Phần 60. Mơ được trọn vẹn cùng em (p1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ nhìn thôi tim đã thấu

Từ nay duyên kiếp bỏ lại phía sau

Ngày và bóng tối chẳng còn khác nhau

Chẳng có nơi nào yên bình

Được như em bên anh

Hạt mưa bỗng hoá thành màu nỗi đau

Trời như muốn khóc ngày mình mất nhau 

-Mr.Siro-

-----------------

Ae sau khi mạnh bạo chiếm hữu Pete tới gần bảy giờ sáng, khó khăn lắm mới bắn ra đầy trong người Pete để kết thúc. Dĩ nhiên là vô cùng thỏa mãn nhưng yêu tinh đó khi Ae2 tông cửa vào thì lại bày ra vẻ mặt mới bị cưỡng bức !!!!

Toàn thân Pete là vết cắn bầm đỏ , vòng eo bị Ae siết chặt mỗi khi thúc sâu vào, đã chuyển thành bầm tím, môi cũng bị hôn đến sưng lên, mắt thì lại nhòe nhoẹt nước, và, dịch thể của Ae nhiều tới mức trào ra thành dòng dưới chân Pete.

Ae2 không nói lời nào, bế Pete ra giường, lấy khăn ấm lau rửa hết sức nhẹ nhàng cẩn thận. Đâu đó xong xuôi, Ae2 ôm Pete vào lòng, dịu dàng nói " anh phải làm sao đây, nếu đã không thể chia sẻ em, mà lại phải thấy em bị hắn ta giày vò thế này..."

Pete ngắt lời Ae2 bằng một nụ hôn.

Ae đứng bên giường trừng trừng nhìn cảnh đó.

" Pete !!! anh cho em cả đêm chưa đủ phải không ? bao nhiêu cũng không no à ? còn muốn ăn nữa ? " Ae gầm lên.

Ae2 vẫn không nói lời nào, nhẹ nhàng bế Pete lên, đi vào nhà bếp, ngồi ôm Pete trong lòng mà đút cho một chén cháo điểm tâm. Pete nhận ra cả hai Ae không hề có dấu hiệu đói hay mệt gì cả.

" Ae, anh có muốn ngủ không ?" ý Pete chỉ muốn hỏi Ae2, không biết khi tách ra như thế, có thật là không cần ăn ngủ gì không.

Ae lại nghe ra ý khác, giận run cả người.

Ae2 bình thản đút nốt muỗng cháo cho Pete, rồi vươn tay kéo cốc trà ấm cưng chiều đút cho Pete uống một ngụm xong mới trả lời." anh không mệt đâu, anh rất ổn"

Ae2 rất dịu dàng với Pete. Vô cùng vô cùng dịu dàng.

Pete cảm thấy lo sợ rằng, khi chuyện điên rồ này kết thúc, Ae còn lại bên mình, có khi là Ae2 chứ không phải Ae ghen tuông mạnh bạo kia.

" cả ba chúng ta không thể đi làm được rồi phải không ? Ae ơi " Pete nhìn về phía Ae, lúc này không còn tức giận nữa, gương mặt đầy tổn thương cam chịu.

Hít vào thật sâu, Ae trả lời.

" có lẽ người ngoài nhìn vào cũng chỉ thấy một Ae mà thôi, anh nghĩ chúng ta không nên ra ngoài đâu em, nhưng hôm nay theo lí phải đi thăm con chúng ta..."

Hai đứa trẻ sinh đôi nhờ người mang thai hộ đã sắp chào đời rồi, đó là một cô gái có lẽ rất xinh đẹp nhưng luôn che mặt mỗi khi Ae hoặc Pete đến thăm. Theo thỏa thuận, con sinh ra ngay lập tức được đem đi và không bao giờ gặp lại nữa. Pete thật lòng không muốn chia cắt mẫu tử như vậy, nhưng nguyên tắc là nguyên tắc, nếu đã chấp nhận chọn cách này để có bằng được đứa con sinh học của Ae, Pete đã phải vượt qua một bức tường đạo đức rất lớn.

Ae thì nghĩ khác, chỉ cần là con của Pete, dĩ nhiên Ae sẽ coi nó như chính con mình, chọn cách thụ tinh ống nghiệm như vậy là tốt nhất. Về tình mẹ, Ae đã quyết định sẽ cố gắng yêu thương chăm sóc con thật tốt để bù đắp cho nó. Ae chỉ muốn sinh một đứa con mà thôi, nhưng Pete lại nói, nếu không cho Ae có con sinh học của chính mình, thì việc đi-mua-con thế này còn ý nghĩa gì nữa.

" thôi để bao giờ chỉ còn lại một Ae thôi thì chúng ta đi, em ăn sáng xong bây giờ muốn có làm gì không ?" 

" Ae , em muốn ngủ, em buồn ngủ"  Pete dĩ nhiên buồn ngủ, đã làm liên tục ngày đêm rồi mà.

Ae2  cũng lại bế Pete về giường, vẫn không nói gì. Nhưng trong mắt của cả hai Ae lúc này chỉ có một màu sắc của tổn thương.

" vợ ngoan, ngủ một chút đi, dậy rồi anh làm gì ngon ngon cho em ăn chịu không" Ae2 hôn trán Pete, thì thầm.

" Ae...khi em thức dậy, anh vẫn sẽ ở đây chứ ?" Pete nắm góc áo của Ae2.

Cả hai Ae đều nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ sửng sốt.

" ừ em, anh sẽ luôn ở đây, chẳng phải đã hứa khi em mở mắt luôn luôn nhìn thấy anh sao, ngoan, mau ngủ đi"

" em muốn Ae mà em yêu luôn luôn bên em" Pete lúc này đột nhiên thốt ra một câu.

Pete thiếp đi, dường như quá mệt mỏi. Cả hai Ae dĩ nhiên không trông thấy, bản thân Pete thì không chú ý thấy, bên gối lóe sáng một cái lông vũ lấp lánh.

.

.

.

.

Trời đổ mưa.

Rõ ràng trưa tháng sáu, nắng như lửa đốt, dù ngoài vườn rợp bóng cây đến mấy, vẫn thấy được tia nắng vàng rực rỡ của ban ngày.

Thế mà bỗng dưng lại mưa.

Hai Ae ra ngoài vườn, ngồi uống rượu.

Tự rót tự uống, không ai chạm ly với ai. Và rồi, khi vô tình đụng trúng tay nhau, Ae nhận ra, đột nhiên cả hai đã chạm được người nhau rồi.

" Tôi hiểu rồi, đã tới lúc một người phải đi, nên mới không cần chia nhau sáng tối nữa, Luey có lẽ hận sâu lắm mới làm đến thế này" Ae2 mỉm cười tự trào.

" là Ae kia hận chúng ta. Phải rồi, nếu là hắn ta, mặt trăng đau lòng cả trăm năm như thế, tôi cũng hận tới mức muốn giết " Ae ngồi nhìn mưa rơi, nghĩ tới mặt trăng, trái tim quặn lên vì đau.

Chưa từng trải qua cơn mưa nào trong thời gian sống bên mặt trăng.

Chưa từng cho em ấy một phút giây nào yêu thương trọn vẹn.

Lấy đi sự trọn vẹn của Pete, mà rồi chẳng hề cho mặt trăng nhỏ kia một chút vẹn tròn nào cả, Ae nghe tiếng mưa như thể trái tim mình đang khóc.

Đã đau lòng suốt hai năm.

Pete cũng đau lòng suốt hai năm nay.

Bên nhau yêu thương ngọt ngào, không ai nhắc đến nhưng vết thương còn đó, âm ỉ.

Pete chấp nhận và ngày ngày chờ đợi bản thân Ae thôi không tự trách.

Làm sao có thể không tự trách ?

Chia tay rồi đấy, nói lời li biệt với người mình yêu chỉ vì em ấy đã trở về nơi em ấy đã đến.

" nếu lúc đó có biết em ấy thuộc về  Ae kia , tôi cũng sẽ không cho em ấy trở về, tuyệt đối không" Ae2 trầm ngâm.

" phải, chúng ta chính kẻ đốn mạt tham lam như vậy đó, Pete cho rằng chỉ cần em ấy ở bên hai chúng ta cùng lúc, thì coi như hòa chuyện mặt trăng. Nhưng em ấy sai rồi, không thể nào!" Ae nhìn sang Ae2, nhìn thật kỹ, trừ hai cánh tay đầy vết thương, thì hoàn toàn đó chính là mình, đang ngồi nói chuyện như được phân thân mà thôi.

" nếu như, lúc đó, vợ bé nhỏ ngốc nghếch kia không tự sát, liệu giờ này, chúng ta có đang cả nhà ba người hạnh phúc chuẩn bị đón hai đứa con về không...?" 

" Ae à, mặt trăng không phải vợ, chúng ta đã chẳng cho em ấy được một chiếc nhẫn!" 

Ae2 nhận ra mắt mình đang ứa nước. Ae cũng vậy.

" phải rồi, chẳng cho một cái gì cả, chúng ta chỉ toàn nhận thôi"

Mưa càng lúc càng lớn. Hai Ae đứng dậy cùng lúc, bước vào nhìn Pete vẫn đang say ngủ, yên tâm trở ra vườn, khui thêm một chai rượu nữa. Kì lạ, là rượu giả sao, uống mãi không say.

" anh đi hay tôi đi ?"

" dù là ai đi cũng vậy, chúng ta y hệt nhau thôi. Nhưng cánh tay thế kia, có lẽ anh mới là người nên ở lại, tôi sẽ đi. Nếu tôi biến mất, cũng là chuyện bình thường thôi. Chỉ là, không biết em ấy sẽ thế nào. Tôi sợ Pete đã kịp quen sự khác nhau của hai chúng ta rồi" Ae2 trả lời.

" có khác nhau sao ?"  Ae dựa ra ghế, gác tay lên che đôi mắt vừa ướt nước.

" khác đó, sao anh lại thô bạo với em ấy như vậy ?"  Nghĩ tới cơ thể đầy dấu tích của Pete, Ae2 cau mày.

" là yêu tinh đó cố tình kích thích tôi làm vậy đó, không biết tại sao hai năm gần đây em ấy không thỏa mãn nếu làm nhẹ nhàng, anh còn không biết hay sao ?"

" là quá yêu chúng ta tới mức cảm thấy không đủ !!!" Cả hai Ae đồng loạt thốt lên.

Phải làm thế nào đây, khi Pete đã linh cảm sẽ có một Ae bỏ đi, nên em ấy trước khi ngủ đã nói như vậy. 

" không thể chịu nổi cảnh sống chung, tôi đã nghĩ tới việc tìm một con dao như mặt trăng rồi đấy, quả thật không thể chịu nổi cảnh đó, thậm chí luân phiên bên em ấy tôi cũng không chịu nổi" 

Ae ơi Ae , liệu mày còn có thể ích kỉ hơn nữa được không ?

Cả hai ôm đầu, suy sụp.

" chuyện của mặt trăng, có đau lòng hối hận, cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa, Luey đã nói, ngày mà em ấy yêu Ae kia nhiều như Pete yêu chúng ta, thì mới cho gặp. Vậy nên, em ấy có lẽ sẽ không còn vì chúng ta mà tổn thương nữa rồi, em ấy sẽ hạnh phúc thôi, tôi cầu trời là thế...mặt trăng..." Ae ôm lấy tim mình, đau đớn. 

Nhớ lại cái người đang ngủ say trong phòng, lại hối hận ngập tràn khi hiện giờ đang nhớ về người yêu cũ đến trái tim như muốn vỡ tan.

" chúng ta chẳng xứng đáng với Pete nào cả "

" phải"

" nhưng dù cho là thế, cũng không thể nào bảo chúng ta rời xa Pete !!! em ấy cần Ae, dẫu cho Ae ích kỉ xấu xa tham lam đê tiện, em ấy vẫn cần Ae " 

" vậy thì, là Ae nào tiếp tục bên em ấy, Ae nào sẽ đi ?"

" tôi nói rồi, tôi đi. Em ấy luôn nghĩ anh là bản chính, còn tôi là bản phụ ấy, dù sao thì, cũng chỉ là trở về một cơ thể, tôi thấy may lắm rồi, không bị hút vào cái hộp ghê tởm nào...chỉ là tan biến và trở về....không sao, tôi không sợ"

" tôi cũng đâu sợ !!!" 

" anh muốn đi lắm à ? muốn xa em ấy sao ? anh làm nổi sao ?" 

" dĩ nhiên là không, chỉ vì, khi nãy, người em ấy níu áo, là anh , không phải tôi." Ae cất giọng chua cay, nhớ mình khi đó đứng ngay cạnh bên, mà Pete không hề nhìn sang, cứ như trong mắt em ấy chỉ thấy Ae2 thôi vậy.

" nếu em ấy chỉ rõ là , muốn anh...vậy, đã hứa thì hãy giữ lời, tôi sẽ đi" 

" bộ chúng ta chưa từng thất hứa sao, Ae ?"

"RỐT CUỘC LÀ GIÀNH NHAU AI ĐI AI Ở HẢ ???? BÂY GIỜ ĐÁNH NHAU ĐƯỢC RỒI ĐẤY NHÉ !!!"  Ae gầm lên. May mà tiếng mưa lớn át đi phần nào, nếu bình thường, Pete chắc chắn đã bị đánh thức.










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro