Phần 61. Mơ được trọn vẹn cùng em (p2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ nhìn thôi tim đã thấu

Từ nay duyên kiếp bỏ lại phía sau

Ngày và bóng tối chẳng còn khác nhau

Chẳng có nơi nào yên bình

Được như em bên anh

Hạt mưa bỗng hoá thành màu nỗi đau

Trời như muốn khóc ngày mình mất nhau

-Mr.Siro-

-----------------

Tiếng sấm chớp đùng đùng, mưa trở nên mịt mù.

Cả hai Ae hốt hoảng chạy vào phòng ngủ.

Pete vẫn ngủ say, nhưng vầng trán nhăn lại, rõ ràng là đang gặp ác mộng.

Ae khẽ nói " đằng nào thì cũng chỉ một Ae là đủ rồi, nếu tên cánh đen đó muốn làm ta đau khổ mà chọn cách này thì đỡ quá, ít ra miễn không đụng chạm đến Pete là được, nếu có một Ae bên em ấy...."

Ae2 cũng thì thầm " phải, may mà hắn nhân đôi chúng ta lên. Tôi đi đây, anh biết phải làm gì rồi phải không...dù là ai cũng thế mà thôi....không giống như mặt trăng và Pete...tôi với anh vẫn chỉ là một người mà " 

Ae2 hít thật sâu rồi quay đi. Thật rất muốn hôn lên tóc Pete một cái, nhưng trái tim lại nói rằng nếu thật sự bước đến bên giường, nhất định bàn chân không đi nổi nữa. 

Dù sao em ấy cũng đã nắm áo mình lại.

Dù sao, trong khoảnh khắc đó, trong mắt em ấy chỉ có mỗi mình thôi. 

Vậy đủ rồi.

Hai cánh tay thế này, rõ ràng Ae kia mới là người sẽ ở lại.

Sớm muộn cũng tan biến, chi bằng chủ động rời đi.

Pete, Ae yêu em, dù anh chỉ tồn tại trong thế gian được vài phút giây ngắn ngủi, anh vẫn yêu em trọn cả thời gian mà anh có.

Pete, Ae yêu em.

Pete, dù là Ae nào của em cũng yêu em thôi.

Trọn vẹn yêu em.

Ae2 bước đi thẳng vào trong màn mưa.

.

.

.

.

" Ae !!!!" 

Sấm chớp nháng lên ngoài cửa sổ, Pete bỗng ngồi bật dậy.

Ae vòng tay ôm lấy người vợ mình, dịu dàng " anh đây, ngoan...ngoan..." 

" em vừa mơ một giấc mơ kinh khủng lắm, Ae ơi, kinh khủng lắm" Pete vòng tay ôm lấy tim mình, trái tim còn đau như dao cắt.

" em mơ gì nào , nói anh nghe..." Ae kéo Pete dựa vào ngực.

" em mơ thấy....em mơ thấy....em bị chứng mất trí....em cứ mãi hiểu lầm chuyện Ae và mặt trăng....nhìn đâu cũng thấy anh ấy, ghen tuông với anh ấy...rồi trách Ae....rồi lạnh nhạt với Ae...rồi...rồi suốt hai mươi năm em làm như Ae tệ bạc với em lắm...trong khi chỉ là bị điên thôi....Ae không biết gì hết....vì em không hề nói....em đối xử bình thường với Ae...nhưng Ae quay lưng đi...em lại hóa thành một người khác...tự cho bản thân là người bị hại.....cứ thế hận thù từng ngày.....tích tụ.....hai mươi năm...em li hôn với Ae rồi đi đến một vùng tuyết phủ trắng xóa...rồi em chết ở đó....em thấy Ae đi tìm em....tìm mãi mà không thấy....Ae khóc....Ae đọc cuốn nhật kí điên loạn của em...Ae bị sốc....." Pete vẫn run rẩy không thôi.

" vợ ngoan..qua rồi..qua rồi mà...chỉ là mơ thôi...nhé...anh không đi đâu cả...em cũng không sao cả...chúng ta vẫn bên nhau...hạnh phúc bên nhau...được không...ngoan....chỉ là mơ thôi...em đừng sợ nữa nhé...." Ae hôn lên cái trán ướt đẫm mồ hôi lạnh của Pete, rồi ôm cả thân người bé bỏng thút thít khóc đó vào lòng, nằm xuống.

" em sẽ không như vậy chứ...Ae...em ổn chuyện của mặt trăng rồi mà, phải không, em sẽ không hận anh ấy đến mức hóa điên như thế phải không...Ae"  Pete nắm chặt tay của Ae, vẫn còn run rẩy cả người.

Bàn tay to lớn của Ae dịu dàng ôm hai má của Pete, bình tĩnh nói." vợ của anh nghe này, anh và mặt trăng đã chia tay rõ ràng dứt khoát rồi, sau này, chuyện của em ấy, chỉ là một hồi ức thôi, được không, vợ tha thứ cho anh, anh cũng tha thứ cho bản thân, được không vợ, chúng ta sắp có con rồi, chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau, trọn vẹn bên nhau, được không, Pete của anh"  Ae hôn lên môi Pete nhè nhẹ.

Tiếng mưa đùng đùng bên ngoài làm Pete giật mình.

" ủa mà Ae ơi, anh ấy đâu rồi ?"

Tim Ae thắt lại một cái.

" Ae, anh ấy đâu, giường ấm thế này, em tưởng anh ấy chỉ ra ngoài một lát thôi chứ, nãy giờ em không thấy anh ấy..." 

" Pete..." 

" AE ƠI !!! AE ƠI !!!! " Pete gọi thật to, cứ như người kia ở nơi nào trong nhà cũng đều sẽ nghe thấy.

" Pete, em nghe này, không có mặt trăng nữa ...không có Ae kia nữa...chỉ còn hai chúng ta thôi....trọn vẹn cùng nhau...không ai chia sẻ tình yêu cho ai hết...anh là của em, em cũng là của mỗi anh thôi, Pete"  Ae chợt biết trước phản ứng của Pete, bất giác nhắm mắt lại.

"KHÔNG !!!!"  Pete hét lên. Bật dậy khỏi giường.

" em tính đi đâu, anh ta đi mất rồi, đi rất lâu rồi, đi từ khi em ngủ, em đã ngủ một đêm rồi...em không thể tìm anh ta đâu, Pete à...." Ae kéo tay của Pete , nắm chặt bàn tay nhỏ mềm mại đó,  cất tiếng thì thầm, gần như không thể nghe được trong tiếng mưa thét gào. 

Đã biết trước em ấy phản ứng như thế.

Mà tim lại đau đến thế này.

Đổi lại là mình, Pete có đau lòng thế kia không nhỉ.

Ae không biết Ae2 đi đâu thật, vì nếu ai trong hai người biến mất, thì cũng như nhau mà thôi, đến lúc phải đến, chỉ cần còn một Ae bên Pete là đủ rồi.

" Pete, quay lại đây, nếu em muốn Ae đó về, thì có lẽ anh ta sẽ về với em thôi, còn bây giờ mưa đang to lắm Pete à...." Ae bước xuống giường, đứng trước Pete.

 " ở lại với anh đi, anh cũng là Ae của em đây mà"  Ánh mắt bi thương nhìn vào gương mặt đong đầy nước mắt của vợ mình, Ae nói khẽ một câu như nài nỉ.

" Ae..." Pete khóc, ôm lấy người Ae mà cứ thế  khóc nấc lên.

" anh ấy gạt em, hứa với em mở mắt ra sẽ luôn nhìn thấy anh ấy..."

" người hứa với em câu đó cũng là anh , còn sớm hơn anh ta hai năm" Ae không nhịn được, thốt lên.

Cảm thấy người Pete chợt cứng lại.

" vợ ăn chút gì đi rồi ngủ tiếp...em đói rồi đấy, anh biết mà" Ae cúi người bế Pete lên, bước ra hành lang lạnh lẽo.

Mưa vẫn to ầm ĩ ,nhưng Ae đã xây ngôi nhà này có mái hiên rất kỹ thuật, không làm nước bắn vào nhà, lạnh hay không chỉ là cảm giác mà thôi.

Đến phòng ăn , Ae đặt Pete ngồi xuống ghế , rồi hâm nóng canh , bày ra bàn cho Pete. 

Là món Nhật. Mỗi thứ chỉ một ít.

Cầm chén súp miso nóng hổi, Pete lại khóc.

" anh ấy nói, khi em ngủ dậy, sẽ làm món em muốn ăn...."

 Là anh nấu mà Pete , không phải là em quên em dạo này thích ăn món Nhật sao ? còn nói rong biển tốt cho sức khỏe !!!!

 Ae đau khổ thầm nói trong lòng. 

Thấy Ae im lặng, Pete ngước lên nhìn rồi lại cụp mắt xuống, run rẩy nhấc muỗng lên.

" vợ ngoan hôm nay sao thế, dám tự ăn à ?" Ae cố gắng tươi tỉnh, cầm lấy cái muỗng trong tay Pete , xoay người Pete lại đặt lên đùi mình, nhẹ nhàng đút cho vợ.

Thực ra hai năm qua, mỗi ngày của Ae và Pete chính là thế này. 

Pete di chuyển trong nhà bằng hai chân của Ae. Nếu Ae có ở nhà, đi đâu cũng quấn lấy vợ, toàn là bế lên thôi, rất âu yếm.

Khi ăn cũng vậy, chẳng để Pete cầm tới đũa muỗng, cả hai ăn chung một đĩa, rất ân ái.

Những lúc ra ngoài làm việc thì thôi, hễ về nhà, thì cả hai đều chính là như vậy, ngọt ngào êm ả bên nhau, dẫu sâu kín trong tim còn u buồn chất chứa chuyện về mặt trăng, nhưng trong cuộc sống hằng ngày, thật lòng vẫn là trôi qua trong yên bình ấm áp.

Nhưng bây giờ, dù vẫn thế, mà trái tim của cả hai đều ướt lạnh dần theo tiếng mưa.



















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro