chap 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi bỏ qua sự xúc phạm của anh ấy và chỉ chờ đợi tiếp theo. Đúng với Harry, anh không lãng phí bất cứ lúc nào.

"Chỉ để cho em biết, tôi sẽ không đón em trở lại." Anh nói thêm và tôi gật đầu. Tôi không muốn đến bữa tối của cha Harry trong tâm trạng chua chát.

"Em có nghe tôi nói không?"

"Vâng. Tôi không mong đợi." Tôi thở dài và dựa đầu vào cửa sổ. Tôi biết tôi không đánh nhau với anh ta đang khiến anh ta khó chịu hơn nhưng tôi không quan tâm.

"Tại sao em không nói chuyện?" Giọng anh ta nghe quá to trong không gian nhỏ của chiếc xe.

"Bởi vì anh đang ở trong một tâm trạng tồi tệ vì một lý do mà tôi không biết và tôi không muốn chiến đấu với anh."

"Vì một lý do mà em không biết? Thật sao?" Anh gầm gừ.

"Bao lâu nữa cho đến khi chúng ta ở đó?" Tôi hoàn toàn bỏ qua câu hỏi của anh ấy.

"Chết tiệt Tessa! Tại sao lúc nào em cũng khó khăn như vậy?"

"Anh là một trong những người khó khăn, anh chỉ đang cố gắng để chiến đấu với tôi và tôi không ăn nhập với nó. Tôi vượt qua chuyện này qua lại với anh. Bây giờ hoặc anh sẽ cư xử tốt hơn với tôi hoặc tôi sẽ không nói chuyện với anh. " Tôi nói với anh ta 

"Đó không phải là những gì tôi đang làm."

"Vâng, đúng vậy. Bạnaững gì tôi đang làm là cố gắng tỏ ra đàng hoàng để đi ăn tối với gia đình khi bạn từ chối." Tôi thở.

"Tôi không làm cho vui về cách bạn nhìn, tôi .. tôi không biết .. nhưng tôi cảm thấy khó chịu như bạn đang đi." anh ấy thừa nhận và tôi rất muốn tiếp cận và chạm vào anh ấy, thậm chí chỉ là một cái vuốt ve nhẹ nhàng của cánh tay anh ấy. Nếu Harry là một chàng trai bình thường, tôi sẽ có thể.

"Vậy tại sao bạn đề nghị lái xe cho tôi? Bạn đã đến tận phòng của tôi và đề nghị, tại sao?"

"Tôi không biết Tessa, có lẽ vì vậy tôi có thể nhìn thấy em," giọng anh trầm, một lời thú nhận đơn giản nhưng những lời nói làm tôi khó chịu.


"Đừng coi tôi như một trò chơi của anh Harry." Tôi cảnh báo.

"Tôi không nói vậy. Chúng ta có thể nói chuyện không? "

"Bây giờ? Chúng ta không thể làm điều này sau bữa tối sao? Tôi không muốn bị trễ." Tôi nói với anh ta.

Không phải là tôi quan tâm quá nhiều đến việc đến muộn, nhưng tôi chưa sẵn sàng để nói chuyện với Harry. Tôi không biết anh ấy muốn nói về điều gì và tôi không biết nếu tôi muốn biết.

Vâng, tôi làm nhưng tôi biết rằng tôi không nên. Tất nhiên tôi muốn biết tôi chỉ không nghĩ rằng nó sẽ kết thúc tốt đẹp.

"Tôi sẽ bận sau bữa tối."

"Harry, rõ ràng bữa tiệc của anh quan trọng hơn là nói chuyện với tôi vì vậy hãy quên nó đi. Tôi không muốn biết anh phải nói gì nữa." Tôi ghét việc tôi có tình cảm với Harry và anh ấy thậm chí không quan tâm đến việc dành thời gian để "nói chuyện" với tôi.

"Không phải là nó quan trọng hơn .. chỉ là bây giờ tôi muốn nói chuyện." Tôi nhận ra đường phố và những ngôi nhà đồ sộ, chúng tôi rất gần gũi. 

"Chà, tôi có kế hoạch ăn tối mà anh từ chối tham dự với tôi." Tôi tròn mắt. Tôi đang có được nhiều giọng nói hơn với Harry mỗi ngày và tôi rất vui. Anh ấy không đe dọa tôi nhiều như trước đây.

"Những kế hoạch đó xảy ra với cha tôi, người mà tôi không nói chuyện, nhà tôi đã phá hoại vào tuần trước." Anh nhắc tôi và xe dừng lại. Ngôi nhà thậm chí còn đẹp hơn vào ban ngày.

"Chà, tôi sẽ ở lại và trò chuyện nhưng tôi có một cuộc hẹn." Tôi mỉm cười và hàm anh nghiến lại.

Tôi leo ra khỏi xe và bước lên những bậc thang trên vỉa hè. Trong ánh sáng buổi tối, tôi có thể thấy những dây leo cũ rủ lên hai bên và phía trước ngôi nhà và những bông hoa nhỏ màu trắng nối với dây leo. Tôi nghe thấy tiếng cửa xe của Harry đóng lại, theo sau là những bước chân của đôi giày nặng trên vỉa hè. Tôi quay lại và thấy anh ta phía sau tôi vài bước.

"Anh đang làm gì đấy?" to hỏi anh.

"Tôi đang đến với bạn, rõ ràng." anh ta tròn mắt và bước một bước dài để tham gia cùng tôi ở đầu các bước.

"Có thật không?"

"Vâng." Anh ấy rõ ràng bị kích thích. "Bây giờ chúng ta hãy đi vào bên trong và có đêm tồi tệ nhất trong cuộc sống của chúng ta." Khuôn mặt anh vặn vẹo thành nụ cười quyến rũ nhất nhưng vẫn hấp dẫn, điều mà chỉ Harry Styles mới có thể thực hiện được. Tôi khuỷu tay anh ấy và bấm chuông cửa. 

"Tôi không bấm chuông cửa." Anh ấy nói với tôi, vươn qua cơ thể tôi để xoay núm. Tôi không thể tin được với cách cư xử thiếu suy nghĩ của anh ấy nhưng đó là nhà của bố anh ấy nên có lẽ nó không quá khó xử.

Chúng tôi đi vào bên trong và qua phòng giải lao trước khi cha anh xuất hiện. Sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt ông, ông không ngờ Harry sẽ xuất hiện.Ông ấy nở nụ cười quyến rũ và cố gắng ôm Harry nhưng Harry né tránh cử chỉ của ông và bước ngay qua ông ta. Sự bối rối lóe lên trên những nét đẹp trai của ông ấy nhưng tôi nhìn đi chỗ khác trước khi ông ấy nhận ra rằng tôi thấy cử chỉ của anh ấy.


"Cảm ơn con rất nhiều vì đã đến Tessa, Liam đã nói với tôi một số điều về con. thằng bé có vẻ rất thích con." Anh ấy cười và tôi theo anh ấy vào phòng khách.

Liam đang ngồi trên đi văng với cuốn sách Văn học của mình trên đùi khi tôi bước vào. Mặt anh ta sáng lên và anh ta cười với tôi và đóng cuốn sách lại.

Tôi bước tới và ngồi xuống cạnh anh ta, tôi không chắc Harry đã đi đâu nhưng tôi chắc chắn anh ta sẽ sớm xuất hiện.

"Vì vậy, hai người đang cho tình bạn của mình một lần thử?" Anh cau mày hỏi. Tôi muốn giải thích những gì đang xảy ra với Harry và tôi nhưng thật lòng tôi không biết gì về bản thân mình.

"Nó phức tạp lắm." Tôi cố gắng mỉm cười nhưng tôi cảm thấy nó ấp úng.

"Bạn vẫn còn ở với Noah phải không? Bởi vì Ken dường như nghĩ rằng bạn và Harry đang hẹn hò." Cậu ấy cười. Tôi hy vọng tiếng cười của tôi không có vẻ giả tạo như nó cảm thấy. "Tôi không có trái tim để nói với anh ấy nhưng tôi chắc chắn Harry sẽ", cậu nói. Tôi khó chịu, không biết phải nói gì. 

"Ừ. Tôi vẫn với Noah nó chỉ là .."

"Con có phải là Tessa!" Một giọng nói của một người phụ nữ vang lên trong phòng. Mẹ của Liam đi về phía tôi và tôi đứng dậy bắt tay bà. Đôi mắt cô sáng ngời và nụ cười thật đáng yêu. Cô ấy đang mặc một chiếc váy màu ngọc lam, tương tự như chiếc váy của tôi, với một chiếc tạp dề được phủ trong những quả dâu tây nhỏ và chuối phía trên nó. 

"Rất vui được gặp bác, cảm ơn bác đã mời con . Ngôi nhà của bác thật đẹp." Tôi nói với cô ấy. Nụ cười của cô ấy che mặt và cô ấy siết chặt tay tôi. Cô ấy đẹp hơn tôi tưởng rất nhiều. Ken là một người đàn ông đẹp trai nhưng Karen thì tuyệt đẹp. Đẳng cấp và xinh đẹp, cô ấy trông trẻ hơn và ít nhựa hơn tôi tưởng.

"con rất được chào đón, đó là niềm vui của ta," cô cười rạng rỡ. Một chiếc đồng hồ hẹn giờ tắt từ bếp và cô quay đầu lại, khoe đôi bông tai kim cương lớn.

"Chà, ta sẽ kết thúc việc trong bếp và tôi sẽ gặp bạn trong phòng ăn sau vài phút nữa." Karen lịch sự gạt bỏ chính mình.

"Bạn đang làm cái gì vậy?" Tôi hỏi Liam và anh ấy lấy ra một thư mục.

"Bài tập tuần tới, bài tiểu luận về Tolstoy sẽ giết tôi," anh mỉm cười. Tôi cười và gật đầu, nhớ bao nhiêu giờ tôi đã viết cùng một bài luận.

"Nó thực sự là một kẻ giết người. Tôi mới hoàn thành nó vài ngày trước." Tôi nói với anh ta.

"Chà, nếu hai người mọt sách hoàn thành việc so sánh các ghi chú, tôi sẽ thích ăn tối vào lúc nào đó trong năm tới," Harry nói. Tôi lườm anh ta nhưng Liam chỉ cười và ngồi xuống sách trước khi đi đến phòng ăn.

Dường như cuộc chiến của họ là tốt cho họ sau tất cả. Tôi theo sau anh ta và Harry cho đến khi chúng tôi đến phòng ăn lớn. Bàn ăn dài được trang trí đẹp mắt với các thiết lập địa điểm đầy đủ và nhiều đĩa thức ăn ở trung tâm. Karen thực sự đã đi ra ngoài vì điều này. Harry cư xử tốt hơn nếu không tôi sẽ giết anh ta.

"Tessa, con và Harry sẽ ngồi ở bên này." Karen hướng dẫn và cử chỉ bên trái bàn. Liam ngồi đối diện với Harry. Ken và Karen ngồi xuống ghế từ Liam.

Tôi cảm ơn cô ấy và ngồi xuống bên cạnh Harry. Anh ấy im lặng và có vẻ không thoải mái nhưng anh ấy im lặng cư xử tốt hơn tôi tưởng. Tôi xem Karen làm đĩa của Ken cho anh ấy và anh ấy cảm ơn cô ấy bằng một nụ hôn ngắn trên má cô ấy. Đó là một cử chỉ ngọt ngào, tôi phải nhìn đi chỗ khác. Tôi lấp đầy đĩa của tôi với đồ nướng, khoai tây, và bí sau đó chồng một cuộn lên trên nó. Harry khẽ cười khúc khích trước đống thức ăn trên đĩa của tôi.


"Cái gì? Tôi đói" Tôi thì thầm với anh.

"Không có gì," anh lại cười và chất đống đĩa của mình cao hơn của tôi, vẫn lắc đầu.

"Vậy Tessa, con thích tiểu bang Washington như thế nào?" Ken hỏi. Tôi nhai thức ăn nhanh chóng để tôi có thể trả lời.

"con thực sự thích nó, nó chỉ là học kỳ đầu tiên của con vì vậy hãy hỏi lại con sau vài tháng nữa." Tôi nói đùa và mọi người trừ Harry cười.

"Vâng, ta rất vui vì con thích nó cho đến nay, concó ở câu lạc bộ nào trong khuôn viên trường không?" Karen hỏi và lau miệng bằng khăn ăn.

"Chưa,con dự định tham gia Câu lạc bộ văn học vào học kỳ tới."

"Thật sao? Ta đã cố gắng để Harry trở thành một thành viên." Ken nói thêm và tôi nhìn Harry. Đôi mắt anh nheo lại và trông anh khó chịu.

"Vậy mọi người thích sống gần WSU như thế nào?" Tôi yêu cầu chuyển hướng sự chú ý từ Harry. Mắt anh dịu lại và tôi tin anh đang cảm ơn tôi.

"Chúng tôi rất thích nó, khi Ken lần đầu tiên trở thành Thủ tướng, chúng tôi đã sống ở một nơi nhỏ hơn nhiều cho đến khi chúng tôi tìm thấy ngôi nhà này và chúng tôi đã yêu nó ngay lập tức."

Cái nĩa của tôi rơi xuống tấm kính. "Thủ tướng? Của WSU?" Tôi thở hổn hển.

"Phải, con không biết điều đó?" Ken hỏi và nhìn Harry.

"Không ..con đã không." Tôi nhìn Harry.

Karen nhìn Harry và Liam nhìn Harry.

"Không! Được rồi, không, tôi không nói với cô ấy rằng tôi không biết tại sao chuyện đó lại quan trọng. Tôi không cần sử dụng tên hoặc chức vụ của ông!" Harry hét lên và đứng dậy, rời khỏi bàn. Karen trông như có thể khóc và mặt Ken đỏ lên.

"Tôi rất xin lỗi, tôi không biết anh ấy .." Tôi bắt đầu.

"Không, đừng xin lỗi vì hành vi kém cỏi của thằng nhóc đó." Ken nói với tôi. Tôi nghe thấy tiếng cửa sau đóng sầm lại và tôi đứng dậy.

"Xin lỗi" Tôi nói và đứng dậy khỏi bàn để đi tìm Harry.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#after