Phần 9.Bản năng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 9 up ngày 30.11.2018  Reup ngày 10.5.2019

-----------------------------------


Tôi yêu Pete đã mười năm, tình yêu đó từ khi bắt đầu đến nay chưa bao giờ tôi thấy đủ. Tôi muốn mỗi ngày càng thêm yêu em nhiều hơn, chưa bao giờ trái tim tôi ngừng khao khát em ấy, Pete đáng yêu của tôi.

Pete tồn tại trong tôi là một người hoàn mỹ nhất thế gian. Em ấy tài giỏi, lương thiện và còn vô cùng xinh đẹp, tôi vẫn cứ luôn thấy mình sao lại may mắn đến mức có thể có được em ấy. 

Tình yêu của em ấy dành cho tôi cũng là điều tôi tự hào hơn bất cứ thứ gì trên đời. Pete yêu tôi một cách mãnh liệt, mà em ấy luôn cố gắng không thể hiện ra cho tôi biết. Dẫu đã nhiều năm qua rồi mà em vẫn cứ ngại ngùng. Thực là rất rất đáng yêu !

Cho nên, tôi chính là người luôn muốn được thể hiện tình yêu của tôi dành cho em ấy nhiều đến mức nào, muốn công khai muốn bày tỏ với cả thế giới. 

Có lúc Pete còn phải nói tôi đừng có cưng chiều em ấy trước mặt người khác một cách thái quá, em ấy nói không muốn làm tôi bị mang tiếng là " để người yêu lên đầu".

Tôi lại không đồng ý điều đó chút nào, quả thật là tôi nguyện ý mà, tôi muốn được cưng chiều em ấy hết cả đời này.

Nhớ lại lần đó, cũng hai ba năm trước rồi, chúng tôi cùng nhau đến dự một buổi tiệc, có rất nhiều người ở đó, và tôi không hề cư xử gì khác thường hết. Nhưng Pete cứ lại nói tôi đừng phô trương nữa mà, em ấy xấu hổ.

Ủa tôi có làm gì phô trương đâu ? 

Cũng là nắm chặt tay em ấy không rời, khi không phải tiếp chuyện với ai thì tôi cứ đắm đuối nhìn em ấy, lúc ăn tiệc thì cũng như đó giờ tôi lấy thức ăn, đũa muỗng, gắp cho em ấy ,tôi có đút em ấy ăn đâu nhỉ, vậy mà không hiểu sao em ấy nói tôi phô trương ?

Lúc về khách sạn em ấy đã bị tôi trêu chọc cả đêm vì cái yêu cầu không được phô trương ấy. 

Hồi đó tôi chưa đủ tiền mua nhà, nên chúng tôi thường sẽ ngủ lại nhà của tôi hoặc Pete tùy theo lịch làm việc hay có lẽ là tùy tâm trạng nữa. Có lẽ ở khách sạn của Pete nhiều hơn một chút vì chúng tôi làm chuyện đó thường xuyên lắm. Đã nói là tôi luôn luôn khao khát em ấy mà. Và thật đáng mừng là em ấy cũng thế,em ấy cũng luôn khao khát tôi. 

Tôi rất hạnh phúc mỗi khi thấy Pete cần tôi, "nhu cầu" thì đúng hơn. Và tôi dĩ nhiên luôn đáp ứng em ấy. Đáp ứng rất kịch liệt nữa là khác. 

Khi vừa xong một lần, tôi đang ôm ấp Pete để giải lao thì em ấy lại một lần nhắc tôi sau này trước mặt người khác đừng có chăm sóc yêu chiều quá mức như vậy nữa, em ấy nói em ấy lớn rồi có phải trẻ con đâu mà chăm từng li từng tí, rất rất xấu hổ.

Tôi cắn cắn ngón tay của Pete, hỏi lại.

 " thực sự lí do là gì, mau nói đi , tao không hề làm cái gì quá đáng, nếu trước mặt người khác mà tao bế mày trên đùi rồi đút mày ăn , đút mày uống nước, thì có thể tạm coi là có một chút hơi lố..."

Pete mở to mắt nhìn tôi rồi cười khẽ vào tai tôi, làm tôi lại sắp nóng cả người lên.

" thế mà một chút gì chứ ? rất rất lố luôn á...Ae...mình chỉ không muốn người ta nói Ae là người "đặt người yêu lên đầu" thôi mà..."

"vậy tao có giống người đặt người yêu lên đầu lên cổ không ? "

"Ae...không...không giống...mình không muốn người ta nói Ae như vậy..."

" người ta nói như vậy là nói đúng thôi mà, tao quả thật là người thích đặt người tao yêu lên đầu lên cổ tao đấy, giống như thế này này !"

Tôi kéo Pete lên người tôi rồi nằm lùi xuống, đúng nghĩa đen là Pete bây giờ đang ngồi trên đầu tôi thật luôn.

Pete giãy giụa, em ấy đỏ mặt rồi, thật là làm người ta muốn không ngừng trêu chọc.

 "không Ae...đừng mà..mình đang nói chuyện nghiêm túc..." 

Hai tay tôi ghì nhẹ mông của Pete không cho em ấy trèo xuống, tôi vừa liếm mút nhè nhẹ vừa nói.

" ừ thì mày cứ nói đi, tao vẫn đang nghe đây ! Nhưng tao thích để mày lên đầu lên cổ thế này lắm.....ngồi ngoan..dám trèo xuống là tao sẽ phạt đấy nhé..phạt mày phải thế này mỗi ngày luôn đấy...."

Pete vẫn không ngừng cựa quậy, nhưng em ấy không nói được gì nữa. Vì cả người đang run lên vì cái lưỡi của tôi rồi.

Sau lần đó Pete không hề nói vấn đề đầu cổ đó thêm một lần nào, em ấy cũng từ chối hết các bữa tiệc nào có thể từ chối được. Tôi thấy em ấy hay đòi tôi đi chơi xa vào cuối tuần, nếu có đi gặp bạn bè thì phải là bạn bè thân thiết nhất hồi đại học mời tiệc sinh nhật thôi. Ra là người yêu hay mắc cỡ của tôi triệt để không cho tôi có cơ hội âu yếm yêu chiều em ấy trước mặt thiên hạ nữa.

Vậy càng đúng ý tôi, tôi thực sự cảm thấy thời gian ở cùng em ấy bao nhiêu cũng là không đủ, nên phải chia sớt cho bất cứ ai tôi cũng thấy tiếc.

Nếu không phải cả hai đi làm kiếm tiền thì tôi có thể cả đời ở trong nhà với Pete. Thế giới chỉ có em ấy là quá đủ rồi.

Nhiều lúc tôi cũng có suy nghĩ liệu việc chăm sóc Pete kiểu của tôi có phải là hơi quá đáng rồi không. Em ấy bình thường khỏe mạnh có tay có chân, mà tôi cứ không muốn em ấy động tay làm gì hết. 

Biết làm sao được, cơ thể tôi cứ như là mặc định chiều chuộng Pete. Khi em ấy vừa muốn cầm li nước uống, tự bản thân tôi sẽ muốn đút cho em ấy, tôi cũng không ngờ là khi yêu rồi, mình lại say đắm một người đến mức như thế. 

Mà vì chúng tôi yêu nhau sâu sắc, nên chỉ nhìn Pete là tôi biết em ấy đang muốn gì, thế là tự khắc tôi đáp ứng. Quả thật, tôi thừa nhận, có lẽ yêu Pete , với tôi điều đó đã trở thành bản năng rồi.

Thế nên, ngay khi cơ thể tôi và cả trái tim tôi nhìn thấy Pete kia, tôi đã như phản xạ tự nhiên mà yêu em ấy không khác gì người vợ đang trong vòng tay run rẩy của tôi. 

Tôi không có chút hoài nghi nào người đang khóc đó chính là Pete mà tôi yêu. Thật hoang đường,t hật khó tin, và dù không hiểu bằng cách nào em ấy lại xuất hiện thế này, nhưng, chỉ cần là Pete khóc, trái tim tôi đã đau muốn điếng cả người.

Tôi muốn ôm em ấy, dỗ dành em ấy. 

Bao lâu rồi tôi đã không thấy Pete khóc. Tôi đã tự hứa với lòng sẽ không để em ấy rơi một giọt nước mắt u buồn nào hết .Nên giờ đây, cái người đang cuộn tròn trên sàn nhà mà nước mắt tuôn xối xả kia như đang ghim vào tim tôi một con dao vậy.

Tôi muốn bước đến, nhưng, cơ thể ấm áp của vợ tôi vẫn đang trong tay tôi đây mà.

Tất cả là sao đây ?

Kềm nén lắm tôi mới có thể giữ yên bản thân, mà vì, tự cơ thể tôi cũng không thể nào buông người tôi yêu ra khỏi được.

Nghe câu chuyện của em ấy, tôi thấy lòng mình khổ sở biết bao nhiêu.

Em ấy đã hoảng sợ đến thế nào chứ ?

Trong bóng tối đó đã gào khóc gọi tên tôi bao nhiêu lần chứ ?

Những ngày qua em ấy đã khổ sở thế nào khi lủi thủi một thân một mình chứ ?

Và, như em ấy nói, tương lai, chính là Pete yêu dấu hiện đang trong vòng tay tôi sẽ phải trải qua chuyện này trong vòng một năm nữa.

Nghĩ tới cảnh đó, tôi thấy đau cháy ruột.

Tôi không ngừng được, buông vợ mình ra và bước đến ôm lấy Pete kia vào lòng.

Tôi muốn mau mau dỗ cho em ấy nín khóc, đã khóc đến người sắp tan thành nước rồi này.

Nhưng tôi chưa tiếp nhận hoàn toàn được gì cả, tôi vẫn nghĩ đến cảm xúc của vợ tôi đang ở phía sau lưng tôi.

Em ấy đang phải nhìn tôi ôm một người khác, em ấy chắc chắn rất đau lòng.

Nghĩ tới đó,tim tôi ruột gan tôi cũng đều cháy cả lên.

Pete ôm lấy cổ tôi, vừa khóc vừa xin lỗi.

Tôi không biết mình phải làm sao. 

Tôi không dám quay lại nhìn vợ mình.

Tôi sợ sẽ nhìn thấy sự đau đớn trong ánh mắt em ấy, dù không quay người lại nhưng tôi biết chắc chắn Pete của tôi cũng sắp khóc hết cả hai người. 

Và có lẽ cả ba chúng tôi sẽ cùng khóc mất.

Chuyện gì xảy ra thế này ?

Tôi không hiểu rõ lắm, nhưng có một điều tôi hoàn toàn chắc chắn, chính là Pete tương lai không hề là một người xa lạ với tôi. Dù cho em ấy ở trong hình thức tồn tại nào đi nữa, em ấy vẫn là Pete mà trái tim tôi yêu vô điều kiện.

Tôi chỉ có một Pete trong tim mình.Chỉ là Pete của hai giai đoạn khác nhau đang ở đây thôi.

Pete từng nói ghen tị với đám bạn cấp ba của tôi, vì tụi nó biết tôi lúc bé như thế nào. Tôi cũng đôi khi nghĩ, ước gì mình cũng có thể thấy Pete lúc bé, sẽ đáng yêu biết bao.

Vậy nếu bây giờ tôi gặp được Pete mười tuổi, lẽ nào tôi lại có thể không yêu thương sao ?

Nên, Pete xuất hiện ở đây chỉ là Pete hai mươi chín tuổi, chứ em ấy vẫn là vợ tôi mà, vẫn là người yêu tôi sâu sắc, là người cần tôi như cần không khí để thở, là người luôn luôn đặt tôi lên trên hết mọi thứ. 

Em ấy nói bất chấp làm người ích kỉ, tổn thương Pete cũng chính là tổn thương chính mình, chỉ vì quá nhớ tôi, quá muốn gặp tôi không cách nào chịu đựng lâu hơn được nữa.

Tôi đã phải cố gắng ra vẻ thật bình tĩnh. Ngay lúc này đây, người cần bình tĩnh hơn ai hết phải là tôi. Vì cả hai người yêu bé nhỏ đó sắp tới giới hạn gục ngã rồi.

Tôi phải làm cho Pete của tôi không khóc nữa. Dù khó khăn thế nào, tôi cũng phải giải quyết cho bằng được sự thể này, tôi không chịu nổi khi thấy người tôi yêu phải đau khổ .

Pete của tôi, dù là mấy Pete thì vẫn là Pete mà thôi, và tôi vẫn sẽ yêu không thể nào ngừng được.

Tôi biết làm bất cứ hành động yêu thương với người nào cũng sẽ làm tổn thương người còn lại, nhưng tôi không thể làm gì khác được. Rõ ràng đâu phải là người nào khác, em ấy chỉ là một thôi mà.

Bảo tôi đã biết đó là Pete thật sự, mà lại từ chối, hắt hủi em ấy thì tôi có còn sống trên đời được hay sao ?

Nghĩ tới tương lai mà Pete của tôi bây giờ, một năm sau lâm vào cảnh này, tôi lúc đó lại bỏ mặc em ấy, thì ngay lúc này đây tự tôi rất muốn giết chết chính mình.

Tôi không ngạc nhiên là mình có thể tiếp nhận và quyết định nhanh như vậy, tôi xác định được bản thân ngay lập tức sẽ làm gì, sẽ chăm sóc cả hai Pete như thế nào.

Quá rõ ràng rồi, yêu Pete với tôi chính là một bản năng.

Trái tim tôi quyết định mọi thứ rồi, từ ngày đầu tiên yêu Pete cho đến nay.

Dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, Ae tôi sẽ không bao giờ buông tay Pete. Không bao giờ. Chỉ cần là Pete,tôi đều sẽ không ngừng yêu thương.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro