Phần 7.Một lần nữa gặp và yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 7 up ngày 27.11.2018  Reup ngày 10.5.2019

-----------------------------------


Pete

Có rất nhiều vấn đề phải cân nhắc, nhưng điều chúng tôi cần quyết định trước tiên chính là cả ba sẽ sống cùng nhau như thế nào, trong căn nhà bé nhỏ này.

Ae lúc này đang ngồi dựa lưng vào thành giường, quàng một tay qua eo tôi, tay còn lại thì đang vuốt ve mái tóc của Pete kia đang nằm gối đầu lên đùi anh ấy. Pete kia có vẻ rất mệt mỏi, vì anh ấy đã khóc quá nhiều trong những ngày qua. Sau khi uống một li sữa nóng, anh ấy có vẻ khá hơn. Ae sắp ra ngoài mua thức ăn, chúng tôi từ bây giờ có lẽ sẽ ở trong nhà nhiều hơn là ra ngoài.

"Ở nhà ngoan nhé, anh thực tình không yên tâm chút nào hết. Nhưng em đã muốn vậy thì anh sẽ đi thật nhanh rồi về " 

Ae đứng dậy, hôn lên môi tôi rồi cúi người xuống hôn khẽ lên tóc Pete kia.

 " anh sẽ về ngay, em phải ngoan ngoãn nằm yên trên giường, hơi sốt rồi đấy ngốc ạ, không được khóc nữa nhé". 

Nấn ná ánh mắt nhìn cả hai người vợ của mình một lát, Ae mới bước ra cửa, tôi nghe có tiếng thở dài của chồng mình. Hay đó chính là tiếng thở dài của tôi nhỉ ?

Vừa rồi Ae muốn gọi điện thoại giao hàng đến tận nhà, anh không muốn rời mắt khỏi chúng tôi, tôi hiểu là anh sợ, tôi cũng sợ, nhưng chúng tôi cũng nghĩ là không thể cứ vì sợ hãi như thế rồi ở lì trong nhà sống không ra sống. Điều đó thật kinh khủng.

Mà thực ra, chắc Pete kia cũng hiểu, tôi muốn nói chuyện riêng với anh ấy. Khi không có Ae ở đây, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn. Tim tôi đã đau suốt từ khi mọi chuyện bắt đầu.

" anh không cần ngồi dậy đâu Pete. Em biết là anh sốt rồi, vì bình thường chỉ khi bị sốt Ae mới bắt được em uống sữa, anh biết mà, chúng ta uống ca cao sữa thì bao nhiêu cũng được mà sữa bò thì lại ghét uống, ha!"

Pete kia ngồi dậy, nhìn tôi với ánh mắt không khá hơn hôm qua là bao nhiêu, ánh mắt vô cùng đau khổ.

"anh xin lỗi, Pete. Anh rất muốn trở về...anh nhớ Ae của anh....suốt tuần qua, anh đã nghĩ dù có gặp, sẽ chỉ là một Ae khác, nhưng khi Ae ôm anh chạm vào anh, anh nhận ra không có khác biệt gì cả...anh biết rõ anh cảm thấy như thế là rất sai trái....Pete anh xin lỗi..."

"anh có thể đừng nói xin lỗi em nữa không ? Em lúc này đang sợ lắm. Em sợ nếu đúng như chuyện đang xảy ra, thì một năm sau em sẽ là anh bây giờ, bị kéo vô cái hộp đó, rồi thì trải qua những chuyện này. Em hình dung được mọi chuyện thật là kinh khủng với anh. Và đó là chuyện của em trong tương lai. Pete, anh cố nhớ xem, hồi anh còn là em, không có chút kí ức nào à ? em đang cố nghĩ, nếu thật sự có tương lai một năm sau em và Ae vẫn bên nhau, thì tức là anh sẽ có thể trở về đó, anh không có ở đây mãi..anh cố nhớ xem"

"anh không nhớ gì cả...cứ như là, kí ức bắt đầu mịt mờ từ khi anh đến đây...lạ lùng là, suốt một tuần qua anh không có sinh hoạt cá nhân gì hết, anh không thấy đói hay khát gì cả. Em nhìn xem, không biết bộ đồ này có bốc mùi không ? Anh cảm thấy mơ hồ như bản thân là một bóng ma vậy...dù anh vẫn tiếp xúc với mọi thứ được...nhưng anh cảm thấy từ khi chạm vào Ae thì mọi thứ trở nên rõ ràng hơn...anh cảm thấy đói..nên vừa rồi mới uống nổi li sữa đó..."

"Pete, có vài điều em muốn nói khi không có Ae ở đây, anh hiểu là em tin câu chuyện của anh, vì Ae tin, cho nên, nếu anh tin Ae, hãy tin em nữa nhé. Đừng nghĩ bản thân anh là một người khác, anh chính là em, em thừa nhận em có ghen đến phát điên khi thấy Ae ôm anh...nhưng em đã lại thấy được điều mà em chưa từng thấy trước đây. Đó chính là chưa bao giờ em được nhìn thấy lúc Ae yêu em. Cảm giác hạnh phúc quá, anh hiểu mà phải không ? Nhìn thấy Ae yêu em như thế, anh có cảm thấy giống em không ? "

"sao lại không chứ ? Chúng ta là một mà Pete!  Anh thấy có gì đó sai sai khi lại thấy có chút vui vẻ trong hoàn cảnh này. Đó là, anh không ngờ là chứng kiến vẻ mặt của Ae khi đang âu yếm mình thì bản thân lại....phấn khích như vậy...tim anh cứ như yêu Ae nhiều thêm một trăm lần ấy...cảm giác cứ như yêu lại từ đầu...thật khó diễn tả..."

Tôi hoàn toàn không còn chút xíu nghi ngờ gì nữa rồi, người giống hệt đang ngồi bó gối bên cạnh tôi chính là tôi. Cảm giác lạ lùng vô cùng. Tôi đang nói chuyện với chính mình. Chúng tôi không có khác biệt gì cả. Vậy nên, mọi thứ đột nhiên trở nên dễ chịu hơn.

"anh có chắc là anh thấy đói bụng chứ ? nếu quả thật anh không cần ăn uống gì cả vẫn có thể tồn tại được thì thú vị lắm luôn, em cũng muốn được như thế "

"haha, anh biết mà, chúng ta lười nhất chính là ăn, không như Can nhỉ...cậu ấy sinh ra để ăn cả thế giới đấy, may mà lấy người giàu có như Tin !"

"mà anh nói cái hộp đó có vẻ là quà của Can gởi đến đúng không ? Chúng ta có thể tìm hiểu từ đó..."

"anh sợ lắm Pete, nghe nói mấy vụ quay về quá khứ này, nếu không cẩn thận, tương lai sẽ không còn tồn tại nữa. Anh sợ Ae của tương lai sẽ xảy ra chuyện...."

"em cũng lo là Ae tương lai đang phát điên lên khi anh biến mất. Anh ấy sẽ làm thế nào nhỉ ? Làm sao đây ? "

Cùng lo lắng với nhau thế này cũng không phải là cách. Tôi cố trấn an chính mình rằng, trước nhất phải bình tĩnh đã. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Trước nhất là không được để Ae của bây giờ lo lắng.

"Pete, nói cho em nghe một năm sau khi kết hôn, chúng ta như thế nào đi !  Thật sự không bao giờ gây nhau hả anh ? Mà...em muốn hỏi...chuyện đó...có ổn không ? " Tôi không biết là nói chuyện với chính mình mà tôi lại đỏ mặt lên được.

"thực ra thì anh đã lo lắng là càng về sau sẽ càng nhạt nhòa đi...vì chúng ta đã...quá nhiều lần rồi...nhưng Ae của tụi mình không hề như vậy đâu Pete ! Anh cũng không hiểu tại sao ham muốn của Ae cứ như không bao giờ là đủ ấy, công việc nhiều cách mấy cũng thu xếp xong trong tuần, để đến cuối tuần là bên nhau trọn ngày trọn đêm. Đến nỗi mẹ chúng ta có nói là muốn gặp chúng ta vào cuối tuần nhiều hơn một chút cũng khó"

Tôi hỏi mẹ và mọi người một năm sau vẫn ổn chứ, hỏi về việc làm của Ae, hỏi về thói quen của chúng tôi có gì mới không, và rốt cuộc xe của tôi có bị dẹp về nhà mẹ không, nếu một năm trời Ae vẫn chẳng cho tôi lái xe đi đâu cả thì chúng tôi có cần thu nhỏ cái gara xe không.

Cảm giác có người nói chuyện mà không cần phải đoán xem người đó nghĩ gì thật là kì quái. 

Khi tôi hỏi Pete điều gì,a nh ấy nói và tôi không cần phải hỏi thêm về suy nghĩ của anh ấy về chuyện đó. Tôi biết chính xác điều anh ấy cảm thấy. Tôi vui mừng vì hóa ra, tôi không hề thay đổi gì cả, mà Ae luôn nói yêu tôi vì chính bản thân tôi. Nếu tôi không có gì thay đổi, Ae sẽ mãi luôn yêu tôi như vậy.

"Pete, nếu chúng ta cảm giác như nhau, thì anh đừng vì ngại em mà tránh né chạm vào Ae nhé. Thật sự là hồi đầu em có chút không chấp nhận, nhưng bây giờ thì khác, quả thật là, như Ae nói đó, đến khi xảy ra chuyện, em đến tìm hai người, mà nếu Ae và em kia lại khó chịu với em thì..thì em sẽ đau lòng chết mất...em sẽ không như vậy đâu Pete"

" Thật là không ghen sao ? nói đúng ra là, thật là chịu nổi cảm giác ghen đó sao Pete ? Em có chắc không đấy, dù đúng là một người, nhưng lại hai cơ thể cho nên...anh không biết nói sao nữa..em hiểu mà...cảm giác đó đó...cứ như có gì đó nghẹn lại trong tim vậy..khó thở ! "

"em nghĩ là mình nên nhìn mọi thứ cách tích cực hơn đó Pete. Định mệnh lạ lùng cho chúng ta gặp gỡ và yêu Ae đúng không ? Vậy lần này, định mệnh lại cho chúng ta gặp và yêu Ae thêm một lần nữa đó, em nghĩ mình nên thấy hạnh phúc thì hơn ! Anh biết mà, hễ chúng ta đau lòng hay khóc lóc, nhìn Ae khổ sở cứ y như đang ở địa ngục vậy ! "

Có tiếng dừng xe, Ae về rồi. 

Tôi ngồi dậy bước ra cửa đón Ae, muốn phụ xách hàng hóa vào, Ae có vẻ mua một nửa cái siêu thị luôn thì phải. Ae hơi nhướng mày nhìn tôi rồi bỗng nhiên nói " vợ làm dùm anh cái này đã, gấp lắm ! "

" làm gì cơ , Ae ? "

"em lại giường đi, kế bên Pete có cái gối đó, nhanh nhanh, cầm dùm anh..."

Tôi thật thà bước lại, cầm cái gối lên, rồi quay lại thấy Ae đã rinh xong hết đồ vào. 

Pete kia nói nhỏ "nãy anh chưa kịp nói, Ae sau khi kết hôn hầu như là không cho chúng ta cầm bất cứ cái gì nặng hơn một trăm gram. Lúc đầu anh cũng không để ý, vì ít khi nào chúng ta mua nhiều đồ như vậy ! Còn khi đi đâu thì, Ae vẫn hay giành xách hành lí mà, anh chỉ mới nhận ra gần đây thôi..."

Ae bước đến giường, xoa đầu tôi lúc này đang chuẩn bị bĩu môi ra dỗi, cười dịu dàng rồi nói với Pete kia.

 " nhìn có vẻ hai em thân thiết với nhau hơn rồi phải không, hồi nãy lại còn cùng nhau đuổi anh đi cơ mà"

"Ae!!!em không có..."

Chúng tôi cùng nhau thốt lên, Ae bật cười.

 Từ hôm qua đến giờ tôi mới nghe tiếng cười của Ae, tim tôi như nhói lên một cái.

Mọi thứ có lẽ sẽ ổn thôi, nếu tôi còn có thể nhìn thấy Ae tươi cười như thế này. Một năm ư, sau một năm, khi tôi biến mất, Ae sẽ ra sao ?

Tôi phải cố gắng tươi tỉnh mới được, người lo lắng nhất bây giờ không phải chính là người đang ngồi trước mắt tôi đây sao ? Người yêu tôi thiết tha, chăm sóc cưng chiều tôi đến từng chi tiết nhỏ. 

Phải rồi, tôi đã hiểu tại sao Pete kia đến đây rồi, không phải để làm tôi đau khổ vì có người thứ ba xuất hiện, mà chỉ là ông trời cho tôi của tương lai được gặp gỡ và yêu Ae thêm một lần nữa mà thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro