chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy em muốn ăn cái gì nào?" Harry hỏi và tôi cười. Thật là một câu hỏi bình thường để anh ấy hỏi tôi. Chúng tôi thực sự không biết nhiều về nhau bên cạnh thực tế là chúng tôi thường không hợp nhau và chúng tôi hoàn toàn đối lập. Tôi kéo mái tóc xơ rối, gần như khô của mình thành một búi tóc và suy nghĩ một chút về những gì tôi muốn ăn.


"Chà, em thích tất cả mọi thứ nhưng tất nhiên em phải biết nó là cái gì, và nó không liên quan đến sốt cà chua" Tôi nói với anh ấy và anh ấy cười.

"Emkhông thích sốt cà chua sao? Không phải tất cả người Mỹ đều yêu thích sốt cà chua sao?" Anh trêu tôi.

"Em không quan tâm đến chuyện đó nhưng nó thật kinh tởm." Cả hai chúng tôi đều cười và tôi nhìn Harry. Tay anh vẫn còn trên đùi tôi và tôi hy vọng anh sẽ không bao giờ gỡ nó ra.


"Chúng ta hãy gắn bó với một quán ăn bình thường?"

Tôi gật đầu và anh ấy với tay bật nhạc lên nhưng dừng lại và đặt tay lại cho tôi.

"Vậy em dự định làm gì sau khi học đại học?" Anh hỏi tôi. Anh ấy đã hỏi tôi điều đó trước đây, trong phòng của anh ấy. 

"Em sẽ chuyển đến Seattle ngay lập tức và em hy vọng được làm việc tại một nhà xuất bản hoặc là một nhà văn, em biết điều đó thật ngớ ngẩn" Tôi nói, đột nhiên bối rối trước tham vọng cao của mình. "Anh đã hỏi em điều này trước đó rồi đúng không?"

"Không phải là không. Tôi biết một người biết Giám đốc điều hành của Nhà xuất bản Vance, đó là một chút nỗ lực nhưng có lẽ em nên nộp đơn xin thực tập ở đó, tôi có thể nói chuyện với anh ta."

"Cái gì? Anh sẽ làm điều đó?" Tôi ngạc nhiên, ngay cả khi anh ấy đã tốt đẹp trong giờ qua, điều này vượt quá những gì tôi mong đợi.

"Yea, nó không phải là một vấn đề lớn" Anh có vẻ hơi xấu hổ. Tôi chắc chắn anh ấy không quen làm những điều tốt đẹp.

"Wow, cảm ơn anh. Thực sự. Em cần sớm có được một công việc hoặc thực tập và đó thực sự sẽ là một giấc mơ trở thành sự thật" Tôi nói với anh ấy và vỗ tay. Anh cười và lắc đầu.


"Chào mừng em" Anh kéo vào bãi đậu xe nhỏ với một tòa nhà gạch cũ ở trung tâm của nó. "Đồ ăn ở đây rấttuyệt vời" anh nói và trèo ra khỏi xe. Harry đi đến thân cây và mở nó ra, lấy một chiếc áo phông đen trơn khác, anh ta phải có một nguồn cung cấp vô tận. Tôi đã tận hưởng anh ta không mặc áo sơ mi đến nỗi tôi quên rằng cuối cùng anh ta sẽ phải đặt lại một cái.

Khi chúng tôi vào trong, chúng tôi ngồi và nơi này dường như vắng vẻ. Một bà già đi đến bàn và đưa cho chúng tôi thực đơn của chúng tôi. Cuối cùng Harry gọi một chiếc bánh hamburger và khoai tây chiên và tôi cũng làm như vậy.

"Ngon chứ?" Anh hỏi khi tôi cắn miếng đầu tiên. Tôi gật đầu và lau miệng. Thức ăn rất ngon và cả hai chúng tôi đều dọn đĩa của mình.Lái xe trở về ký túc xá thoải mái và tôi nói với Harry về việc lớn lên ở Richland, anh nói anh chưa bao giờ nghe về nó. Anh ấy không bỏ lỡ nhiều, thị trấn nhỏ và mọi người đều làm những điều tương tự và không ai rời đi. Ngoại trừ tôi, tôi sẽ không bao giờ di chuyển trở lại đó. Anh ấy không cung cấp cho tôi nhiều thông tin về bản thân nhưng tôi hy vọng rằng anh ấy sẽ sớm thôi. Anh ấy có vẻ rất tò mò về cuộc sống của tôi khi còn nhỏ và anh ấy cau mày khi tôi kể cho anh ấy về việc bố tôi uống rượu.Tôi đã đề cập với anh ấy trước khi chúng tôi chiến đấu nhưng lần này tôi đã đi vào chi tiết hơn một chút. Những ngón tay dài của anh chà xát thành vòng tròn lên chân tôi khi anh lái xe và tôi thất vọng khi thấy dấu hiệu WSU khi chúng tôi lái xe vào khuôn viên trường.


"Anh đã có khoảng thời gian tuyệt chứ?" tôi hỏi anh. Tôi cảm thấy gần gũi với anh ấy hơn tôi vài giờ trước. Tôi biết anh ấy có thể tốt nếu anh ấy cố gắng.

"Yea, tôi thực sự đã rất vui" anh có vẻ ngạc nhiên. "Tôi sẽ dẫn em đến phòng của mình nhưng tôi không muốn chơi hai mươi câu hỏi với Steph", anh mỉm cười và xoay người sang một bên để đối mặt với tôi.


"Không sao đâu, tôi sẽ gặp anh vào ngày mai" Tôi nói với anh ấy. Tôi không chắc mình có nên dựa vào để hôn tạm biệt anh ấy hay không. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi những ngón tay của anh ấy giật nhẹ vài sợi tóc lỏng lẻo và nhét chúng sau tai tôi. Tôi nghiêng mặt vào lòng bàn tay anh và anh dựa vào dải phân cách và chạm môi anh vào môi tôi. Nó bắt đầu như một nụ hôn đơn giản và nhẹ nhàng nhưng tôi cảm thấy nó làm ấm toàn bộ cơ thể và tôi cần nhiều hơn thế. Harry nắm lấy tay tôi và kéo nó ra hiệu cho tôi trèo qua dải phân cách. Tôi nhanh chóng bắt buộc và đứng lên đùi anh. Tôi cảm thấy ghế hơi ngả ra một chút, cho chúng tôi nhiều chỗ hơn khi tôi nhấc áo anh ấy lên một chút để trượt tay dưới nó. Bụng anh cứng và da anh nóng.


Anh vòng tay ôm chặt lưng tôi. Cảm giác gần như đau đớn nhưng đó là một nỗi đau tôi sẽ sẵn sàng chịu đựng để được gần gũi với anh ấy. Anh rên rỉ vào miệng tôi khi tôi đưa tay lên áo . Tôi thích rằng tôi cũng có thể làm cho anh ta rên rỉ, rằng tôi có ảnh hưởng này với anh ta. Chúng tôi bị gián đoạn bởi tiếng chuông điện thoại của tôi.


"Một báo động khác?" Anh ấy trêu tôi và tôi cười.

"Không, đó là .. Noah" Tôi nói khi tôi cầm lấy nó và nhìn vào màn hình. Biểu cảm của Harry thay đổi và tôi nhấn nút bỏ qua và ném điện thoại của tôi trở lại. Tôi không nghĩ về Noah ngay bây giờ, tôi đẩy anh ta vào góc sau của tâm trí tôi và đóng cửa lại. Tôi ngả người ra sau để tiếp tục hôn Harry nhưng ngăn tôi lại và cúi người đi.


"Tôi nghĩ rằng tôi nên đi" giọng nói của anh ấy làm tôi ớn lạnh. Khi tôi ngước nhìn anh, ánh mắt anh xa xăm và băng ngay lập tức thay thế ngọn lửa trong cơ thể tôi.

"Harry, em đã bỏ qua nó. Em sẽ nói chuyện với anh ta về tất cả những điều này, em chỉ không biết làm thế nào hoặc khi nào. Sẽ sớm thôi, em hứa" Tôi nói với anh ta. Tôi biết đâu đó ở phía sau tâm trí mình rằng tôi sẽ phải chia tay với Noah ngay khi tôi hôn Harry lần đầu tiên. Tôi không thể hẹn hò với anh ta nếu tôi đã phản bội anh ta. Nó sẽ luôn treo trên đầu tôi như một đám mây tội lỗi đen tối và tôi không muốn điều đó.Cách tôi cảm nhận về Harry là một lý do khác khiến tôi không thể ở bên cạnh Noah nữa, tôi yêu Noah nhưng nếu tôi thực sự yêu anh ấy theo cách anh ấy xứng đáng được yêu, tôi sẽ không có tình cảm với Harry. Tôi không muốn làm tổn thương Noah nhưng bây giờ không thể quay lại.


"Nói chuyện với anh ta về những gì?" Anh búng tay.

"Tất cả những thứ này" Tôi vẫy tay. "Chúng ta" tôi giải thích thêm.

"Chúng ta? Em không cố nói với tôi rằng em sẽ chia tay với anh ấy ?"

Gì? Đầu tôi bắt đầu quay cuồng. Tôi biết tôi nên trèo khỏi lòng anh nhưng tôi đông cứng.

"Anh không muốn em?" Giọng tôi phát ra như tiếng thì thầm.

"Không, tại sao em lại nghĩ vậy? Ý tôi là nếu em muốn bỏ anh ta đi vì nó, nhưng đừng thay mặt tôi làm"

"em chỉ .. em nghĩ .." Tôi bắt đầu dò dẫm những lời của mình.

"Tôi đã nói với em rằng tôi không hẹn hò Theresa", anh nói. Điều duy nhất khiến tôi có thể trèo lên khỏi anh ta là việc tôi từ chối để anh ta thấy tôi khóc, một lần nữa.

"Anh thật kinh tởm" Tôi nhổ và lấy đồ của tôi. Anh ta có vẻ muốn nói gì đó nhưng không được.

"Tránh xa tôi từ bây giờ, ý tôi là thế" Tôi nói và anh nhắm mắt lại.

Tôi đi nhanh nhất có thể đến phòng mình, tôi cố kìm nước mắt cho đến khi vào trong và đóng cửa lại. Tôi rất biết ơn căn phòng trống rỗng khi tôi trượt xuống cửa và khóc nức nở.Làm thế nào tôi có thể ngu ngốc như vậy? Tôi biết anh ấy thế nào khi tôi đồng ý ở một mình với anh ấy, nhưng thực tế tôi đã nhảy vào cơ hội. Chỉ vì anh ấy tốt với tôi hôm nay mà tôi đã nhận được nó trong đầu những gì? Anh sẽ là bạn trai của em? Tôi cười qua tiếng nức nở của mình về sự ngu ngốc và ngây thơ của tôi. Tôi thực sự thậm chí không thể tức giận với Harry, anh ấy nói với tôi rằng anh ấy không hẹn hò, nhưng tôi nghĩ hôm nay chúng tôi đã có một khoảng thời gian tuyệt vời, anh ấy giữ bình luận của mình ở mức tối thiểu và anh ấy thực sự dễ chịu và vui tươi. Tất cả chỉ là một hành động, để anh ấy có thể chui vào quần tôi và tôi để anh ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#after