng biến mất. Tất cả hình ảnh đã chụp cũng biến mất. Toàn bộ không gian như chưa từng tồn tại em ấy.

Chỉ có trong tim tôi và tim của Pete là còn ở lại. Em ấy sao tàn nhẫn đến độ đó ?

Tôi hỏi Pete hận tôi không.

Vì tôi nhận ra mình lần đầu tiên tỏ tình với em ấy khi có Pete ở đó.

Tôi cảm thấy Pete đang khóc. Bàn tay bất giác giữ chân Pete. Trái tim bất giác hỏi một câu.

Pete hận tôi là đúng, nhưng tại sao em lại làm tôi hận em ?

Em chết trước mặt chúng tôi như thế, là ép chúng tôi hận em cả đời à ?

Muốn tôi mãi mãi không bao giờ hạnh phúc hay sao ?

Vậy còn Pete thì có lỗi gì ?

Mặt trăng độc ác, em làm như thế, Pete làm sao còn có thể hạnh phúc được nữa.

Em hận gì tôi mà lại làm như thế ?

Rời khỏi tôi chưa đủ, em còn bảo Pete hãy hận em đi.

Trái tim thiên thần như Pete, ngay cả chồng mình yêu người khác , em ấy cũng chấp nhận, lại còn yêu thương cả người đó, muốn cùng sống hạnh phúc ba người, em ấy yêu tôi, yêu cả người mà tôi yêu. Pete như vậy, liệu có thể căm hận ai không ? ngoài tôi. Chỉ tôi là người đáng bị em ấy hận nhất.

Tôi đã làm gì mà mặt trăng của tôi lại chọn cách tàn nhẫn đó hủy hoại tôi ?

Phải. Tôi bị hủy hoại rồi. Tôi không còn biết mình gắng gượng được bao lâu nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro