Phần 39.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Ae, đừng khóc mà...anh còn có em mà..Ae...!"

Pete ôm lấy tôi. Tôi không biết em ấy đứng sau mình từ lúc nào. Tôi chỉ biết mình đã khóc rất lâu.

Tôi không dám xoay lại.

" chỉ cần Ae muốn, bất cứ điều gì Pete cũng làm cho Ae. Bất cứ Pete nào cũng đều nghĩ như thế thôi, anh tin em đi. Anh ấy vì em mới bỏ đi, là em làm anh ấy phải bỏ đi, dù rằng cách anh ấy rời bỏ chúng ta thật rất tàn nhẫn, nhưng nếu có lỗi, phải là em mới đúng, không phải là Ae đâu."

Tôi nghe tiếng Pete ngập tràn nước mắt. Tôi biết vì tôi cười nên Pete mới cố gắng cười. Nay tôi khóc, Pete mới có thể khóc. Rõ ràng em ấy đã chịu đựng cả đêm, cố gắng không khóc, vì tôi.

" anh ấy không muốn em đau lòng khi phải chia sẻ Ae, dù em đã nhiều lần nói với  anh ấy, em toàn tâm toàn ý chấp nhận được việc ba chúng ta cùng bên nhau, anh ấy đã quên, là lỗi của em đã không nhớ rằng mỗi ngày phải nhắc anh ấy. Em thấy anh ấy nhớ được chuyện cosplay, em thấy anh ấy lúc bồng bé Sha rất vui vẻ, em thấy anh ấy rất hạnh phúc khi chúng ta làm tình suốt từ chiều tới tối...em đã nghĩ mọi thứ rất ổn. Là em đã quên, Ae , là lỗi của em, hôm qua em đã quên không nhắc với anh ấy, rằng..em không đau lòng gì hết...trong ba ngày Ae ngủ, em ngày nào cũng nói đi nói lại rằng em không đau buồn không oán hận gì cả..."

Cảm giác kinh hoàng ập tới với tôi. Pete đang lặp lại những câu khuya này em ấy đã nói.

Khi mặt trăng vừa biến mất, đến một vết máu cũng tan biến. Tôi còn chưa nhận ra bản thân đang khóc ra sao thì Pete đã ôm ghì lấy tôi và liên tục nhận lỗi về mình, y như lúc này.

Pete đã khóc đến ngất đi. Tôi ôm em ấy về giường, và nhìn em ấy cho đến khi mở mắt ra, Pete cư xử như không hề nhớ mình đã khóc.

"là lỗi tại em..khi đó không biết cớ sao lại khóc...để mà Ae đang ôm anh ấy trong lòng đã phải buông ra mà nắm lấy em...là em đã ép anh ấy tới mức tìm chết...là lỗi của em...." 

Em ấy vẫn đang lặp lại hết những câu lúc khuya đã nói. Tôi tưởng Pete giả vờ quên , cố không nhắc tới mặt trăng. Đúng là em ấy vì tôi mà giả vờ không nhớ, không nhắc đến. Nhưng, em ấy đã đau đến nỗi thật sự quên đi một đoạn kí ức của chính mình. Vậy mà em ấy không hề quên chuyện của tôi. 

Không hề quên khi thức dậy cố tìm cách an ủi tôi.

Mặt trời của tôi ngốc nghếch vậy đó, mặt trời của tôi yêu tôi nhiều như vậy đó.

Tất cả là lỗi của tôi, người đáng chết nhất, chính là tôi.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro