Phần 8.Chọn tổn thương.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 8 up ngày 29.11.2018  Reup ngày 10.5.2019

-----------------------------------

Vì người đã hiểu lòng ta

Hiểu còn rất phải

Thành ra

Phải lòng.

- Nguyễn Thiên Ngân -

---------------------------------------

Tôi cứ luôn cảm thấy trí nhớ của mình càng lúc càng kém đi. 

Tôi bắt đầu không nhớ được khoảng thời gian một năm vừa qua đã xảy ra chuyện gì. Dường như mọi thứ đã bắt đầu thay đổi. Tôi thật sự rất sợ. 

Liệu Ae có xảy ra chuyện gì không ?

Liệu tôi bị đưa quay trở lại khoảng thời gian này, có thật chỉ là trò tình cờ của số phận, ông Trời đã ban cho tôi quá nhiều hạnh phúc khi có Ae, nên bây giờ là đang lấy lại nỗi hạnh phúc bất tận đó chăng ?

Tôi từng rời xa Ae. Nhưng tôi biết là rồi tôi sẽ còn có thể gặp lại anh ấy, chỉ là tôi khi đó không có đủ khả năng. 

Còn lần này, tôi bị ném đi, bị ném khỏi cuộc đời Ae. 

Lúc ở trong bóng tối mênh mông của cái hộp, tôi tuyệt vọng biết chừng nào, ở nơi không biết là nơi đâu, không biết mình sẽ ra sao, chẳng biết Ae bây giờ không còn mình nữa, Ae sẽ như thế nào.

Khi tôi gào khóc gọi tên Ae, trái tim tôi như tan nát. Và rồi, khi thoát ra được, nhìn thấy trước mắt là ngôi nhà ấm cúng của chúng tôi, tôi đã mừng quá đỗi, chạy ngay đến cánh cửa đó, cửa khóa. Tôi chựng lại, vậy ra, đã trôi qua bao lâu rồi từ khi tôi bị bắt đi, tôi sợ, trong căn nhà đó, liệu có còn Ae đang ở đó không, chúng tôi lại như vừa trở về sau bữa tiệc ngày Noel, cùng nhau nhìn những món quà để chung quanh cây thông nhỏ tôi và Ae đã cùng trang trí, như mọi năm vẫn làm hay không ? 

Tôi đã lo sợ đến run rẩy.

Bước qua cánh cửa đó,liệu phải chăng mọi thứ sẽ chỉ là một cơn ác mộng ? 

Tôi đặt tay mình lên khóa cửa, hốt hoảng rằng, tại sao cánh cửa này lại mới như thế, chẳng phải chúng tôi đã đổi loại khóa vân tay cách đây một năm rồi sao ? Khi Ae nói với tôi không muốn mất thời gian tra chìa khóa nữa. 

Vào cái đêm trước đó chúng tôi gấp gáp trở về sau một tuần cả hai phải nhịn vì rất nhiều công việc phải làm đến khuya. Chúng tôi đã khao khát nhau rất nhiều. Ae bắt đầu hôn tôi và đòi hỏi ngay khi dừng xe. Tôi khi ấy khó khăn lắm mới dứt được khỏi làn môi của Ae và thuyết phục anh hãy vào nhà đã, vì lần nào làm chuyện đó ở trong xe tôi cũng rất rất ngượng. Ae lại cứ thích làm trong mấy chỗ kì cục như vậy.

Ôi, nghĩ tới Ae, tim tôi nhức buốt !

Giờ nghĩ lại, cũng may mà đến quá khứ này đúng vào lúc cửa vừa thay khóa, nếu tôi không bước vào nhà thì có khi cũng không biết được mình đang ở thời điểm nào của dòng thời gian. Cảm giác hi vọng vừa bừng lên khi được thoát ra bóng tôi đó, nay lại tắt lịm đi.

Ae của một năm trước, Ae mà tôi yêu bây giờ đang tồn tại, đang khỏe mạnh, đang hạnh phúc, NHƯNG, đó lại không phải Ae của tôi, tại sao, tại sao ông Trời tàn nhẫn thế, đưa tôi quay về quá khứ này làm gì, ngôi nhà này chỉ đủ cho hai người mà thôi, bất cứ ai cũng là dư thừa.

Ae nói căn nhà này tuyệt đối không đón khách nào đến.

Nơi này chỉ có hai người chúng tôi bên nhau.

Và rồi bây giờ chính tôi lại là người dư thừa trong căn nhà của mình. 

Tôi sờ thấy trong người tôi vẫn có ví và điện thoại, tôi nhìn đồng hồ và lập tức bước ra khỏi nhà, vì Ae và tôi sắp về rồi. 

Tôi đi lang thang trên phố một cách cẩn thận, tôi sợ sẽ bị ai đó quen nhìn thấy. Tôi đến một khách sạn nhỏ trong con phố khá xa nơi đó, và cứ ở mãi trong phòng mà khóc. 

Thật kì lạ là tôi cảm thấy mình như một bóng ma, thật mừng là vẫn còn khóc được.

Tôi không thấy đói và khát, cũng không buồn ngủ, không mệt mỏi. Đi bộ một khoảng cách xa thế cũng không đổ một giọt mồ hôi. 

Tôi còn sợ tôi đang không tồn tại nữa, cho đến khi tay tôi chạm vào một cành hồng được trưng bày trước cửa hàng hoa. Tôi bước vào tiệm và mua một bó lớn.

Tôi luôn ra khỏi khách sạn hai lần một ngày, vì tôi không muốn tạo cảm giác tôi đóng cửa và chết luôn trong phòng rồi, người khác sẽ nghi ngờ mất.

Tôi không cần thay quần áo, tôi chẳng có sinh hoạt cá nhân gì cả. Trừ khóc và chạm vào đồ vật, và người khác vẫn nhìn thấy tôi, thì tôi y như bóng ma.

Mà tôi không ở lại khách sạn nào quá hai ngày. Cứ đi lang thang thật xa rồi ôm bó hồng vào một khách sạn khác. Dường như vì tôi ảnh hưởng, hoa chẳng hề tàn đi.

Một tuần dài khổ sở. Điện thoại của tôi còn đó, tôi không dám tìm đồ sạc pin để mở máy lên. Tôi và Ae không đổi số trong suốt năm năm, tôi sợ là nếu điện thoại có thể gọi được thì sẽ rắc rối lắm.

Mà, tôi lại sợ, dù không gọi được ,thì điện thoại đầy ảnh và tin nhắn của Ae, tôi không dám nhìn. Tôi nào muốn tự mình cắt xẻo trái tim mình thêm nữa chứ ? Nó đau chưa đủ hay sao ?

Khóc được nhưng không ngủ được. 

Tôi nhớ Ae và tôi nghĩ, dù là sẽ ra sao đi nữa, cũng phải làm gì đó thôi, tôi cũng không thể tồn tại như bóng ma này mãi mãi.

Phải tìm cách trở về.

Ae luôn nói tôi phải dựa dẫm anh ấy, Ae nói dù thế giới này không chuyển động nữa, cũng không ngừng yêu tôi.

Vậy tại sao tôi lại không thể tới gặp Ae ?

 Dù không phải là Ae của tôi, đó vẫn là Ae và tôi vẫn là Pete. 

Tôi không phải sinh đôi, không phải người giống người, không phải robot hay người ngoài hành tinh, không phải yêu ma quỉ quái, tôi biết rõ hơn ai hết tôi chính là Pete mà Ae đã và sẽ luôn yêu bất chấp mọi thứ. 

Tôi từ lúc nào nghi ngờ tình yêu của Ae ? 

Từ lúc nào tôi không cho anh ấy cơ hội được biết được lựa chọn điều có liên quan đến anh ấy ?

Hết lần này đến lần khác, cả vạn lần Ae nói yêu tôi ,nói tôi chính là tất cả của anh ấy, vậy tại sao tôi không thể đến tìm chồng mình ?

Còn Pete của hiện tại, tôi đã nghĩ rất nhiều, cậu ấy chính là tôi, sao tôi có thể không hiểu cậu ấy rồi sẽ như thế nào chứ ? 

Chúng ta là cùng một người ,chỉ là tồn tại ở hai khoảng thời gian khác nhau. Nếu thật sự tôi đang ở một thế giới khác, có Ae và Pete y hệt như chúng tôi, thì có lẽ tôi không có quyền gì xuất hiện. 

Nhưng tôi phải xác định, nếu không phải là thế, dù thời gian có khác nhau, nhưng chỉ cần tôi chính là Pete và người đó là Ae thì dù có ở mốc thời gian nào của cuộc đời, chúng tôi vẫn có quyền là của nhau, không có ai có thể phản đối được, chính tôi hay còn gọi là Pete kia,cũng không thể.

Và rồi, tôi lại nghĩ từ góc độ của Pete kia, một ngày yên bình, bỗng nhiên xuất hiện một mình khác, ở đâu ra chạy đến ôm lấy Ae, thì, trái tim nào chịu nổi ? 

Tôi cảm thấy ghen đến khó thở.

Tôi hình dung chính mình như thế nào khi chứng kiến Ae vòng tay ôm lấy một cơ thể khác.

Suốt mười năm qua tôi chưa từng thấy Ae ôm ai ngoài tôi và người nhà. Chưa từng nhìn thấy.

Và, có lẽ tôi sắp thấy rồi đây.

Tôi nhớ Ae đến nỗi trái tim đã gần như chảy tan thành nước mắt.

Hơn một tuần, đã hơn một tuần lễ rồi, không nhìn thấy ánh mắt đó, đôi môi đó, bàn tay đó...tôi đã đến giới hạn rồi.

Phải, tôi sẽ tàn nhẫn với Pete kia.

Tôi sẽ làm cậu ấy đau lòng.

Và chính cậu ấy khi biến thành tôi trong tương lai sẽ đáp lại y như vậy, là công bằng rồi đúng không ?

Tôi không muốn không có Ae thêm giây phút nào nữa. 

Tôi nhớ Ae của tôi, yêu Ae của tôi, bất kể thuộc thời gian nào ,Ae cũng chỉ có một mà thôi.

Có xua đuổi tôi hay không, có phủ nhận tôi hay không, tôi sẽ để Ae tự mình quyết định, tôi không có quyền thay anh ấy lựa chọn.

Và, tôi chọn làm tổn thương Pete kia, tự cho mình cái quyền rằng sẽ là công bằng khi sau này cậu ấy cũng làm y như tôi bây giờ.

Và thế là, tôi đi. 

Rời khỏi khách sạn, tôi bỏ lại bó hoa hồng bỗng nhiên úa tàn ngay giờ phút tôi quyết định.

-----------------


Bốn câu thơ khúc đầu là trích trong quyển " Ôm mỏ neo nằm mộng những chân trời" của tác giả Nguyễn Thiên Ngân, lyn đã làm fan của bạn ấy bảy năm rồi.


Hãy ở lại đây

Tay nắm bàn tay 

Để thương đau ấy

Dịu trên môi này.


Ta sẽ chẳng bỏ người cho bão tố 

Lấy bao dung che chở phút xuôi lòng

Ta yêu lắm.Ta yêu người đến nỗi...

Có vài điều đâu chỉ nói mà xong.


Lúc đầu lyn muốn mượn đoạn trích này và viết về Ae trong chap hôm nay.

Nhưng qua nay mình thấy nhiều bạn không thích Pete tương lai. Các bạn đề nghị mình mau mau tiễn cậu ấy về sớm đi. Nên mình viết về cậu ấy trước. Mình hiểu thật khó chấp nhận được tình cảnh éo le như vậy, và đúng là mọi thứ sẽ quá miễn cưỡng nếu Ae và Pete chấp nhận ngay được. 

Nhưng, các bạn đừng quên, Pete đó CHÍNH LÀ PETE mà các bạn yêu thương, hổng phải là ai khác đâu, chỉ là một thôi mà. Xin hãy yêu thương cả cậu ấy nữa. 

Lyn hồi đầu chỉ muốn viết fic để tự thỏa mãn bản thân trong khi chờ  LBC được dịch tiếp. Nhưng mình đã yêu Ae và Pete của mình sâu sắc không kém AePete bản gốc,mình mong các bạn cũng yêu thương hai em ấy như mình.

Cảm ơn các bạn.

Và chúc ngủ ngon nhé * ôm ôm *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro