Phần 6. Pete khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 6 up ngày 27.11.2018. Reup ngày 9.5.2019

-----------------------------------


Mọi chuyện bắt đầu từ ngày người thứ ba đó xuất hiện, đảo lộn hết mọi thứ. Anh ta rốt cuộc bằng cách nào đến được nơi này tôi không biết. Và làm thế nào anh ta mới trở về nơi của anh ta tôi cũng không biết.

Tôi chỉ biết mình phát điên lên vì đố kị. 

Làm sao tôi có thể chịu đựng được Ae của tôi ôm anh ta, chăm sóc cho anh ta. Và Ae không đồng ý bỏ mặc anh ta ngủ ở khách sạn hay bất cứ căn nhà có giườngnào, mà phải là ngủ trên chính cái giường của chúng tôi. 

Ae nói nếu tôi không thoải mái thì Ae sẽ ngủ dưới sàn. Vậy tôi còn lựa chọn nào khác là cùng để anh ta nằm trên giường, Ae vẫn vòng tay ôm lấy tôi nhưng...

Anh ta cũng vòng tay ôm lấy người của chồng tôi, dụi mặt vào lưng chồng tôi mới ngủ được. Chuyện này là thế nào đây????

"Pete, anh xin lỗi, nhưng em hãy hình dung nếu bây giờ chính anh đến tìm em, em có đành lòng bỏ mặc anh một mình không. À không, Pete, anh tuyệt đối không rời mắt khỏi em đâu, nếu tự nhiên em bị bắt đến một thế giới khác, anh sẽ phát điên lên mất, nếu có một Ae yêu em ở đó, khi em đến lại bỏ mặc em, anh nhất định sẽ giết chết hắn !"

"Pete, anh rất sợ. Hình dung tới cảnh trong tương lai một năm sau, bỗng nhiên em biến mất, phải lang thang trong một nơi tối tăm một thân một mình, Pete, anh không chịu nổi ,anh đau lòng lắm. Vợ yêu à, cậu ấy chính là em mà, anh cũng biết là thế này cứ như anh đang ngoại tình vô cùng trắng trợn, anh rất muốn giết chính bản thân anh, vì rõ ràng em đang ở ngay trước mặt anh đây, mà trái tim anh lại cũng yêu thương cả cái người đang nằm sau lưng anh nữa...Pete, anh xin lỗi ! "

Tôi quả thật muốn phát điên rồi. 

Có ai nói cho tôi biết trong trường hợp người thứ ba chen vô tình yêu của bạn với chồng bạn, lại là chính bạn trong tương lai một năm sau khi cưới thì sẽ phải đối phó thế nào không ? Có ai trải qua cảnh này chưa ? Tại sao lại thế này ? Và tôi phải làm sao mới được đây.

Tôi ngồi bật dậy, lôi lấy tay Pete kia kéo mạnh, phải rồi, cánh tay đó cũng đeo vòng charm có máu của Ae, quả là người thật việc thật, và đây chẳng phải là một giấc mơ gì hết.

Tôi không thể nào quên được sự khiếp sợ khi lần đầu tiên nhìn thấy anh ta.

Hôm đó chúng tôi vừa về nhà, mở cửa ra thì thấy anh ta ngồi trên giường, cảm giác đầu tiên của tôi là muốn té xỉu. Ae thì đứng sững cả người. Chúng tôi bất động một lúc lâu. 

Anh ta đứng dậy, bước tới gần chúng tôi. Nước mắt thình lình tuôn như suối. Tôi trước giờ chưa từng tận mắt thấy chính mình khóc. Và dĩ nhiên, như bản năng, Ae khi thấy tôi khóc sẽ vươn tới ôm lấy tôi.

May là, lúc đó, bàn tay vươn ra của Ae đột ngột dừng lại, quay sang ôm tôi vào lòng, anh cất tiếng run rẩy, tôi cảm thấy đôi tay ôm lấy tôi cũng đang run.

 " chuyện gì thế này, cậu là ai, sao có thể...."

Pete đó tự lau nước mắt, nhìn chúng tôi với ánh mắt đau đớn rồi ngồi sụp xuống sàn nhà, ôm lấy đầu gối, cất tiếng nói xen lẫn cơn nức nở làm khó lắm chúng tôi mới nghe được nội dung.

"anh xin lỗi, Pete, anh chính là em của một năm sau, anh không biết tại sao anh lại có mặt ở đây, anh rất sợ, hôm đó, là buổi trưa giáng sinh, Ae và anh mới đi tiệc về...tụi anh đang mở những hộp quà, cái đó...cái đó nhìn giống như một món đồ cổ...Can đi du lịch rất hay gởi về những món nho nhỏ kì lạ, nên..anh đã mở nó, nó giống như một cái hộp đựng trang sức thôi...và đột nhiên anh thấy mọi thứ tối đen...anh không biết mình ở trong bóng tối đó bao lâu....anh gào thét gọi Ae...nơi đó cứ như không gian vô tận vậy...anh đứng được mà cũng không chạm được gì cả....như..như là em ở trong nước....không lạnh không nóng không gì cả....anh sợ lắm....khóc mãi cho đến bỗng nhiên mọi thứ chói lòa và anh thấy anh đang đứng ở bên ngoài sân nhà chúng ta."

Ae ôm chặt lấy người tôi. Càng lúc càng chặt hơn.

"anh bước vào nhà...anh đã tưởng xảy ra chuyện gì đó làm cho anh văng từ cái hộp đó ra ngoài sân...anh lao vào nhà, thét gọi Ae...nhưng, trong nhà lại là quang cảnh của...của một năm trước, khi chúng ta vừa kết hôn...nhìn lịch trên tường, anh đã muốn xỉu rồi...Pete...anh rất sợ...."

"anh cố giữ bình tĩnh...trên người anh vẫn là bộ đồ vừa ra ngoài với Ae...anh lúc đó chưa biết phải làm gì....anh không dám ở lại gặp hai người...anh đã đến đây một tuần rồi...anh có đem theo ví...nhưng anh không dám xài thẻ, anh sợ thời hạn của thẻ có vấn đề...anh không biết làm thế nào để trở về...anh nhớ Ae....anh đã chịu đựng tới giới hạn rồi Pete...anh nghĩ mãi không có chút kí ức nào về việc này trong quá khứ...vậy tại sao nó lại xảy ra...nếu có bất cứ thứ gì thay đổi..liệu có ảnh hưởng đến Ae của bây giờ không...mà....Ae của anh...Ae của anh hiện tại bây giờ ra sao nếu...nếu anh đột nhiên biến mất.....đã một tuần lễ rồi....Ae......"

Càng lúc càng không thể nghe rõ được nữa. Anh ấy khóc nức nở.

Và rồi Ae nhìn tôi, ánh mắt như cầu xin tôi, làm tim tôi đau như muốn vỡ ra.

"anh xin lỗi, Pete, cho phép anh..."

Ae buông tôi ra,rồi cúi người xuống ôm lấy người đang cuộn tròn mà khóc trên sàn kia, ôm ghì lấy " Pete...ngoan nào...rồi sẽ ổn thôi...em đừng khóc nữa...anh đau lắm...làm ơn đừng khóc nữa mà..anh xin em... không thể chịu được khi thấy em khóc...làm ơn đừng khóc....Pete !!! nhìn anh...đừng khóc nữa mà..."

Có chết tôi cũng không thể quên được cảm giác lúc này. Người tôi yêu đang ôm chính tôi trong tay ngay trước mặt tôi. Tôi cảm thấy như mình biến thành vô hình. Tôi thấy được thì ra khi Ae nhìn tôi, khi Ae yêu tôi, thì ra là như vậy.

Thì ra là như thế này.

Pete kia ngước lên, nước mắt vẫn tuôn xối xả.

" Ae..anh tin em à...chuyện khó tin như thế anh vẫn tin em sao...chính em không tin được chuyện này là thật...chính em luôn nghĩ mình đang ở trong cơn ác mộng...Ae...anh tin em sao ? "

Phải, chính tôi đến bây giờ còn thấy chuyện này là không thể nào.

Chính tôi còn đang nghĩ có khả năng ai đó trêu chọc chúng tôi, tìm một người nào đó giống giống tôi rồi hóa trang thành tôi. 

Ae đã trả lời dịu dàng, thì ra, anh ấy luôn dịu dàng với tôi như thế ư ?

"Pete, anh làm sao có thể nghi ngờ lời em nói khi anh đã biết em chính là Pete ? Không cần chạm vào người em, không cần em cất giọng nói, anh chỉ nhìn thấy em, ngửi thấy hương cơ thể của em, anh đã biết thật sự chính là vợ anh rồi ! Không thể nào giả mạo được ! Thế gian này có rất nhiều thứ khó tin...nhưng Pete của Ae chỉ có một mà thôi, và anh không bao giờ nhầm lẫn. Mà đã là lời của Pete, sao anh có thể không tin ? Vợ anh từng hứa không bao giờ nói dối anh, Pete của anh sẽ không bao giờ nói dối anh hết  "

Pete đó ôm chặt người Ae mà khóc, vừa khóc vừa nhìn tôi rồi tiếng nức nở lại vang lên.

" Pete..anh xin lỗi...anh đã hình dung nếu xảy ra chuyện này...anh hình dung mình sẽ cảm thấy thế nào nếu nhìn thấy Ae ôm trong tay một người khác...anh có lỗi...anh đúng là đồ xấu xa....anh...anh..."

Tôi hiện tại rất hỗn loạn. Nhưng tôi ý thức được những lời Ae vừa nói, tất cả là tình yêu lớn lao dành cho tôi.

Người đó dù là một cơ thể khác, nhưng vẫn là chính bản thân tôi, nên Ae mới đối xử như thế. Tận sâu trong lòng, tôi cảm thấy có một chút không cam chịu. 

Nhưng vẫn có một chút chấp nhận.

Thì ra, đối với sự tồn tại của tôi, Ae lại khắc sâu đến thế, thì ra, chỉ cần nhìn qua thôi là Ae xác nhận được có phải trò lừa hay không.

Tôi đang bị cảm động trước tình yêu của chồng mình, dù là trong hoàn cảnh vô cùng là kì quái. Dĩ nhiên,ngay khi Ae nói tin anh ta,tôi cũng lập tức tin ngay tất cả đang là sự thật. Tôi tin Ae.

Sau khi dỗ cho Pete kia ngừng khóc, anh ấy khóc nhiều đến ngủ thiếp đi, Ae ôm anh ấy đặt lên giường, đắp chăn cẩn thận, rồi bước tới nắm tay tôi, kéo tôi vào lòng, hôn tôi một lúc lâu, một nụ hôn rất lạ, vừa chiếm hữu, vừa rụt rè.

"anh cảm giác như anh vừa ngoại tình ở bên ngoài xong, về nhà thì mặt dày vô sỉ mà ôm hôn vợ. Mà anh cũng thấy cứ như anh hôn dỗ vợ vì làm vợ giận vậy đó, Pete của anh"

Chúng tôi ngồi trên sàn, nhìn Pete kia đang nằm trên giường, rồi cùng lúc thở dài. Bây giờ phải làm thế nào đây nhỉ ?

"Pete của anh ! Trước mắt, chúng ta hãy chăm sóc em ấy nhé, anh nghĩ tới cảnh một tuần nay phải lang thang ở bên ngoài, không thể gặp bất cứ ai, không một ai giúp đỡ, phải trốn không để gặp người quen của chúng ta, lại trong tình cảnh bất an như thế...hoảng sợ như thế...nghĩ tới là anh thấy đau. Mà này, sau này không được chạm tay vào bất cứ món đồ gì kì quái mà không có anh bên cạnh, làm ơn hứa với anh đi.. anh vẫn đang còn sợ muốn chết đây ! Trong một năm tới đây, em sẽ trải qua cảnh này sao...nghĩ tới thôi anh cũng đã muốn chết rồi..."

Tôi thật không biết phải nói gì với chồng mình.

Rốt cuộc Ae đang nói cái gì là trọng điểm vậy ? Chăm sóc cho Pete kia, hay là chuẩn bị cho tương lai tôi không bị hút vào cái hộp ghê tởm đó ?

Thấy tôi im lặng, Ae nói tiếp.

 " vợ anh đừng ghen nhiều quá nhé, anh xin lỗi không thể bắt em không được ghen, bởi vì...thực sự, nếu bây giờ mà Ae một năm sau xuất hiện, dù cậu ta có là chính bản thân anh đi nữa, mà nếu cậu ta ôm em, anh cũng sẽ ghen đến muốn giết cậu ta...."

Lần đầu tiên trong cái ngày dài đến lạ lùng này, tôi bật ra tiếng cười. 

Ơ, thế ra vua ghen Đông Nam á hồi sinh. Suốt từ dạo về bên nhau đến nay, vốn dĩ giữa chúng tôi không xuất hiện bất cứ ai hết nên tôi cũng không có dịp thấy Ae ghen tuông. Vậy ra bây giờ chồng tôi lại một lần nữa đi ghen với chính mình. 

Nếu cảm thấy ngọt ngào trong hoàn cảnh đang vô cùng éo le thế này quả thật có hơi sai trái, nhưng, trái tim tôi bất chợt thả lỏng đi rất nhiều. Thì ra, tôi vẫn là tôi của mười năm trước, khi quá yêu Ae thì bản thân trở nên ngốc nghếch mù quáng. Ae yêu tôi quá nhiều, sao tôi có thể thấy mình bất hạnh nữa ?

Không, dù theo một góc độ nào đó tôi đang phải chia sẻ chồng mình với một cá thể khác, nhưng hóa ra tôi vẫn đang có trọn đầy tình yêu của Ae đấy thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro